Âm thanh nói chuyện của anh rất nhỏ nhưng cũng đủ để Khương Sơ Nghi nghe rõ.
Những lời nói này khiến cô không khỏi giật mình, cô bất ngờ mà ‘a’ một tiếng.
“Làm sao vậy?” Tông Dã dừng động tác đang làm, ngẩng đầu nhìn cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không phải, chỉ là…” Trong không gian chật hẹp, dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Khương Sơ Nghi hoảng hốt muốn rút tay về.
“Chỉ là cái gì?” Anh hỏi.
Không suy nghĩ ra được lí do là gì nên trong lúc rối rắm cô đã nói bừa để ứng phó với anh: “Chỉ là tôi cảm thấy anh… Rất dịu dàng.”
Tông Dã buồn cười nhìn cô: “Tôi dịu dàng sao?”
Vành tai Khương Sơ Nghi nóng lên, đầu óc choáng váng, cô ngập ngừng nói: “Trong những người tôi từng gặp qua thì anh được xem là người rất dịu dàng.”
Anh tiếp tục động tác trên tay, cũng không lập tức lên tiếng trả lời. Sau khi chà sạch vết kem đánh răng bằng nước, Tông Dã mới cười như không cười nói: “Cũng có những lúc tôi không dịu dàng.”
Khương Sơ Nghi im lặng không nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
May mắn thay, đề tài này không còn tiếp tục.
Rửa sạch vạt áo xong, Tông Dã đứng dậy nói với cô: “Để tôi đi tìm máy sấy tóc.”
Khương Sơ Nghi đứng tại chỗ.
Tông Dã đi đến bên giường, quỳ một gối xuống, anh vươn tay mở tủ đầu giường.
Khương Sơ Nghi không dám nhìn lung tung vào những món đồ vật trong phòng tắm nên chỉ có thể nhìn theo Tông Dã, đột nhiên cô nhìn thấy trên giường ở phía sau lưng anh có một đồ vật nhìn rất quen mắt.
Đó là một chiếc chăn nhung mà trước đây anh đã từng yêu cầu cô đưa cho anh.
Trên chiếc giường lớn sẫm màu làm nổi bật lên chiếc chăn có hình thỏ con màu trắng tinh trông vô cùng kỳ lạ, nó bị vò thành một cục giống như vũng sữa tan chảy, đáng thương mà cuộn tròn bên gối.
Khương Sơ Nghi lập tức quay đầu lại mà nhìn chằm chằm dưới sàn nhà.
Lúc này, Tông Dã cũng tìm được máy sấy và cắm vào ổ điện.
Vốn dĩ cô định nói để mình tự làm nhưng chưa kịp nói thì Tông Dã đã bật máy sấy và bắt đầu nhắm ngay về phía quần áo bị ướt của cô để sấy.
Khương Sơ Nghi hơi nhúc nhích.
Anh trượt ngón cái xuống và giảm chế độ sấy của máy xuống một bậc, hỏi: “Có phải gió mạnh quá không?”
Cô tránh đi ánh mắt của anh, lúng túng nói: “Không có, để tôi tự mình làm, như vậy thì phiền anh lắm.”
“Không phiền lắm đâu, sấy khoảng hai phút thì được rồi.”
Tông Dã tiếp tục giúp cô sấy quần áo.
…
Thấy Khương Sơ Nghi một mình đi từ trên lầu xuống, Kí Khải buồn bực hỏi: “Tông Dã đâu?”
“Anh ấy nói muốn đi tắm rửa cho nên tôi xuống đây trước.”
Kí Khải nhấn điều khiển từ xa, nói “ồ” một tiếng rồi tiếp tục xem truyền hình.
Trần Hướng Lương dọn xong bát đũa, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Chúng ta không cần phải để ý đến nó, cơm sẽ chuẩn bị sắp xong rồi, chúng ta cứ ăn cơm trước đi.”
Vương Than: “Không sao đâu chú, chúng ta cứ đợi cậu ấy đi, tắm rửa cũng không tốn nhiều thời gian, hơn nữa hôm nay cũng là sinh nhật của Tông Dã.”
Khương Sơ Nghi muốn vào phòng bếp để phụ dọn đồ ăn nhưng lại bị Trần Hướng Lương ngăn lại: “Cháu ngồi đi, lần đầu tiên đến thì là khách. Cô gái nhỏ không cần phải làm cái gì, đừng để lát nữa làm cho quần áo bẩn thêm.”
Vì thế, Khương Sơ Nghi đành phải quay lại ngồi bên bàn cơm.
Tân Hà đang gọi điện thoại đi vào, liếc nhìn về phía Khương Sơ Nghi, cô ấy kéo chiếc ghế bên cạnh cô ra: “Chỉ là giặt quần áo thôi nhưng sao mặt cậu lại đỏ như vậy.”
Theo phản xạ, Khương Sơ Nghi đưa tay lên sờ mặt: “Có sao?”
Tân Hà không muốn nói nhiều, dùng vẻ mặt ghét bỏ cô không chịu chấp nhận sự thật mà nói: “Chính cậu lấy gương tự soi đi.”
“Chắc có lẽ là do trời nóng.” Khương Sơ Nghi giả vờ bình tĩnh, cầm ly nước lên uống một ngụm.
“Trời nóng?” Tân Hà rõ ràng không tin, cô ấy cười giễu cợt rồi lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ là do Tông Dã cưỡng hôn cậu sao?”
“Phụt.”
Ngụm nước chưa kịp nuốt vào suýt nữa khiến Khương Sơ Nghi sặc chết, cô ho khan hai tiếng, yếu ớt mà liếc nhìn về phía Tân Hà: “Đừng, cậu đừng có nói linh tinh.”
“Không phải tớ chỉ đùa cậu một chút thôi sao, cậu kích động như vậy làm gì.”
Khương Sơ Nghi phản bác: “Tớ không có kích động, tớ chỉ là bị sặc nước mà thôi.”
“Haizz.” Tân Hà đỡ trán mà thở dài: “Chúng ta đều đã là người lớn rồi, thế nhưng cậu lại ngây thơ giống như học sinh tiểu học vậy.”
…
…
Sau khi tắm rửa xong, Tông Dã cũng từ trên lầu đi xuống.
Mấy người đang nói chuyện đùa giỡn đột nhiên im lặng, tất cả họ đều nhìn về phía anh.
Anh đã thay một chiếc áo màu xanh đen, chiếc quần thể thao màu xám giản dị. Thân hình cao gầy, làn da có vẻ lại càng trắng hơn.
Trên mạng có rất nhiều người dùng các từ ‘điếu hệ’*, ‘cấm dục’, ‘dục’ hay mấy từ linh tinh để đánh giá Tông Dã. Nhưng ngay tại giây phút này, trong đầu của Khương Sơ Nghi lại nảy lên một từ ngữ mới.
*Điếu hệ: một từ thông dụng trên Internet, dùng để chỉ một người rất hấp dẫn, quyến rũ và có thể chắc chắn bắt được người khác.
Ngây ngô.
Lúc đi đến trước bàn ăn, Tông Dã nhìn lướt qua đám người đang nhìn về chính mình: “Sao mọi người không ăn cơm đi?”
“Cậu chưa xuống thì sao chúng tôi dám động đũa?” Kí Khải quả thật không nói nên lời: “Cậu là đàn ông thì có cần phải tắm lâu đến vậy không? Hừ, đúng là làm ra vẻ!”
Tông Dã ngồi xuống, nói lời xin lỗi: “Do tôi gội đầu nên chậm trễ thời gian của mọi người.”
Trần Hướng Lương đi lấy một bình rượu trắng lại, sau đó hỏi Tân Hà và Khương Sơ Nghi: “Hai người các cháu muốn uống cái gì?”
“Chúng cháu uống nước là được rồi.” Tân Hà cười nói: “Bình thường để kiểm soát cơ thể thì chúng cháu không uống mấy loại đồ uống.”
Khương Sơ Nghi cũng gật đầu theo.
Trần Hướng Lương hết sức cảm thông với họ: “Hai người các cháu trở thành ngôi sao cũng không dễ dàng gì.”
Ông kêu Tông Dã rót rượu cho mấy người đàn ông ở trên bàn, nâng ly rượu trong tay lên: “Hôm nay là sinh nhật của Tông Dã, hiếm khi chúng ta mới có dịp tụ tập cùng nhau như vậy, chú cảm thấy rất vui, mọi người hãy cùng nhau nâng ly uống rượu chúc mừng.”
Khương Sơ Nghi thấy Kí Khải dũng cảm mà uống cạn ly rượu thứ nhất như vậy thì không khỏi có chút lo lắng.
Đêm giao thừa năm ấy, cô đã chính mắt chứng kiến tửu lượng của vài người ở đây. Bây giờ họ lại uống loại rượu mạnh như vậy, có lẽ lát nữa họ sẽ nôn hết ra mất.
Đối mặt với một bàn đầy tinh bột với đủ màu sắc và hương vị, Khương Sơ Nghi âm thầm đẩy kế hoạch ăn kiêng của mình rời lại hai ngày sau.
Tông Dã quả thật không có khoác loác, kỹ năng nấu ăn của chú anh ấy thật sự rất tuyệt.
Khương Sơ Nghi có khẩu vị thanh đạm, cô thuộc kiểu người không thể ăn quá cay nhưng khi cô ăn đĩa thịt xào ớt trước mặt thì không thể không bị nghiện.
Cô vừa ăn vừa toát mồ hôi vì cay, do đó chỉ đành phải dừng lại mà uống nước rồi lại tiếp tục ăn.
Trần Hướng Lương cũng phát hiện điều này nên không khỏi cười nói: “Đĩa thịt xào ớt có phải ăn rất ngon hay không?”
Khương Sơ Nghi xấu hổ gật đầu, sau đó lại dùng mu bàn tay lau mồ hôi: “Chú à, cháu cảm thấy tài nấu ăn của chú giống như đầu bếp chuyên nghiệp vậy.”
