Khi Những Kẻ Ngốc Yêu

_Buổi hôn lễ kết thúc tại đây – Người phụ nữ lãnh đạm tuyên bố… mắt phượng sắc sảo chiếu thẳng cha con Mary mà đâm vằm căm hận
_Hồ đồ – Lão ta gầm lên
_Tiện nhân… bà tưởng bà là ai mà dám ngăn ta… – Ả Mary ko chút lễ độ kiêu ngạo nói
_Mau cút khỏi đây – Lão già cũng ko khỏi lo âu nên cố tình tống cổ người phụ nữ đó đi
Một top vệ sĩ khác kéo đến toan lôi bà đi…Gen nhanh chóng lao lên chắn trước mặt người phụ nữ… lòng anh hiện giờ đang dậy lên từng hồi sóng khó tả…Lũ vệ sĩ ko kiêng dè tiếp tục xông lên… nhưng chưa kịp đụng đến thì từ ngoài cửa… 1 đoàn người hùng hổ lao vào…nháy mắt thế cục đảo ngược… Cả khán phòng tròn mắt kinh ngạc… Người phụ nữ lập tức trên khuôn mặt nở ra 1 nụ cười ủy mị…sung sướng… khóe mắt tràn 2 giọt nước ấm…
_Cha con các người… trả giá đi… – Người phụ nữ băng thanh cất tiếng như 1 lời phán xét cho cha con ả Mary
_Cái…cái gì? – Ả Mary sắc mặt từ đỏ chuyển sang xanh mét… – bà…bà…dám phá hôn lễ của ta – Ả lập tức khôi phục khuôn mặt tức giận xông thẳng đến người phụ nữ như muốn xé bà ta ra thành từng mảnh…
_Đứng yên… chúng tôi là cảnh sát – 1 người mặc bộ vest đen bước vào, chìa ra 1 huy hiệu cảnh sát đặc nhiệm
_Cảnh…cảnh sát…sao…sao…sao lại – Lão già mặt tái nhợt lắp bắp… lòng đoán đc sắp có chuyện ko hay
_Lão đại, Mary…Các người đã bị bắt – Viên thanh tra bước đến dõng dạt nói
_Cái…cái gì…bắt…bắt – Mary và lão đại miệng lắp bắp mặt trắng bệch ko còn giọt máu nói
_Tôi đã có đầy đủ chứng cớ về việc hối lộ, trốn thuế, mua bán hàng cấm,… và 1 số hành vi phạm tội khác của ông…Ngoài ra còn có chứng cứ về tội giết người của ả 5 năm về trước – Người phụ nữ bước lên kiêu hãnh, lạnh lùng nói
_Bà…bà… tại sao…tạo sao lại phá hoại lễ cưới của ta – Ả Mary mặt tuy thất sắc nhưng ngữ khí vẫn đầy câm hận nhìn bà rống lên mất tự chủ
_Lễ cưới của ngươi ư?… hahahahaha – Bà bất chợt cười lên man rợ, pha chút nỗi chua xót – Nó vốn ko phải lễ cưới của ngươi…mà là của con gái ta
_Con…con… con gái bà – Ả Mary cứng mặt, trắng dã,người run rẩy sợ hãi – Bà…bà…bà…rốt….rốt cuộc…rốt cuộc là…là ai?
