Bảy giờ rưỡi, buổi biểu diễn diễn ra đúng giờ.
Tên của một số người xuất hiện trên màn hình lớn, ánh đèn ở hiện trường đều tối xuống. Những chữ đó nhanh chóng biến đổi trở thành logo kết hợp của BloodXGentle. Vòng lửa và khói lập tức bùng lên, sân khấu trung tâm nâng dần lên để lộ bóng dáng của bốn người.
Ngay lập tức khí thế hào hùng của hàng vạn con người trên sân vận động bộc phát, họ đồng thanh cổ vũ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cùng với việc khống chế đèn trong lightstick, phối hợp với ngọn đèn đặc biệt trên sân khấu hiện trường cũng biến thành bốn loại màu sắc khác nhau.
Khương Sơ Nghi như đang vui hết mình trong bữa tiệc khổng lồ.
Bên tai vẫn có những tiếng hét mãnh liệt như thủy triều, những làn sóng âm thanh vô tận không ngừng quét qua. Gần như mỗi một bài hát, cách một vài câu đều có thể khiến tất cả khán giả hợp xướng.
Tuần lưu diễn của Tây Bạo vừa mới bắt đầu đã xuất hiện với tần suất cao trên Weibo, lên đỉnh hotsearch, có thể thấy vài chủ đề có liên quan.
Cho dù có phải là fan của Tây Bạo hay không thì đều phải thừa nhận xem buổi biểu diễn của bọn họ là một trải nghiệm nghe nhìn vô cùng tuyệt vời.
Sân khấu hoàn toàn phù hợp với buổi biểu diễn, Phục Thành và Vương Than hát hết mình, Tông Dã tay cầm Bass khảy đàn, Kí Khải mặc sức chơi trống.
Chỉ một đoạn video ngắn bị lộ ra ngoài cũng đủ để các fan kêu rên, cuộc đời này hận nhất là không giành được những tấm vé giá trên trời của những kẻ đầu cơ kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu như có một khuyết điểm nhỏ, đó là âm thanh hiện trường rất tốt nhưng nhạc đệm ấy vẫn không áp nổi tiếng la hét bên ngoài sân khấu.
Khương Sơ Nghi giống như đa số người ở đây, cô hoàn toàn đắm chìm trong sân khấu của bọn họ, thậm chí cô còn quên việc phải lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến mười một giờ.
Càng về cuối bầu không khí cũng dần lắng xuống.
Bài hát cuối cùng là một bản ballad không cần phải nhảy, bọn họ bắt đầu giao lưu trực tiếp với khán giả có mặt tại hiện trường.
Sân khấu này rất lớn, mấy người chia nhau ra di chuyển, theo sau mỗi người là một nhân viên khiêng máy quay.
Lời bài hát dần hiện lên trên màn hình lớn:
"Có một luồng ánh sáng, xuyên qua tất cả giấc mơ của tôi."
"Em là ngôi sao trên bầu trời khiến tôi chỉ có thể ngước nhìn, là đám mây tôi không thể chạm tới."
"Tôi cam nguyện làm cát bụi, tôi muốn có thêm một giấc mơ thật đẹp."
…
…
Khương Sơ Nghi trơ mắt nhìn Tông Dã đi tới.
Đến vị trí cách cô vài bước anh bỗng dừng lại.
Tông Dã rất cao chân cũng rất dài, anh ngồi xổm ở mép sân khấu vừa hát vừa giơ tay chào những người dưới sân khấu.
Ở khoảng cách gần nên Khương Sơ Nghi có thể thấy rõ ràng vạt áo sơ mi của anh hơi mở ra để lộ sợi dây chuyền bằng bạc.
…
…
"Ông trời cũng từng rủ lòng thương xót một phút, đám mây hóa thành mưa rồi rơi xuống."
"Em hòa tan những hạt bụi nhỏ kia."
"Tôi biết trong một phút đó, tôi được em cứu vớt."
…
…
Tân Hà huýt sáo, khum hai tay thành một chiếc kèn hô một câu: "Tông Dã, anh đẹp trai lắm đấy…"
Khương Sơ Nghi bị ảnh hưởng bởi bầu không khí vui vẻ cũng giơ tay lắc mạnh lightstick như những người khác.