“Chú chính là đầu bếp chuyên nghiệp đấy.” Trần Hướng Lương cười: “Tông Dã không nói với cháu sao? Nhà của chú có mở một quán ăn Hồ Nam.”
“Quán ăn Hồ Nam sao?”
“Đúng vậy, chú là người đến từ Hồ Nam.”
Khương Sơ Nghi bỗng nhiên hiểu ra.
Trong lúc họ nói chuyện, Tông Dã cầm lấy hộp khăn giấy và đi vòng nửa cái bàn, sau đó anh lặng lẽ đặt chúng vào trong tay của cô.
Cô không khỏi sửng sốt rồi nói lời cảm ơn.
Uống được ba tuần rượu, Trần Hướng Lương cảm thấy rất hào hứng và bắt đầu kể cho họ nghe một số chuyện cũ.
Mọi người trên bàn yên lặng lắng nghe.
Thì ra Trần Hướng Lương cũng không phải là chú ruột của Tông Dã. Mười năm trước, ông không một xu dính túi mà đến Thượng Hải. Ban ngày, ông ở bên đường dựng sạp ca hát, còn ban đêm thì ông đến ghế dài trong công viên để ngủ.
Có một ngày, ông gặp một bé trai gầy gò ốm yếu ở công viên. Trần Hướng Lương thấy anh tuổi nhỏ đáng thương, quần áo bẩn thỉu thì chủ động qua hỏi han vài câu mới biết được ba mẹ của anh cũng không còn.
Về sau, Tông Dã đi theo ông sống cuộc sống lang bạt. Rất nhiều năm qua, họ đều kiếm sống bằng cách ca hát kiếm tiền.
Trong lòng Khương Sơ Nghi có chút kinh ngạc, cô không khỏi nhìn về phía Tông Dã.
Vẻ mặt anh cũng không thay đổi nhiều, thậm chí anh còn khẽ mỉm cười.
Trần Hướng Lương tiếp tục nói, Khương Sơ Nghi nhớ tới cái gì đó, bèn lên tiếng hỏi: “Nơi chú nói đến hình như cháu thấy hơi quen. Trường trung học của cháu cũng nằm ở gần đó.”
Trần Hướng Lương: “Thật là trùng hợp.”
Cô càng nhìn Trần Hướng Lương thì một ít ký ức nào đó trong đầu càng trở nên rõ ràng.
Tin xấu của cô và Tần Đồng đại khái được tuôn ra từ thời cấp ba. Vào thời điểm đó, Khương Sơ Nghi vừa gặp phải vết lõm đầu tiên trong đời, cũng vì thế mà rất nhiều công việc đành phải dừng lại, cô thì trở về trường học để tiếp tục học tập.
Trong khoảng thời gian đó, cô cảm thấy rất đơn độc, sau khi tan học thì thường xuyên không về nhà, cô một mình lang thang trên đường chẳng có mục đích, đôi khi gặp ca sĩ hát rong đánh đàn ghitar thì cô sẽ dừng lại nghe mấy bài.
Khương Sơ Nghi đem chuyện mình nhớ mà nói ra, do dự nói: “Nói không chừng thì thời trung học có lẽ cháu đã gặp qua hai người.”
Kí Khải bất ngờ lên tiếng: “Thật hay giả vậy? Các người còn có kiểu duyên phận này ư?”
Khương Sơ Nghi chậm rãi lắc đầu: “Tôi cũng không chắc có phải vậy không… Chỉ là cảm thấy có khả năng thôi.”
Trần Hướng Lương cười: “Cháu vừa nói cái này thì chú cũng cảm thấy trông cháu rất quen, có lẽ lúc ấy chú đã thật sự gặp qua cháu rồi.”
Khương Sơ Nghi: “Hả?”
Trần Hướng Lương lại uống thêm một ngụm rượu, nói với cô một câu không đầu không đuôi: “Cũng có thể là sớm hơn.”
…
Sau khi ăn cơm xong, Trần Hướng Lương kêu Tông Dã lấy cây đàn ghitar được đặt trong góc lại, ông muốn ở ngay tại đây đàn một số bài cho họ nghe.
Vương Than cười.
Trần Hướng Lương gảy dây đàn để thử âm thanh: “Này, thằng ranh con, có phải cậu khinh thường chú không? Ban đầu lúc Tông Dã chơi ghitar thì chú chính là người đã dạy nó đó.”
“Sao lại có chuyện đó được, cháu đang chăm chú lắng nghe đây.” Vương Than vỗ tay.
Một đám người ngồi trên ghế sô pha, Trần Hướng Lương tắt đèn nhà ăn, kéo một chiếc ghế tới, ông ôm lấy cây đàn ghitar, đánh cho họ nghe một số bản tình ca của những năm tháng trước, tất cả đều là bài của Lưu Nhược Anh.
Lúc đàn đến bài [Sau này], Kí Khải thích thú đến mức nhịn không được mà gào thét theo.
“Anh sẽ nhớ về em như thế nào, vẫn cười hay là im lặng…”
“Mấy năm nay, có ai có thể khiến anh không cô đơn không…”