Đạo diễn vừa hô lên khiến cả trường quay đều im lặng.
Bên cạnh hai người còn có rất nhiều camera, nghe thấy tiếng kêu, Khương Sơ Nghi nhanh chóng rời khỏi lồng ngực Tông Dã.
Cô yên lặng liếc mắt nhìn trộm anh một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tông Dã cũng đứng yên tại chỗ, như thể anh vẫn còn đắm chìm trong cảnh quay, hoàn toàn quên đi họ nên làm gì.
Phó đạo diễn đằng hắng mấy tiếng, đi ra giảng hòa: “Tông Dã, sao cậu lại như vậy? Ai đến cũng không từ chối thế!”
Anh chàng thu âm bên cạnh bọn họ cũng nở nụ cười, giọng điệu mang theo ẩn ý: “May là đang quay phim, nếu ở bên ngoài thầy Tông cũng đối xử như vậy với mỗi cô gái thì phải làm tổn thương trái tim của biết bao người khác đây.”
Tông Dã im lặng mấy giây mới giải thích: “Xin lỗi, tôi phản ứng không kịp.”
Đạo diễn tức giận quát lên: “Anh còn chưa kịp phản ứng sao? Nếu không phải tôi hô cut lên thì anh đã hôn người ta rồi! Anh nghĩ cái gì vậy hả?”
“Tại tôi…”
Mới nói được hai chữ, Tông Dã cũng dừng lại. Dường như anh không biết nên làm thế nào để trả lời câu hỏi của đạo diễn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Sơ Nghi nín thở.
Rõ ràng không liên quan nhiều đến cô nhưng cô vẫn xuất hiện một cảm giác tội lỗi và lo lắng kỳ lạ.
Chẳng bao lâu sau, cô nghe thấy Tông Dã nói: “Tại tôi phản ứng thái quá.”
Dù sao mấy người này này cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp nên không nhận được đào tạo đặc biệt. Một số cảm xúc tinh tế, các phân đoạn đòi hỏi diễn xuất sâu sắc, tốt hơn hết là nên cho họ có những phản ứng chân thật trong tình huống vô tình, đây là cách đơn giản và nhanh nhất để quay phim.
Trong dự đoán ban đầu, Tông Dã đột nhiên bị người khác giới ôm lấy, thậm chí người này còn muốn hôn anh, phản ứng cơ bản nhất của người bình thường là nên sửng sốt, sau đó là phản kháng hoặc lúng túng, nhưng vì ngại đang quay phim nên không biết có nên đẩy ra hay không.
Những gì đạo diễn muốn nhận được là những giây phút thuộc về phản ứng bản năng vô cùng chân thật của nhân vật.
Ai ngờ Tông Dã lại không xấu hổ, cũng không từ chối, ngược lại chỉ ngây ngốc sửng sốt vài giây, trở tay đã lập tức ôm người vào trong lòng.
Đoạn diễn này cũng thể hiện cảm xúc không hề phù hợp với yếu tố cốt truyện, bất đắc dĩ phải diễn lại.
Nghỉ ngơi mười phút.
Tông Dã ngồi một mình trong container, trong tay cầm một trang kịch bản mới. Anh cúi đầu xuống, mái tóc rủ xuống che đi biểu cảm.
Khương Sơ Nghi cầm cốc giữ ấm, đi đến bên cạnh anh.
Thấy có người đến gần, Tông Dã ngẩng đầu lên.
Khương Sơ Nghi có hơi áy náy, thấp thỏm nói: “Vừa rồi tôi không khiến anh bị thương chứ?”
“Không.” Anh nhỏ giọng đáp.
Cô gật đầu, lặp lại một câu: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.”
Thật ra cô muốn hỏi, cô có làm anh sợ hãi không.
Mùa đông lạnh lẽo, nhiệt độ âm mấy độ, Tông Dã cũng chỉ mặc một chiếc áo len màu đen mỏng. Anh vừa nói chuyện với Khương Sơ Nghi vừa tiện tay cầm áo khoác bị ném ở bên cạnh, đắp lên đùi mình.
Nhận ra tâm trạng anh không tốt, Khương Sơ Nghi ngoan ngoãn đứng cách đó mấy mét, không đến gần nữa: “Vậy anh xem kỹ lại kịch bản đi nhé, cố lên.”
“Ừ.”
Sau khi cổ vũ anh xong, cô lại rời đi.
Tông Dã nhìn bóng lưng cô, dời mắt nhìn sang chỗ khác, anh thuận tay nhặt một cành cây khô trên thùng lên.
Chẳng bao lâu sau, những cành cây khô khẳng khiu bị gãy thành hai đoạn trong lòng bàn tay anh.
Anh lặp đi lặp lại động tác vô nghĩa này, bóp gãy các nhánh cây bị gãy lần nữa.
Vương Than ho khan một tiếng rất lớn.
Anh khôi phục lại tinh thần.
Vương Than đút hai tay vào túi quần, ngồi xuống bên cạnh anh, bộ dạng cà lơ phất phơ hỏi: “Làm gì vậy người anh em?”
Vẻ mặt Tông Dã lạnh lùng: “Hóng gió.”
“Tuyết rơi dày như này mà cậu còn hóng gió đến mức cởi cả áo khoác sao? Vừa mới quay cảnh thân mật nên để đầu óc bình tĩnh lại đúng không?”
Tông Dã từ chối cho ý kiến, anh vứt cành cây vụn khô trong tay đi, tiếp tục đọc kịch bản.
Vương Than cố ý liếc nhìn xuống dưới, thấy áo khoác đắp trên đùi anh thì “a” một tiếng: “Thì ra không chỉ có đầu óc cần bình tĩnh.”
Tông Dã vẫn mang vẻ mặt bình thản, không nói gì.
Như này xem như làm âm thầm xác nhận. Vương Than chậc chậc một tiếng, nhỏ giọng thì thầm: “Chỉ ôm một cái thôi, mà phản ứng đến vậy sao.”
…
Cảnh quay trong tuyết này là cảnh cuối để đóng máy giữa Khương Sơ Nghi và Tông Dã.
Sau khi nghỉ ngơi, dưỡng sức xong, nửa sau cảnh diễn được quay lại.
Khương Sơ Nghi thở ra một hơi, ôm lấy người trước mặt.
Bàn tay cô vòng qua thắt lưng anh, đầu cô vùi vào lồng ngực Tông Dã, không thể nhìn rõ biểu cảm của anh.
Đạo diễn chưa hô dừng lại, Khương Sơ Nghi cũng không thể buông tay ra.
Bàn chân giẫm lên tuyết, trường quay rơi vào trong trạng thái yên tĩnh quay phim. Thậm chí, cô còn nghe được nhịp tim đập rõ ràng của người đàn ông trước mặt.
Cô ngửi thấy hương cam quýt nhàn nhạt và mùi sạch sẽ thanh mát của quần áo hòa làm một trên người Tông Dã. Có lẽ là mang theo cảm xúc của nhân vật, có lẽ vòng tay của anh trong mùa đông này đặc biệt ấm áp nên khiến cõi lòng Khương Sơ Nghi trong một khoảnh khắc nào đó đã thật sự có chút không nỡ.
Bàn tay của Tông Dã buông thõng bên cạnh, không hề dám nhúc nhích. Ngón tay anh hơi cuộn tròn lại, cuối cùng vẫn không giơ tay lên chạm vào cô.
Nửa phút sau, đạo diễn hô dừng lại.
Khương Sơ Nghi vẫn còn chưa tỉnh táo lại, cô hơi ngẩng đầu lên, cảm nhận được ánh mặt trời chiếu vào đáy mắt.
Tông Dã cũng im lặng không lên tiếng, vẫn duy trì động tác ban nãy.
Cô chủ động buông anh ra, lùi lại một bước.
Trước khi bị nhân viên vây quanh, Khương Sơ Nghi nhỏ giọng nói với anh: “Anh vất vả rồi.”
Đột nhiên có một cơn gió mạnh thổi đến, trộn lẫn với mồ hôi trên cơ thể khiến cho Tông Dã cũng thấy hơi lạnh. Anh nói: “Chúc mừng đóng máy.”
Khương Sơ Nghi nói: “Ừ, anh cũng vậy.”
…
Sau khi diễn xong, Khương Sơ Nghi trở lại chỗ nghỉ ngơi của mình, khoác chiếc áo lông mà Tiểu Chung đưa cho.
Cô thu dọn đồ đạc, bỏ một vài quyển kịch bản trong tay vào túi.
Có mấy người đến nói lời chúc mừng.
Một nhân viên của đoàn làm phim đưa cho Khương Sơ Nghi một bó hoa cát cánh màu trắng, nói không biết fan nào gửi tới, trên thiệp viết tên của cô.
Khương Sơ Nghi nói cảm ơn rồi nhận lấy.
Đợi ở trường quay một lúc, Tân Hà, Kí Khải và Phục Thành cũng quay xong, cùng đóng máy.
Tông Dã còn đang nghe đạo diễn nói chuyện.
Hôm nay có một số cảnh quay nhóm, họ tụ tập lại để thảo luận với nhau, có một người nào đó đi đến, hỏi có thể chụp ảnh cùng được không.
Tông Dã hơi gật đầu, đồng ý.
Anh là người dễ tính, cũng không làm cao, hầu như đều không từ chối những chuyện này.
Vì vậy hơn một nửa người có mặt, bao gồm cả nhân viên ánh sáng, đạo cụ cũng chụp ảnh cùng với Tông Dã.
Khương Sơ Nghi còn đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi nói chuyện phiếm với Tiểu Chung thì bỗng nhiên cô thấy cô ấy im lặng.
Theo tầm mắt trợ lý nhìn về phía đó thì Khương Sơ Nghi mới phát hiện ra không biết từ khi nào Tông Dã đã đi đến bên cạnh cô.
“Có việc gì sao?” Cô hỏi.
“Có muốn chụp một bức ảnh kỷ niệm với tôi không?”
Đây hầu như là thông lệ của mỗi bộ phim khi đóng máy, các diễn viên chỉ cần có quan hệ không quá tệ thì sẽ luôn chụp ảnh cùng nhau, thuận tiện cho việc quảng bá sau này.
Khương Sơ Nghi lập tức bỏ đồ giữ ấm trong tay xuống, đứng lên: “Được.”
Người chụp ảnh giúp bọn họ là trợ lý A Tịch của Tông Dã.
Hai người đứng ngay ngắn trên bãi đất trống.
Trong khoảnh khắc A Tịch giơ điện thoại lên, Tông Dã cũng tự nhiên giơ tay lên.
Khương Sơ Nghi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nhưng cô lập tức nhận ra hai người họ đang chụp ảnh nên lại nhìn vào trong máy ảnh.
May mắn là tay áo khoác rất dài, bàn tay siết chặt của cô có thể co lại trốn bên trong, không bị phát hiện.
Tay anh nhẹ nhàng khoác lên vai Khương Sơ Nghi, cách lớp áo hơi dày, cảm nhận được thân thể có hơi căng thẳng của cô.
Tông Dã mỉm cười.
“Tách” một tiếng, bức ảnh được chụp lại.
A Tịch thay đổi góc độ, sau khi chụp mấy tấm thì giơ tay làm dấu ok với bọn họ, ý bảo đã chụp xong.
Tông Dã bỏ tay xuống.
Khương Sơ Nghi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Xung quanh có mấy nhân viên đi lại, cô đè thấp giọng xuống nói: “Lúc nào đó anh gửi những tấm ảnh này cho tôi nhé?”
“Được.”
*
Ngày thứ ba, cảnh quay đã kết thúc, Khương Sơ Nghi cũng không cần phải đến trường quay nữa. Cô chỉ cần đợi sau khi tất cả các cảnh quay hôm nay kết thúc, buổi tối đi ăn một bữa tiệc đóng máy với đoàn làm phim là được.
Buổi trưa, khi cô thức dậy, tuyết đã ngừng rơi.
Khương Sơ Nghi có hẹn ra ngoài với người hâm mộ tên Khúc Chuẩn.
Cô ấy đưa Khương Sơ nghi đến một con phố đi bộ gần đây, họ ngồi ăn trong một quán ăn cũ kỹ ở cuối một con ngõ nhỏ.
Hôm nay Khúc Chuẩn được nghỉ phép, ăn cơm xong thì cô ấy đưa Khương Sơ Nghi đi dạo.
Khương Sơ Nghi mua trà sữa với cô ấy, bỗng nhớ ra điều gì nên lập tức hỏi: “Gần đây có cửa hàng lưu niệm nào không? Tôi muốn mua vài món quà.”
Khúc Chuẩn suy nghĩ một lát rồi nói với cô: “Tôi có biết một cửa hàng thủ công, bên trong có những món đồ nhỏ rất xinh xắn, tôi dẫn cô đi xem nhé?”
“Được.”
Cửa hàng thủ công mà Khúc Chuẩn đưa cô đến có phong cách trang trí rất cổ điển, trên chiếc kệ trước cửa đặt một số đĩa nhạc và máy ảnh cũ, còn có những thứ do chủ cửa hàng tự điêu khắc.
Khúc Chuẩn tò mò: “Sơ Nghi, cô muốn tặng quà cho đoàn làm phim sao?”
“Đúng thế.” Khương Sơ Nghi mỉm cười, cũng không giấu diếm.
Cô đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ mọi người trong đoàn làm phim cả một tháng này vì vậy cô muốn gửi tặng cho họ thứ gì đó khi sắp chia tay. Nhưng họ không thiếu gì cả, cô chỉ có thể chọn một món quà nhỏ thể hiện tấm lòng của mình.
Khương Sơ Nghi đi dạo một vòng trong cửa hàng, chọn cho Nhĩ Nhĩ một quyển sách ảnh, chọn cho Tân Hà một đèn bàn và một cái chụp mắt, búp bê bằng gỗ, chọn cho Phục Thành một cái mô hình micro tinh xảo.
Cuối cùng là đến Tông Dã.
Nhớ lại trước đây ở nước ngoài, anh đã gửi bánh kem cho cô. Khương Sơ Nghi dừng lại trước một kệ trưng bày, lấy ra một hộp bưu thiếp, cầm trên tay nhìn ngắm.
Khương Sơ Nghi cầm theo đồ đã chọn xong, đi tìm nhân viên bán hàng tư vấn một chút.
Cô làm theo hướng dẫn của người đó, đi lấy dụng cụ rồi đến khu vực làm đồ thủ công.
Khúc Chuẩn đi đến ngồi cạnh cô.