Khi những vì sao run rẩy

Sau khi xem xong tấm bưu thiếp Tông Dã không trở về phòng ngay nhưng anh cũng không đến gõ cửa phòng cô thêm một lần nữa.
 
Anh cảm thấy vẻ mặt bây giờ của mình hơi thảm hại.
 
Tông Dã đội chiếc mũ của chiếc áo khoác lên rồi kéo khóa thật cao đến nỗi che mất nửa khuôn mặt. Anh đi vào trong thang máy xuống dưới tầng rồi đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ đối diện khách sạn mua một bao thuốc lá, sau đó lại bước đi không mục đích bên lề đường. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Những tay săn ảnh đã cắm chốt quanh đây có thể đã chụp được anh. Có lẽ hai ngày sau tin tức tiêu cực như Tống Dã hút thuốc trên đường vào đêm khuya sẽ trở thành tiêu đề trên hotsearch.
 
Nhưng mà Tông Dã lại chẳng quan tâm một chút nào.
 
Bây giờ anh chỉ cần một cơn gió lạnh buốt và chất nicotin để khiến bản thân từ từ bình tĩnh lại.
 
Sau đó lại dập tắt một số suy nghĩ muốn vượt quá giới hạn, chờ đến khi thứ tình cảm đó nguội lạnh thì anh mới không đến quấy rầy cô quá nhiều. 
 
...
 
...
 
Vương Than ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng quẹt thẻ phòng ở ngoài cửa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta liếc nhìn chiếc túi trong tay Tông Dã trước, sau đó mới nhìn lên khuôn mặt tái nhợt của anh và hỏi: "Đại ca, cậu có biết mấy giờ rồi không hả?"
 
"Không biết."
 
Vương Than giơ điện thoại lên nói với anh: "Một giờ mười cậu đi ra ngoài mà bây giờ đã hơn ba giờ rồi đấy, cậu đi lấy quà tặng hai tiếng cơ à?"
 
Tông Dã ậm ừ cho có lệ.
 
Chờ người tới gần, Vương Than ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt, không tự chủ được mà tặc lưỡi một tiếng: "Gần đây cậu nghiện thuốc lá khá nặng rồi đấy."
 
"Có à?" Tông Dã nhàn nhạt hỏi lại.
 
"Tôi nhớ trước kia cậu không hút nhiều thuốc đến vậy, làm sao thế, áp lực công việc quá lớn à?"
 
"Vẫn ổn."
 
"Quên đi, không thể nói tiếp với cậu được nữa."
 
Tông Dã mỉm cười cởi chiếc áo khoác màu đen ra: "Không ngủ thêm một lát à?"
 
Hai tiếng nữa bọn họ sẽ đến Macau để tham dự sự kiện ra mắt của một thương hiệu nào đó.
 
Vương Than đổi một tư thế khác nằm ngang trên chiếc sofa: "Không ngủ, lát nữa tôi sẽ ngủ trên đường đi."
 
Sau khi Vương Than chơi vài ván game thì cơn buồn ngủ lại ập đến, anh ta nheo đôi mắt mệt mỏi ngủ thiếp đi mất một lúc. Không biết đã qua bao lâu anh ta cảm thấy hơi khát nước lúc định lấy nước để uống thì phát hiện ra Tông Dã vẫn còn ngồi ở đó.
 
Vẫn ngồi tư thế đó.
 
"Cậu đang xem thứ gì vậy?"
 
Tông Dã nhận thấy anh ta định thò người qua thì cất tấm bưu thiếp trong tay đi.
 
Vương Than vuốt lại mái tóc rối bù vì vừa ngủ dậy, trong lòng lại cảm thấy không thể nào hiểu được: "Sao cứ xem đi xem lại tấm thiệp hỏng này vậy? Fan tặng à? Hay cô Khương viết thư tình cho cậu thế? Có cái gì đáng để xem lâu như thế này?"
 
"Không phải là như thế."
 
"Vậy cái này là cô Khương đưa cho cậu à?" Anh ta tiếp tục hỏi.
 
"Ừm."
 
Vương Than định nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng ngồi lại chỗ cũ.
 
Anh ta mở một chai nước uống vài ngụm lớn rồi mới lên tiếng hỏi: "Hai ngày trước tôi có nghe thấy chị Âm nói tháng trước cậu yêu cầu chị ấy từ chối tất cả các hợp đồng đại diện hết hạn vào năm sau, cậu có ý gì đây? Cậu định hủy hợp đồng với IM đúng không hả?"
 
"Cái gì?"
 
Vương Than mất kiên nhẫn: "Cậu đừng có giả ngu với tôi."
 
"Có lẽ không đâu." Tông Dã suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói: "Đến lúc đó rồi tính."
 
"Tháng trước..." Vương Than hừ một tiếng: "Không phải là lần gặp cô Khương đó à, có cần phải vội vàng đến như vậy không?"
 
"Tôi không vội." Tông Dã cất kỹ tấm thiệp đi: "Chỉ là muốn tính toán trước một chút."
 
"Không ấy hả." Vương Than không nhịn được: "Cái này mà gọi là tính toán "một chút" á? Mẹ nó đây là ôm quyết tâm cá chết lưới rách với IM để theo đuổi Khương Sơ Nghi đây mà, chuyện yêu đương là chuyện lớn như thế nào chứ hai người các cậu khiêm tốn một chút đi đừng để bị phát hiện. Nếu như thật sự không được còn được công ty giúp đỡ thì đợi vài năm ổn định rồi mới công khai. Hơn nữa khi cậu lại cảm thấy nhạt nhẽo thì có thể chia tay ngay, tại sao cậu cứ phải tạo áp lực cho bản thân như vậy chứ?"
 
"Tôi cảm thấy không thú vị nữa thì chia tay...?" Tông Dã lặp lại câu nói đó rồi nói với anh ta: "Tôi không lo lắng chuyện này."
 
Sau khi buồn bực một lúc lâu Vương Than buột miệng: "Vậy cậu lo lắng cái gì chứ?"
 
Tông Dã không trả lời.
 
Vương Than phỏng đoán từ lời nói của anh: "Lo lắng không theo đuổi được hả?"
 
"Hoặc là theo đuổi được sau đó cậu lại lo người ta cảm thấy không thú vị nên đá đít cậu luôn."
 
Tông Dã im lặng.
 
Vương Than: "..."
 
Anh ta nghẹn lời mất một lúc: "Được rồi, mặc dù khả năng tương đối thấp nhưng không phải là không thể. Có vẻ như cô Khương rất tốt bụng, nếu thật sự không được thì cậu cứ dùng đạo đức ràng buộc cô ấy có khi cô ấy sẽ mềm lòng đấy."
 
Sau khi nghe thấy những lời châm chọc của anh ta, dường như tâm trạng của Tông Dã cũng không tệ lắm lại còn nhàn nhạt cười nói: "Đúng là một ý kiến hay."
 
Vương Than hoàn toàn yên lặng.
 
...
 
...
 
Mặc dù Khương Sơ Nghi luôn là người trong giới này nhưng trong vài năm gần đây độ nhận diện của cô không cao.
 
Lần đầu tiên Vương Than biết đến cô là ở đêm hội vì tình yêu gào thét của một nền tảng nào đấy, khi đó họ cùng nhau đến lễ trao giải.
 
Vào thời điểm đó Tây Bạo mới debut không lâu nhưng đã rất nổi tiếng trong nước, họ vừa xuống xe đã nhận được sự ưu ái của hầu hết cánh truyền thông có mặt tại đó.
 
Họ được người dẫn chương trình giữ lại trên thảm đỏ vài phút rồi mới có nhân viên phụ trách dẫn đường dẫn họ vào trong.
 
Vừa bước vào sảnh lớn, không biết khi đó Tông Dã đã nhìn thấy cái gì mà đột nhiên dừng lại.
 
Nhân viên phụ trách dẫn đường thấy anh không di chuyển, ân cần nhắc nhở: "Chỗ ngồi của các cậu ở phía trước, đây là khu vực không ghi tên."
 
Mấy giây sau, Tông Dã hoàn hồn và tiếp tục đi về phía trước.
 
Vị trí của họ là một chiếc ghế sofa hình vòng cung.
 
Tông Dã đi vào chọn một chỗ gần bên trong ngồi xuống.
 
Xuyên suốt buổi lễ trao giải đầu óc của anh vẫn luôn trong trạng thái mơ màng, dường như ánh mắt của anh luôn nhìn về phía cuối sân khu vực gần khu vực của người hâm mộ nhất.
 
Thậm chí phải cần có người nhắc nhở anh lên nhận giải thì anh mới đứng dậy.
 
Vào tiệc tối sau lễ trao giải.
 
Tây Bạo vừa mới ra mắt đã trở nên nổi tiếng nên có thể coi như người mới ra mắt ở vị trí rất cao, hầu hết mọi người ở đây đều hạ mặt mũi xuống đến làm quen với họ dẫu vậy bữa tiệc tối cũng xem như là trôi qua trong yên bình.
 
Chẳng qua Tông Dã vẫn luôn đứng ngoài đám đông, thỉnh thoảng vẫn có ngôi sao nữ đến bắt chuyện với anh vài câu nhưng anh lại làm mất phong độ thường ngày lộ rõ ​​vẻ lơ đãng. Việc này khiến cho những ngôi sao nữ đó bị bẽ mặt nhanh chóng rời đi.
 
Vương Than nhìn theo tầm mắt của anh, cuối cùng cũng không nhịn được nói: "Người đó là ai vậy, bạn gái cũ của cậu à?"
 
"Không phải."
 
Khi nói câu này ánh mắt của Tông Dã vẫn dán chặt vào hai người đang nói cười đùa giỡn cách đó không xa.
 
Vương Than cũng không nhận ra một nam một nữ đó.
 
Làn da của người đàn ông kia hơi ngăm đen, giọng nói cũng khá to. Còn người phụ nữ luôn mỉm cười lắng nghe, vẻ ngoài của cô dịu dàng xinh đẹp nhưng cả hai người đó đều không có gì đặc biệt cả.
 
"Nếu như không phải là bạn gái cũ của cậu thì cậu cứ nhìn người ta làm gì?" Vương Than cảm thấy hơi mất thể diện: "Giống như một tên cuồng nhìn trộm ấy."
 
"Tôi quen biết cô ấy." Tông Dã bưng ly rượu lên nhấp một ngụm.
 
"Vậy thì tại sao cậu không bước đến chào hỏi?"
 
"Cô ấy không biết tôi." Tông Dã nói như vậy.
 
"Hai người bọn họ là một đôi à?"
 
"Không rõ lắm."
 
Đúng lúc này có một giọng nữ truyền đến: "... Sơ Nghi!"
 
Một cô gái vô cùng xinh đẹp dừng lại một chút rồi đi về phía họ.
 
Động tác nuốt rượu của Tông Dã gần như lập tức trở nên cứng đờ.
 
Không biết cô gái kia nói gì với người bên cạnh, sau đó lại bước nhanh về phía họ.
 
Tông Dã vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô.
 
Cho đến khi chỉ còn cách họ vài mét cô vẫn không chú ý đến hai người đứng cạnh bàn là họ như trước. Khi đi ngang qua nhau Vương Than nghe thấy tiếng cười của cô, cô nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng: "Tiểu Triệu."
 
Nội dung cuộc trò chuyện của hai người truyền đến ngắt quãng.
 
"Cậu đã viết luận văn ngày mai chưa đấy?"
 
"Tớ viết rồi nhưng Triệu Quang Dự vẫn chưa làm nữa."
 
"Mẹ kiếp, cậu chăm chỉ thật đấy, cậu muốn làm cho người ta nghi ngờ cuộc đời hay sao thế?"
 
"Cậu đừng vội, đợi lát nữa đến nhà Triệu Quang Dự ăn cơm tớ sẽ viết giùm các cậu."
 
Tông Dã nâng chén rượu đặt lên bàn.
 
Vương Than nghĩ cho dù Tông Dã không thừa nhận nhưng chắc chắn đã từng có quan hệ gì đó với cô nàng này.
 
Tuy anh không tỏ ra quá sốt sắng nhưng chắc đến bản thân anh cũng không biết rằng trong mấy phút hai cô gái này nói chuyện với nhau nụ cười trên mặt anh giữ quá lâu rồi khiến nụ cười đó có vẻ cứng đờ, trông giống như cạn kiệt sức lực.
 
Vương Than cứ thế lẩm bẩm: "Lần đầu? Tên là gì?"
 
"Cô ấy tên là..."
 
Tông Dã im lặng một lúc mới thấp giọng nói: "Khương Sơ Nghi."
 
*
 
Sáng ngày hôm sau Khương Sơ Nghi bị Tiểu Chung gọi dậy.
 
Cô ấy nói sáng nay cô ấy ra ngoài mua đồ ăn sáng thì phát hiện có một chiếc túi treo trên cửa.
 
"Hình như là tặng cho chị đấy, em chưa mở ra đâu." Tiểu Chung đưa cho cô.
 
Khương Sơ Nghi ngơ ngác ngồi ở bên giường nhận lấy món đồ được đưa tới.
 
Bên trong có chứa mấy tấm ảnh chụp bằng máy cơ, một chiếc hộp màu đỏ và một lon bánh bích quy.
 
Tấm ảnh là cô và Tông Dã chụp khi đóng máy, Tiểu Chung thận trọng nói: "Đây là thầy Tông đưa à?"
 
"Chắc là vậy."
 
Khương Sơ Nghi mở bao bì của chiếc hộp ra lấy một con thỏ bằng gốm có một đôi mắt màu đỏ và một đôi tai cụp.
 
Khương Sơ Nghi sờ lên lỗ tai thỏ lạnh như băng rồi nhìn điện thoại, đã đến mười rưỡi rồi.
 
Ngay khi cô định gửi cho Tông Dã một tin nhắn Wechat lại phát hiện ra năm giờ sáng ngày hôm nay anh có gửi cho cô một tin nhắn thoại.
 
"Cảm ơn hộp nhạc và tấm bưu thiếp của cô, tôi rất thích. Ngày hôm qua tôi đến Tô Châu quay phim nhìn thấy một con thỏ nên bảo trợ lý đi mua giúp tôi, hôm qua tôi đến vội quá nên quên đưa cho cô, tôi đã treo nó lên trên tay nắm cửa phòng cô rồi. Lần sau gặp."
 
Khương Sơ Nghi suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Tôi nhận được rồi. Con thỏ rất đáng yêu, chúc công việc của anh luôn suôn sẻ."
 
...
 
...

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui