Khi Những Tiểu Thư Là Hotboy

Chiếc xe từ từ tiến vào trong gara khách san paradise, vừa vào đến nơi
Quân và Lan đã trông thấy hai chiếc xe cùng nhãn hiệu của Lân và Huy,
thì ra bọn họ đã về đến nơi.

"Chúng ta vào thôi!"

Quân đưa tay ra muốn nắm tay Lan nhưng ngay lập tức Lan đã rụt tay lại, rồi cô nhoẻn miệng cười với cậu

"Em mỏi chân!"

Mỏi chân? Cái lý do này thật không hợp lí a. Cô đâu phải mới đi một đoạn
đường xa về, là xe đưa cô về tận nơi nha, mỏi chân cái gì chứ?

Quân nhướng hàng lông mày nhìn Lan, trong bụng không ngừng buồn cười, tự hỏi sao Lan lại trẻ con thế này

Quân cười khẽ một cái rồi nửa ngồi nủa quỳ xuống đất, đưa lưng về phía Lan

Mà ai kia giống như sợ chậm tre Quân sẽ đổi ý nên vội vội vàng vẩng trèo
lên, rồi quàng tay qua cổ Quân, ôm cậu thật chặt, cuối ccùng vi vẻ cất
giọng

"Xuất phát nào!"

"Tuân lệnh!"

Quân hô dõng dạc rộ đứng thẳng lên, hướng cửa khách sạn đi vào

Hai trái tim trong hai lồng ngục đập kịch liệt, hơi ấm truyên từ thân thể
người này rồi nhận lại một luồng hơi ấm khác từ người kia, quá trình này giống như có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, người này ám ấp thì

người kia tất cũng sẽ được như vậy

Cánh
của nhẹ nhàng mở ra, bất quá đã đến nơi nhứng Quân vẫn không có bỏ Lan
xuống, điều đoa làm cho bọn người trong phòng không khỏi cảm thấy chướng mắt nha.

"Hai người dám bỏ nhóm, đi đánh lẻ nha!"

Phương khoanh tròn hai tay trước ngực, vẻ mặt ranh ma nhìn Quân và Lan cơ hồ muốn bảo hai người tự giác khi tất cả a.

Lan cười khi hì rồi tuột khỏi tấm lưng rộng liên ấm áp của Quân, sau đó một mực kéo Quân đến mớt chỗ trống còn lại

"Nhiệm vụ,của bọn tớ đã xong, tất nhiên bọn tớ có quyền rời đi a"

Bọn tớ? Hai,từ bọn tớ này cô nói thật xuôi tai a, nghe như bọn họ là một thể không bằng

Phương trừng mà nhìn Lan, từ khi nào con bạn lãnh cảm của cô biết dùng những
từ này, cô kbóng thể nào thích nghi với một Nhật Lan mới lạ này a.

Tuy nhiên, có người cảm thấy ghê tởm ngừng lại nói kia những cũng có người
tỏ ra rất thích thú a, bọn họ vậy nhưng đã giống như không thể chia lìa, cả trong lời nói cũng dính liền với nhau, Quân cơ hồ đã cười toét cả
miệng vì điều đó

Thấy Phương chuẩn bị phun ra hỏa Lan cười hác hắc một cái, lại nở nụ cười ranh ma, lém lỉnh.

Phương cậu hôm nay đừng mong được yên với tớ!

"Có người ganh tị thì cũng làm như bọn tớ đi, bây giờ cũng đâu còn một thân một mình nữa. Còn có, chỉ sợ sau này người tách nhóm không chỉ có hai
người bọn tớ!"

"Cậu..."

Quả thật không ngoài dự đoán xuất Lan, mặt Phương chớp nhoáng đã bị răng
mây hồng che kín, trong ki đó Lâm lại cười rrát thõa mãn giống như muốn
nói Lan nói đúng rồi

"Ây da, vừa rồi có người còn đòi tớ trả công vì giúp cậu, giờ cậu cũng phải trả công lại cho tớ nha!"

"Tớ cũng đâu có nhờ cậu, là cậu tự biết bản thân không có việc gì làm nên mới nhúng tay vào chuyện của tớ thôi!"

Những lời nói đùa nhưng nghe ra lại rất vô tình kia đã thành công làm cho lửa giận từ tận sâu đáy lòng Lan dâng lên mãnh liệt, công trạng cả ngày hôm nay của cô không ngờ chỉ cần phủi tay một cái đã không còn lại cái gì,
vô tình, đúng là vô tình a!

"Được, là tớ
ăn không ngồi rồi nên mới kiếm chuyện tự nhọc bản thân, thôi thì giờ tớ
chẳng muốn quản chuyện người khác nữa, những chuyện về sau các cậu tự
giải quyết a!"

Lan dứt lời cũng chẳng
thèm nhìn đến mặt mũi của mọi người, lập tức đứng lên quay người về

phòng. Một khi Sakura đã mặc kệ thì người chịu thiệt nhiều nhất không
phải là Phương nữa mà là Lam a!

Xem ra
đoạn tình của Lam, những trắc trở phía trước của cô muốn giải quyết một
cách nhanh gọn không phải dễ dàng gì, mặc dù kế hoạch đã có cả rồi

"Huy, đành ủy khuất cậu thêm một thời gian nữa rồi, nếu Lan đã không muốn
giúp thì tớ cũng hết cách, chuyện của hai người lần này chỉ sợ Lan đã
làm ngơ rồi, có trách thì trách hai người kia a!"

Quân nhếch môi cười một nụ cười đầy ẩn ý, lại có thêm một chút ma mãnh rồi
cũng chạy theo Lan, bỏ lại sau lưng những con người ngơ ngác không hiểu
Quân muốn nói gì.

Phương cũng không muốn
nói những lời đó, chỉ là trong phút chốc bị Lan trêu ghẹo cô đã thẹn quá hóa giận mà phát ngôn bừa bãi, nhưng cô biết Lan là quân tử, sẽ không
chấp nhất với cô, nghĩ như thế, lập tức những cảm giác khó chịu liền
biến mất không còn một mống, bên cạnh Lâm cũng chẳng nói gì, chỉ ôn nhu
vuốt vuốt mái tóc đen dài của Phương. Cậu biết rõ hơn ai hết cậu và
Phương được như ngày hôm nay là nhờ ai, chắc cậu phải lựa một ngày đẹp
trời nào đó hảo hảo mà cảm ơn Lan a

-------------------------------------------------------------

"Em giận sao?"

Quân đẩy cửa bước vào, vừa lúc nhìn thấy Lan đang đứng bên cửa sổ trầm tư,
lại có vấn đề gì mà cô không cho cậu biết nữa à. Quân tiến tới chỗ của
Lan, bước chân của cậu đi không hề nhẹ, vậy mà Lan cũng không hay biết,
cô đang suy nghĩ cái gì mà quan trọng như vậy

"Sakura!"

"Hở?"


Lan giật mình một cái thật mạnh, khi thấy người đứng đằng sau là Quân thì
chỉ cười một cái, rồi tiến sát vào vùng ngực rắn chắc kia, sau đó ánh
mắt lại chìm vào xa xăm. Nhìn Lan im lặng, Quân cũng chẳng nói thêm điều gì, chỉ đứng sau lưng làm chỗ dựa vững chắc cho Lan tựa vào

Mãi một lúc sau, Lan mới có phản ứng, khóe môi cũng từ từ mấp máy

"Ngày mai, em phải về Nhật!"

Về Nhật! Chỉ có vài từ thôi nhưng lại làm chấn động tâm can Quân không
thôi, tại sao cô lại về Nhật? Chẳng phải mọi chuyện đang rất tốt sao?

"Tại sao?"

"anh 2 đã tìm được bác sĩ chữa trị cho mẹ, thời gian qua...em đã không ở bên mẹ, chăm sóc mẹ cho thật tốt...bây giờ em phải quay về, làm tốt những
việc mình phải làm!"

"Vậy chúng ta cùng đi!"

Quân không do dự thốt ra, nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ đến một lần, cuộc đời
này cậu đã tự thề với lòng mình, chỉ cần Lan ở nơi nào cậu sẽ ở đó, cảm
giác suốt 10 năm lạc bóng cô, cậu đã nếm đủ rồi, giờ không cần trải qua
một lần nữa

Lan lúc đầu có một chút ngỡ
ngàng, nhưng ngay sau đó cô cũng chỉ nở một nụ cười nhẹ, chấp niệm của
người này đối với cô quá sâu, việc này cũng chẳng phải việc lạ lùng gì

Bầu trời đêm đầy sao, gió đêm nhẹ thổi mang tâm hai người càng đến gần nhau hơn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận