Thoáng cái Quân và Lan đã ở đây được 5
ngày rồi, không khí ở đây thoải mái thật, khiến tâm trạng Lan cũng vui
hẳn lên, nhưng duy chỉ có một điều cô không thấy vui tí nào, cái bọn
khách quan kia hình như đã biết cô bị mù. Dù cô không thấy nhưng cứ hễ
cô xuất hiện lại nghe có tiếng thì thào, cũng đã 7 ngày từ khi cô bị mù
rồi nên thính giác cũng tốt hẳn lên, đối với những thứ bọn họ đang bàn
tán, cô biết chắc bọn họ đang nói về cô. Mù thì đã sao chứ, cô mù nhưng
có được một người tận tâm chăm sóc còn sẵn sàng ra tay bảo vệ cô nữa,
chẳng bù cho bọn họ cứ mãi đứng đó mà ganh tị. Mà kể cũng lạ, anh 2 tìm ở đâu ra bác sĩ bảo hộ tốt thế này, nếu bản thân là cô, nếu đối mặt với
những tên ngày hôm đó chắc đã chạy bảy xã rồi! Mà thôi mặc kệ đi, anh
hai đã bảo cô nghỉ ngơi cho tốt, cô cũng không nên suy nghĩ chi cho
nhiều, giờ cô phải nghỉ lấy sức để rồi đến khi quay về sẽ chơi một trò
chơi đẫm máu với bọn họ
Mắt Lan nhắm hờ, người buông lỏng để cho bản thân đi vào giấc ngủ nhưng cô không tài nào ngủ
được, hình như thiếu đi cái gì đó thì phải. Lan mở mắt ngồi ngẫm nghĩ
một lúc, chiếc cằm cũng bị cô bóp méo mà cô vẫn chưa nhớ ra thiếu đi cái gì, nếu là thường ngày cô rất dễ ngủ mà.
Tiếng nước chảy trong phòng một lúc một lớn, người đàn ông kia hình như đang
tắm thì phải. Nhớ đến Quân, Lan mới chợt nhớ ra thứ mình đang thiếu. Dạo gần đây cứ lệ thuộc vào tên đó nên bản thân cô đã sinh ra thói quen
luôn có cậu ta bên cạnh và ỷ lại cậu rồi. Thường những lúc cô đi ngủ,
Quân sẽ tận tình kể chuyện cho cô nghe, không những thế cậu ta còn tốt
bụng cho cô mượn cái tay để ngủ cho thoải mái nữa. Kết quả giờ này thiếu đi những thứ đó cô lại không thể nào ngủ được. Ai, thật là…
Lan lấy gối đè lên đầu mình, cả thân người úp xuống dưới nhưng cô cũng
không tài nào ngủ được. Ai, đã khuya rồi, thực sự đã khuya rồi, làm ơn
ngủ đi!
Lan cũng không biết bây giờ là mấy
giờ nữa, cô tự nhắc bản thân đã khuya rồi phải đi ngủ nhưng mí mắt vẫn
cứ thế mở bừng bừng mà một chút ánh sáng cũng chẳng thể lọt vào, dù cô
có úp mặt, dù có che gối hay không thì trước mắt cô vẫn chỉ là một màu
đen thẳm thẳm, tựa như vô tận.
Yaaaaa, thật là bực mình mà! Tại sao lại không ngủ được kia chứ?
Lan bật người ngồi dậy, lười biếng gãi gãi đầu. Vừa lúc đó cánh cửa kia
cũng mở, nghe tiếng cửa trong lòng Lan không khỏi phấn khởi nhưng bề
ngoài vẫn là một bộ dáng im lặng, làm ra không có gì
Quân nhìn thân ảnh ngồi thừ người trên giường thì không khỏi bật cười. Nhìn
cô bây giờ có giống một người điên không kia chứ, còn nếu không giống
thì chắc cô giống những kẻ mới bị sét đánh, làm cách nào để diễn tả bộ
dạng của cô bây giờ đây? Tóc tai rối bù, có vài chỗ còn dựng đứng cả
lên, ánh mắt thì cứ lờ đờ như kẻ mất ngủ, gật gà gật gù nhưng cậu biết
rõ rằng đó là vì cô không thể nào ngủ được nếu không có cậu. Cậu cũng đã nhiều lần chứng kiến cô lăn qua lăn lại trên giường rồi
“Ngủ không được? Vì tôi sao?”
Lan ho khan vài tiếng rồi lại ngã nhào xuống giường, có đánh chết cô cũng
không thừa nhận bản thân vì cậu mới ngủ không được. Mặt cô một lần nữa
lại vùi sâu vào trong gối, tay ôm chặt lấy gối giống như sẽ có ai cướp
lấy cái gối yêu thích của cô vậy
Quân cười
xòa, cô gái này cũng biết ngượng sao? Cậu ném chiếc khăn trên tay sang
một bên rồi đi về bàn, cầm lấy cuốn truyện đang đọc dở kia rồi quay trở
lại trên giường. Trong phòng này có 2 giường, vốn 2 ngày đầu cả hai đều
được dùng rất thường xuyên nhưng sau khi Quân cho cô mượn cánh tay để
gối thì cái giường của Quân liền bị bỏ trống. Không biết cái giường kia
nên vui vì không có lực nặng đè lên nó hay buồn vì nó bị ghẻ lạnh, không còn ai ủ ấm mỗi đêm đây?
Quân ngồi trên giường rồi
dùng lực kéo Lan ngả người ra, cứ vùi mặt vào trong người như thế sẽ làm hỏng bộ mặt của cô mất thôi. Hơi thở nóng rực của Quân phả vào mặt Lan
làm mặt cô thoáng chốc đỏ bừng, cô đành phải nghiêng mặt sang một bên
tránh né hơi thở kia. Quân cười cười vui vẻ sửa lại một vài cọng tóc
chạy loạn của cô rồi nằm xuống. Một tay cậu nâng đầu cô lên rồi đặt tay
mình xuống dưới cho cô làm gối đầu, còn tay kia Quân cầm cuốn truyện
đang đọc dở kia lên đọc tiếp, âm thanh trầm thấp đều đều vang lên giống
như đang ru ngủ, êm ả mà trầm lắng
Lan nhắm hờ đôi mắt
lại, lắng nghe một ít câu chuyện của Quân, nhưng cô có biết hay không?
một tay Quân cô đã làm gối đầu, vậy một tay kia làm sao Quân lật được
trang truyện? Cứ đến lúc chuyển trang Quân lại kiên nhẫn đặt truyện
xuống giường, dùng tay lật sang trang khác rồi lại cầm lên đọc cho Lan
nghe. Hành động này cũng thật kiên nhẫn đi, nếu đổi lại là người khác,
họ đã quá nhàm chán mà vứt cuốn truyện đi rồi!
Trời bên ngoài dần về khuya, mọi thứ đều rất yên tĩnh nhưng ở bên trong phòng
hai người, tiếng đọc truyện vẫn đều đều vang lên. Tầm một tiếng đồng hồ
sau, Quân mới đặt truyện xuống rồi nhìn sang bên cạnh, hình như Lan đã
ngủ. Bấy giờ Quân mới hơi nhẹ nhàng trở người, tránh làm người kia tỉnh
lại. Vì đọc truyện quá lâu nên cánh tay phải của Quân giờ đã mỏi nhừ,
Quân khởi động vài cái trong không trung, một vài tiếng kêu "rắc" của
khớp tay vang lên, không những thế, cánh tay trái của Quân giờ đây cũng
rất tê, cậu phải nắm thả nắm thả liên tục để tay không còn tê nữa. Tại
vì cậu không muốn Lan biết đấy thôi chứ sáng nào tay cậu cũng mỏi nhừ vì suốt đêm làm cái gối đầu cho cô nhưng cậu lại thấy vui, nếu là vì người con gái này dù bản thân cậu có như thế nào cậu cũng mặc.
Đang mải tương tư gì đó chợt Quân cảm nhẫn bên dưới hông mình rất đau, cậu
theo bản năng nhìn xuống, thì ra cánh tay của Lan đang tác quái. Cô chưa ngủ sao?
"Lười rồi à?"
Quân mặt mày
nhăn nhó! Cô...muốn cậu đọc nữa sao? Quân biết làm gì hơn, cậu đưa tay
lên đầu tìm cuốn truyện, lật lại trang vừa đọc chuẩn bị đọc cho Lan
nghe. Bỗng Lan cười xòa một cái, mặt úp vào bờ ngực rộng lớn của cậu,
khuôn mặt nhỏ nhắn lười nhát cứ rúc vào đó như đang tìm đến một lò lửa
ấm áp mà thôi, chỉ là tìm về nguồn ấm mà thôi!
"Đùa thôi! Ngủ đi"
Vừa rồi cô nghe được tiếng khớp xương vang lên, bản thân tự đoán là do cậu
mỏi tay nên chấp nhận cho qua, không làm khó cậu nữa. Dù sao thì trong
thời gian sắp tới, cô còn cần dùng tới cánh tay này, không thể phế nó
được a.
Nhưng Lan có hay không để ý cánh tay của Quân đang dưới đầu cô? Nó cũng đã mỏi lắm rồi!
Hơi thở nóng rực của Lan phả vào lồng ngực rắn chắc kia của Quân làm mặt
mũi cậu đỏ cả lên. Gì chứ? Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô làm
cái việc này thế nhưng dù đã nhiều lần nhưng phản ứng cậu vẫn gắt gao
như thế. Tim Quân tựa hồ đập nhanh đến ngộp thở, toàn thân như đang chạy bộ, mồ hôi túa ra như mưa. Lần trước chỉ ngửi lấy mùi thơm thôi, cậu đã không kiểm soát nổi, lần này lại như thế này, cô đang muốn bức cậu chết sao? Cậu thật muốn làm quân tử nhưng cái quân tử này khó làm a.
Tiếng hít thở đều đều của người bên dưới vang lên làm Quân nhẹ nhàng thở hắt
ra một hơi, một tay đặt lên ngực đè nén lại con tim đang nhảy loạn kia
của mình. Tim a, đừng nhảy loạn a, ta chịu không nổi
Bàn tay to lớn của Quân bao phủ lấy Lan, đem cô sát lại mình hơn. Rồi giấc
ngủ cũng kéo đến với cậu, mang cậu vào giấc mộng xinh đẹp. Trong mơ cậu
nhìn thấy hai đứa trẻ, một gái một trai đang chơi đùa dưới tán đào rộng
lớn. Quân cười, có chăng đó là những chuyện đã từng xảy ra, lần đầu sau
10 năm cậu mới mơ lại giấc mơ này. Những giấc mơ của cậu chỉ toàn là
chém giết, máu chảy đầu rơi, tóm lại là một giấc mơ kinh hoàng, đối với
giấc mơ này cậu đặc biệt rất ghét nhưng nó cứ tìm đến cậu không buông.
Mãi đến giờ cậu mới hiểu, những giấc mơ của cậu đều gắn liền với suy nghĩ
của cậu mà thôi, tại cậu đặt nặng vấn đề trả thù nên giấc mơ của cậu chỉ toàn là máu, huyết tẩy nhân gian, nhưng lúc này đây, cậu đang thỏa mãn
cuộc sống, vậy nên giấc mơ đẹp đã đến với cậu, còn là giấc mơ đã ngủ vùi theo nắm tháng kia.
Trong mơ Quân đã cười, và bên
ngoài Quân đã cười. Cậu thực thỏa mãn với cuộc sống bây giờ. Nếu được,
cậu muốn Lan mãi mãi như thế này, Lan không thấy, cậu có thể chăm sóc
cô, buộc cô bên người mình cả đời. Một khi Lan lấy lại ánh sáng rồi, Lan sẽ lại như cơn gió rời bỏ cậu mà đi. Trước giờ gió vẫn là một thứ khó
nắm bắt, một khi nó không dừng lại thì chẳng có ai có thể tìm được nó.
P/s: đáng nhẽ có truyện từ sáng rồi nhưng khi mình đang viết, gần hoàn thành lại phụt, mất điện, bao nhiêu dòng chữ vừa viết xong đã theo mây gió
đi, mãi đến giờ mới có điện. A, hôm nay thật không may mắn