"Nếu như ước nguyện của tôi có thể trở thành hiện thực."
"Nếu như nguyện vọng của tôi có thể biến thành sự thật, chỉ mong em đi vào trong giấc mộng của tôi."
"Chỉ mong…"
Bài hát dần kết thúc, tất cả nhạc đệm cũng dần biến mất, mấy người trên sân khấu đều im lặng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cùng lúc đó, màn hình lớn trên sân khấu rực rỡ như pháo hoa, hàng ngàn quả bóng bay lên trên bầu trời.
Cảm xúc của người hâm mộ như hoàn toàn bùng nổ, những tiếng hoan hô reo hò vang vọng trong sân vận động.
Mọi người xung quanh đang bàn luận sôi nổi.
Khương Sơ Nghi nín thở nhìn một màn lãng mạn trước mặt.
Cho đến khi âm nhạc lại vang lên thêm một lần nữa, Tông Dã nghiêng đầu, khuôn mặt đẫm mồ hôi của anh được chiếu sáng bằng ánh sáng rời rạc.
Những mảnh giấy vụn hình ngôi sao xếp chồng lên nhau rơi từ trên trời xuống, vương vãi khắp nơi giống như là một bức tranh tráng lệ chỉ có trong một bộ phim.
Ngay khi Tông Dã đứng lên lại bắt gặp ánh mắt của Khương Sơ Nghi.
Anh mỉm cười đặt ngón tay lên trên bờ môi, nhẹ nhàng hát câu cuối cùng trong bài hát đêm nay:
"...Khi tỉnh dậy, khi những ngôi sao run rẩy."
*
Khi buổi biểu diễn kết thúc đã gần đến mười hai giờ.
Tâm trạng đang phấn khích của Khương Sơ Nghi vẫn chưa kịp hồi phục, khi ngồi trên xe cô không nhịn được mà xem đi xem lại video buổi lưu diễn đầu tiên ngày hôm nay.
Cho dù Khương Sơ Nghi chỉ yên lặng xem lại không mở tiếng nhưng lại không cẩn thận bị Vương Than bắt gặp.
Anh ta không khỏi mỉm cười trêu chọc: "Cô Khương, chúng tôi đang ở ngay bên cạnh cô đây này, cô cứ nhìn người thật có phải tốt hơn không?"
"Con người thật của các anh…" Khương Sơ Nghi mím môi nói hết câu: "Không giống với cảm giác ở trên sân khấu một chút nào."
"Chỗ nào không giống chứ?"
"Tôi cũng không thể nói." Khương Sơ Nghi suy nghĩ một lát sau đó khen như fan khen idol "Trên sân khấu đẹp trai hơn."
Tông Dã nghe thấy vậy nhếch môi nhìn cô một cái.
…
…
Điều khiến Khương Sơ Nghi kinh ngạc là nhà của Tông Dã ở trong một ngõ nhỏ trên phố cổ, trước cửa còn trồng mấy cây ngô đồng.
Cô đi theo họ vào bên trong.
Tivi trong nhà đang phát tấu nói, vừa bước vào đã thấy mùi hương thơm phức của thức ăn.
Mạch suy nghĩ của Khương Sơ Nghi như đi vào cõi thần tiên, cô nhìn xung quanh.
Nhà của Tông Dã gọn gàng sạch sẽ giống hầu hết người bình thường, góc tường bày mấy cây đàn guitar, phong cách trang trí đơn giản và ấm áp một cách đáng ngạc nhiên, ngôi nhà này lại trái ngược hoàn toàn với thân phận siêu sao của anh.
"Ái chà, các cháu đến rồi."
Nghe thấy lời chào này Khương Sơ Nghi thả chậm bước chân, cô quay đầu nhìn lại thì vừa vặn đụng phải người đang bưng thức ăn ra.
Theo bản năng, cô lùi hai nước để tránh nhưng dầu vẫn bắn tung tóe lên trên người.
Khương Sơ Nghi lập tức xin lỗi, hạ thấp người nói: "Xin lỗi, ban nãy cháu không để ý, chú có bị bỏng không ạ?"
"Chú không sao." Người bưng thức ăn là một ông chú hơn năm mươi tuổi, tướng mạo hiền lành, ông đặt đĩa thức ăn vẫn còn nóng lên trên bàn cơm: "Quần áo của cháu bị bẩn rồi, cháu có muốn giặt lại không?"
Khương Sơ Nghi cúi đầu nhìn quần áo của mình rồi xua tay: "Không sao đâu ạ, đợi lát nữa cháu về nhà làm."
"Cô có muốn giặt trước không?" Tông Dã lên tiếng: "Về nhà cô mới giặt chưa chắc đã giặt sạch được đâu."
"Cũng được."
Tông Dã dẫn cô đi tham quan tầng hai.
Anh đi đằng trước và đẩy một cánh cửa ra.
Sau khi vào bên trong Khương Sơ Nghi mới nhận ra, hình như căn phòng này là phòng ngủ của anh, trong phòng có mùi hương cam quýt rất quen thuộc.
Đi ngang qua chiếc giường lớn màu đen cô không dám nhìn thêm mà cúi đầu đi theo sau Tông Dã.
Tông Dã bật đèn.
Phòng tắm ngăn cách tiếng cười đùa dưới tầng, khiến bầu không khí có vẻ yên tĩnh đến lạ.
Cô không biết nhìn đi đâu khi ở một mình trong không gian riêng tư này với anh.
Tông Dã nói xin lỗi cô: "Đưa cô đến phòng chú tôi không tiện cho lắm nên tôi đành đưa cô đến phòng tôi."
Khương Sơ Nghi: "Không sao đâu."
Tông Dã nhìn vết dầu trên tay áo của cô lấy kem đánh răng trong bồn rửa tay thấp giọng nói: "Ở nhà tôi không có thứ gì khác, dùng tạm cái này được không?"
"Có thể có thể." Khương Sơ Nghi vội vàng nói: "Đưa cho tôi đi, tôi tự làm được."
Tông Dã đưa tay ra cho cô thấy một ít kem đánh răng đã được bóp ra trên ngón tay.
Khương Sơ Nghi: "..."
Cô phối hợp giơ cổ tay lên: "Vậy thì làm phiền anh rồi."
Tông Dã cười: "Chuyện nhỏ."
Anh cụp mắt xuống dùng ngón tay phết đều kem đánh răng lên trên vết bẩn, rồi lại kiên nhẫn xoa cho cô.
Sau khi làm xong Tông Dã lại lên tiếng: "Cô xoay người lại một chút, phía sau quần áo vẫn còn."
Khương Sơ Nghi quay đầu.
Tông Dã lại lấy một ít kem đánh răng lên đầu ngón tay ngồi xổm xuống.
Vừa kết thúc buổi biểu diễn nên Tông Dã chưa kịp thay sang bộ quần áo khác, Khương Sơ Nghi có thể nhìn thấy rõ kết cấu trên mái tóc đã được tạo hình của anh dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Cô không biết nên nói gì, nên đành cố gắng tìm một chủ đề để nói chuyện: "Tôi cảm thấy buổi biểu diễn của các anh ngày hôm nay…"
"Hả?"
Khương Sơ Nghi nhớ lại: "Đúng vậy, tôi cảm thấy anh làm rất tốt."
Tông Dã liếc mắt nhìn cô: "Làm tốt cái gì?"
Khương Sơ Nghi: "Hát rất hay, chơi Bass cũng rất giỏi, giống như một ngôi sao lớn."
Không đúng…Anh vốn là một ngôi sao lớn mà.
Cô vừa định sửa chữa lại lời nói của mình nhưng dường như Tông Dã bị cô chọc cười, anh nói: "Ngôi sao lớn thì làm sao chứ?"
Khương Sơ Nghi: "Hả?"
Tông Dã giơ tay mở vòi nước, trong tiếng nước chảy róc rách Khương Sơ Nghi nghe thấy anh thấp giọng nói: "Ngôi sao lớn vẫn phải giúp cô giặt quần áo mà."