_Là mẹ của Yumi…chắc cô ko quên cái tên này chứ? – Gen lạnh lùng lên tiếng
Mọi người nín thở…độ căng thẳng được đẩy lên tột độ khi cái tên Yumi được Gen âm lãnh thốt lên…
_Đúng…ta đã phải nhẫn nhục hạ mình hầu hạ cho con ngươi suốt bao nhiêu năm hòng thu thập chứng cớ phạm tội…chờ ngày báo thù cho chồng và con gái ta…
Nó nhìn người phụ nữ với gương mặt sương sương đầy vẻ khắc khoải… nhưng thời gian ko thể nào che lấp đc cái nét đẹp thanh tao đầy uy nghị… Đôi mắt chất chứa đau khổ đen nhánh bày hết bao nỗi cam chịu… Khóe mắt nó chợt cay và nước mắt chợt rơi vô thức… nó thấy đau…đau cho bà…
_Đền tội đi – Bà hét lên
Người của đội đặc nhiệm tiến lên vây lấy cha con nhà ả Mary …
_Ko…ko…kooooooo!!! Buông ra…buông tao ra…buông ra…hôm nay là lễ cưới của tao…buông ra…aaaaaaaaaaaa…. Ba… ba… cứu con…Baaaa – Ả Mary rống lên điên cuồng vùng vẫy man dại như con thú hoang…Ả điên…điên thật rồi
Mọi người nhìn ả khinh miệt…
_Buông tao ra…tao giết…tao sẽ giết hết tụi bây… tao sẽ giết hết… – Ả gầm rú…
Bộ dạng vùng vẫy khiến cho … tóc tai tung tóe, bộ váy cưới xộc xệch… ả trông như mới trốn viện… Lướt mắt cuồng dại…ả nhìn nó lăm lăm đầy căm thù… tay siết chặt cố giằng ra khỏi 2 lính đặc nhiệm… ả nghiến răng nghiến lợi…đôi mắt đỏ ngâu như 1 ác quỷ…
_Mày…tại mày…tất cả là tại mày – Ả hét về phía nó man rợ
…Bỗng… Ả vùng mạnh thoát đc khỏi tay lính đặc nhiệm, rút khẩu súng ở thắt lưng của anh lính … nỗi thù hận dồn lại… tích tắc mọi thứ như ngưng động…lắng đến mức như 1 đoạn phim chiếu chậm…chậm đến từng chi tiết…
_Rainnnnnnnnnnnnnnnn – Gen hét lên kinh hãi…trái tim phút chốc ngừng lại…
…Đoàng…
Một tiếng súng nổ vang rền vọng vào 4 vách tường nhà thờ ngạt thở… …Đoàng… Một tiếng súng nổ vang rền vọng vào 4 vách tường nhà thờ ngạt thở…
Tiếp sau tiếng súng đó…lại 1 tiếng nữa lớn hơn…đồng loạt nổ ra như 1 quả boom…Mùi thuốc súng nồng nặc bốc lên từ đầu súng nóng bỏng… hòa với tiếng động long trời là những tiếng thét kinh thiêng…Khách khứa kẻ mặt tái nhợt, tay ôm đầu nấp sát gầm ghế…người run rẫy ko ngừng hét gào sợ hãi…
Nó run lên…đôi mắt căng tròn nhìn thân ảnh đang đổ xuống… máu bị đạn ghim rỉ ra như 1 vòi nước hư van… trên nền áo màu trắng… máu loang lỗ ra nổi bật như những đốm hoa lửa…
Mary gục xuống như cây đỗ… ả đã ko ngờ rằng… khi ả vừa rút súng ra tay vừa chạm cò đã bị các đặc nhiệm khác chĩa súng thẳng vào người…
Máu loang ra…chẳng mấy chốc chiếc váy cưới màu trắng từ những đốm hoa đã bị nhuộm thành thảm lửa màu đỏ rực….
_KO…con ơi – Lão đại như cuồng lên nhìn đứa con gái ngu dại ngã xuống
Lão vùng vẫy thoát ra khỏi 2 người lính đặc nhiệm chạy lao đến bên thân thể đang hấp hối trên bục cao thánh đường…
_Con… con ơi – lăn lộn gian hồ và thương trường bao nhiêu năm chưa hề lấy đi của hắn 1 nỗi đau, 1 nỗi sợ hãi…và 1 giọt nước mắt nào… Nay trên khóe mắt hằn vết già nua chảy dài 1 dòng lệ nóng rát
_Ba…ba ơi…đau…con đau…đau quá… Ba…ba…cứu…cứu con… con đau – Ả thở hổn hển… mắt trợn lên điên dại báu lấy cánh tay lão gào lên bằng những sức lực cuối cùng
_Con ơi…sao con dại thế… Trời ơi!!! Đứa con ngốc ngếch của ta… Ta sai…ta sai rồi…ta sai khi để con trở thành thế này – Lão ôm lấy ả khóc nức nở
_Ko!!! Con ko thể chết…con ko muốn…cứu con..cứu…con… – Ả gào…tiếp tục gào lên thảm thiết đến khi chút sức lực còm cỏi cuối cùng trút xuống… cánh tay đang báu víu buông rơi…
_Koooooooooooooo!!!!!!!!!!!!!!!!!! Maryyyyyyyyyyyyyy – Lão thét lên đau đớn
Một tiếng chuông nhà thờ bỗng vang lên… có lẽ ko phải hồi chuông chúc phúc ngày cưới… mà nó là hồi chuông báo tử…
Lão đau khổ ôm lấy thân xác con gái mình… làm cha như lão thật sự đã thất bại… Cả đời lão nhấn chìm trong vũng bùn nhơ… chà đạp lên sinh mạng người khác đi lên… và bây giờ… lão phải trả giá…
Còn ả? Cuộc sống nhung lụa ko đủ để khỏa lấp trái tim trống trải… ả đạp lên vết nhơ của cha ả mà đi… Có thật ả sai?… ả cũng vốn chỉ là 1 thiếu nữ bình thường khát khao 1 tình yêu như bao người khác, như vậy đâu có gì sai… Nhưng cái sai duy nhất của ả chính là…ko có điểm dừng …
Mạng đền mạng…Ở nơi cao nhất của thánh đường… dòng máu đỏ thẫm chảy dài xuống từng cung bậc thang… Chúa trên cao nhìn xuống đã cho những kẻ tội trần 1 sự công bằng… nhưng liệu người có đủ lòng bao dung để tha thứ cho linh hồn tội lỗi kia?….

Nó vùi mặt vào ngực Gen khóc nức nở, người run lên từng cơn… cảnh tượng trước mắt dường như xảy ra quá nhanh… nhanh đến nỗi nó chỉ có thể nhớ 1 màu khung đỏ vụt lên rồi biến mất… Gen ôm lấy nó trong vòng tay… viễn cảnh đến rồi đi mang cho anh 1 nỗi cảm xúc ko tên khó tả… có thể gọi là chút thương xót…

Nhìn thân thể Mary được khiêng ra khỏi nhà thờ… mỗi người ai cũng mang trong người 1 cảm xúc khác nhau… nhưng ko ai biết rằng chính họ đang có chung 1 dòng thương cảm, vị tha…cho … kẻ ngốc kia

_Gen!!! lâu quá ko gặp cháu – Mẹ Yumi bước đến gần bên Gen
_Cháu chào cô – Gen mỉm cười gượng nhợt nhạt lễ phép gật đầu chào
Bà nhìn Gen hiền từ như 1 người mẹ… rồi dời tầm mắt xuống quan sát thân hình nhỏ nhắn vẫn còn sợ hãi đang rúc mình trong lòng Gen…
_Đây là người con gái cháu yêu? – Bà nhẹ nhàng mỉm cười hỏi
_Vâng – Gen ko đắn đo gật đầu
Anh nhìn bà… người phụ nữ từng xuýt là mẹ vợ mình trong lòng ko khỏi 1 niềm tội lỗi…
_Cháu thật xin lỗi – Gen cúi đầu
_Sao cháu lại nói vậy?… Đúng là ước mơ của Yumi là được cùng cháu bước lên thánh đường kia… nhưng cô hiểu rõ con gái mình…trên cao…nó luôn cầu mong cháu hạnh phúc… Hãy đến với trái tim của cháu và sống hạnh phúc thay cả phần của Yumi nhé – bà hiền từ cầm lấy tay Gen và nó đặt vào nhau
Nó ngước đôi mắt đỏ hoe còn mọng nước nhìn bà… người phụ nữ với tấm lòng bao la của người mẹ làm nó ko khỏi xúc động… Nó buông gen ra… ôm lấy bà như 1 đứa con gái… bà hơi bất ngờ… nhưng lại mỉm cười…cười hạnh phúc… ôm lấy nó… những xúc cảm ngày xưa bà vẫn thường ôm Yumi bỗng chốc ùa về sưởi ấm trái tim nhiều năm đau khổ lạnh giá của bà… chúa đã mang con gái bà đi theo người và có lẽ… giờ đây…người lại ban tặng cho bà 1 đứa con gái khác…

Gen dìu nó ra khỏi nhà thờ… Ánh nắng vàng mật nhuộm vàng cả con đường… gió hiu hiu thổi mang hương vị ngọt ngào… Kan,Sunny, Boo, Gun đang chờ nó phía ngoài…
_Chị!! Em biết mà…biết chị sẽ có sự lựa chọn đúng đắn mà – Boo vui mừng
chạy đến nắm lấy tay nó cười vui
_Cám ơn em…nếu ko có em…chị nghĩ mình sẽ tiếp tục đi con đường sai lầm của mình – Nó siết tay Boo âu yếm
_CHúc mừng mày đã tìm đc tình yêu đích thực – Sunny cười vui vẻ nói nó
_Um…cám ơn mày – Nó thật sự cảm động và xấu hổ cho chính mình
_Anh – Nó nhìn kan – Anh…anh Bin đâu ạ? – Nó ngập ngừng hỏi Kan
_Nó đi rồi – Kan cười lắc đầu nói
_Đi? – Nó và mọi người sửng sốt ngạc nhiên
_Um!!! Nó đi du học rồi
_Em…em…em lại làm anh ấy đau khổ rồi…Chỉ vì mình ngốc ngếch mà cứ làm hết người này đến người kia phải đau khổ… – Nước mắt nó lại bắt đầu lăn dài
_Được rồi… Bin ko trách mày đâu… – Kan xoa đầu nó an ủi
Ngước mắt lên trời cao… mây trắng như những que kẹo bông lửng lờ trôi trên nền trời xanh thẳm… Nó chỉ biết gửi đến anh 3 từ “Xin lỗi anh”

Ngoại truyện
Bin và… : Hạnh phúc cho 1 sự bắt đầu
_Rain – Bin hét gọi tên nó
Nó lao vụt đi như gió…mặc kệ phía sau vọng lại tiếng gọi ngạc nhiên sửng sốt của Kan, Bin và Sunny
_Nó sao vậy? – Kan hớt hãi hỏi
_Hình như…Boo vừa gọi điện cho nó – Sunny nhìn theo bóng nó,ánh mắt dường như thấu hiểu mọi chuyện
_Boo?…ko lẽ nó… – Kan nói lấp lửng
_Chắc cô ấy biết chuyện rồi – Bin từ phí
a sau cười buồn nói… ánh mắt anh hướng nhìn nó chạy khuất dần mà mờ sương
_Bin…mày -Kan ấp úng – mày ko sao chứ? – Kan thận trọng quan sát Bin
_Em ko sao… Ngay từ đầu em đã biết rằng sẽ có ngày này mà… em cũng biết bên em cô ấy vẫn luôn nghĩ về anh Gen… Nhưng…em ngốc ngếch nên mới cố níu kéo những gì ko thuộc về mình như vậy… – Bin mắt vẫn vô hồn buồn bã hướng về phía nó chạy đã khuất dạng nói
Kan nhìn tên nhóc mà anh xem như em trai mình cũng ko khỏi rầu… vì con em ngốc ngếch suy nghĩ ko thấu đáo của mình mà lại làm 2 đứa bạn thân của mình đau khổ…
_Đến giờ rồi…em đi đây…chào anh…bye Sun… cho tôi gửi lời chúc đến những người kia nhá… ở lại mạnh khỏe – Bin cười, ôm Sun và Kan 1 cái rồi qua bước kéo vali đi
Kan và Sun đứng nhìn bộ dáng Bin đến khi khuất… tuy rằng mang mác những nét buồn… nhưng người vẫn toát lên vẻ lãng tử kiêu ngạo, khuôn mặt baby cùng mái tóc gợn rối khiến anh chàng đến đâu cũng gây đc sự chú ý như 1 người mẫu…
Anh ngoảnh người nhìn lại quê hương mình sinh ra và lớn lên…cùng 1 tình yêu đầu đời chưa nở đã vội tàn…cười khẽ bước lên máy bay…
“Rain!!! Tạm biệt em…mối tình đầu của tôi… Em đến với tôi như 1 cơn mưa…chợt đến…chợt đi… để lại trong tôi 1 khoảng trống lạnh lắm…biết ko?… vì vậy…em nhất định phải hạnh phúc”
Máy bay cất cánh mang theo 1 người…1 nỗi nhớ…1 tình yêu dang dở…Tất cả bắt đầu xa dần…mọi thứ nhỏ bé đến khi biến mất…
Tựa đầu vào ghế… mắt hướng nhìn ra cửa sổ trắng sương, mây lập lờ trôi nổi như trêu người… nhẹ nhàng thở 1 hơi như muốn trút bỏ hết mọi suy nghĩ… trong ko gian trời xanh bao la… hình như anh nghe được tiếng nó thoảng qua tai thật nhẹ …”Xin lỗi anh”…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui