Cô gái vừa mới tới mặc một chiếc quần yếm màu đen, áo bên trong ngắn tay màu trắng, búi tóc rất thấp, tóc được vuốt ra sau tai. Dáng vẻ của cô rất mảnh mai, thuần khiết, rất dịu dàng thùy mị, nhưng có điều cũng không phải quá xinh đẹp đến mức phải kinh ngạc.
Không biết có phải là ảo giác hay không, mấy người Tây Bạo đang nói chuyện phiếm với nhau kia, ai nấy đều chuyển tầm mắt nhìn chằm chằm cô gái này.
Phùng Diệu Đồng trong lúc nhất thời không nhớ ra nổi tên của cô là gì, thì bỗng nhiên nghe thấy Vương Than uể oải nói: “Khương Sơ Nghi, cô có bệnh ngôi sao à? Để chúng tôi chờ cô lâu như vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có thể thấy được, cô gái này có tính tình rất rụt rè, cô ngồi bên cạnh Phùng Diệu Đồng, nhỏ giọng giải thích với bọn họ: “Buổi chiều quay phim bị trễ mất, sau đó trên đường còn bị kẹt xe nữa, thật ngại quá.”
Nghe bọn họ nói chuyện, dường như có cảm giác rất thân thiết với nhau, Vương Than cũng không khách sáo với cô như với những người khác.
Trong lòng của Phùng Diệu Đồng cảm thấy hơi khó hiểu, chớp chớp mắt nói với cô: “Xin chào, tôi tên là Phùng Diệu Đồng, gọi tôi Đồng Đồng là được rồi.”
Khương Sơ Nghi phát hiện hình như mình không phải là người đến cuối cùng, cô thở phào nhẹ nhõm: “Xin chào, tôi tên là Khương Sơ Nghi, cô cũng có thể gọi tôi là Sơ Nghi.”
Hai người họ đang nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
Kí Khải ngáp một cái, quay về phía này nói: “Cô Khương, cô đi đường vất vả mà cũng không trang điểm hay tạo hình gì sao? Có phải là cô gặp mặt trai đẹp như chúng tôi nhiều quá rồi nên không có cảm giác mới lạ nữa à? Chúng tôi không xứng để cô xem trọng nữa chứ gì?”
Khương Sơ Nghi lúng túng liếc Kí Khải một cái, bất lực nhỏ giọng ứng phó: “Tôi trang điểm ở trên xe rồi mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phùng Diệu Đồng không nhịn được nhìn về phía mấy người bọn họ.
Không biết từ lúc nào mà nụ cười trêu chọc trên mặt của Tông Dã đã biến mất, anh nhìn những người bên cạnh cô. Anh không thể nói rõ đây là tâm trạng gì, chỉ là Kí Khải và Vương Than đều đang nói chuyện với Khương Sơ Nghi, còn anh lại cố ý im lặng.
Phùng Diệu Đồng nói đùa: “Cô rất thân với họ à?”
Khương Sơ Nghi hơi sững sờ: “Cũng hơi hơi, trước đây chúng tôi từng đóng phim cùng nhau.”
“À à.” Phùng Diệu Đồng bỗng hiểu ra ngay: “Hèn chi.”
“Mà sao thế?”
Phùng Diệu Đồng nhăn mũi, làm mặt dễ thương đáng yêu, ghé sát tai cô và nói: “Trước khi cô tới đây, họ không hề nói chuyện với người khác, cực kỳ lạnh lùng.”
“Vậy sao?” Khương Sơ Nghi suy nghĩ một chút, sau đó nói với Phùng Diệu Đồng: “Tính cách của họ rất tốt, chắc là vẫn còn chưa quen biết mọi người, hai ngày sau chắc chắn sẽ thân thiết với nhau ấy mà.”
...
...
Sau Khương Sơ Nghi, Từ Chí và Toàn Vĩnh Ninh cũng đến trường quay.
Cả hai đều là anh cả giàu kinh nghiệm dày dặn trong chương trình giải trí và có khả năng làm chủ sân khấu rất tốt. Sau khi bọn họ đến, họ đã chủ động khơi gợi một số chủ đề để tương tác với những người trẻ tuổi này. Bầu không khí cũng vì thế mà trở nên thoải mái sôi nổi hơn rất nhiều, không giống như lúc trước, tất cả mọi người đều chỉ chăm chú nói chuyện riêng.
Khi sắp đến giờ, đạo diễn nói họ chuẩn bị sẵn sàng và buổi ghi hình sẽ bắt đầu sau mười phút nữa.
Đại khái toàn bộ quá trình chính là mấy người Từ Chí, Toàn Vĩnh Ninh và mấy người Tây Bạo vẫn sẽ ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với nhau, những khách mời còn lại sẽ đứng bên ngoài máy ảnh, sau đó từng người từng người một lần lượt lên sân khấu và giới thiệu bản thân.
Khương Sơ Nghi cũng giống như những người phía trước, cô đi tới chỗ ngồi đã được sắp xếp sẵn rồi ngồi xuống và bắt đầu tự giới thiệu bản thân.
“Tôi tên Khương Sơ Nghi, Khương trong Sinh Khương*, Sơ Nghi trong...”
Sinh Khương: 生姜: Gừng tươi.
“Một ngày tốt lành?” Vương Than chậm rãi tiếp lời.
Khương Sơ Nghi dừng lại, mọi người xung quanh đều bật cười thành tiếng.
Các chương trình thực tế không giống với quay phim điện ảnh hoặc phim truyền hình, mà phải tập trung vào “phản ứng chân thật”, bởi vì gần như là trong toàn bộ quá trình quay phim nếu chẳng may xảy ra sự việc ngoài ý muốn nhỏ nào đó thì cũng chỉ dựa vào chỉnh sửa biên tập lại ở phần hậu kỳ, không thể ngừng quay một cách dễ dàng, bởi vì nếu làm như vậy sẽ cắt đứt mạch cảm xúc của khách mời.
Khương Sơ Nghi quyết định không đếm xỉa đến những câu nói chêm chọc cười của Vương Than, bắt đầu nói nốt những lời còn lại: “Sơ là Sơ trong sơ trung*, Nghi là Nghi trong nghi thất nghi gia*, mọi người có thể gọi tôi là Tiểu Khương, hoặc là Sơ Nghi.”
*Sơ trung: (初衷) : ước nguyện ban đầu. Còn ‘nghi thất nghi gia’ (宜室宜家) là nên vợ nên chồng.
Tông Dã thấp giọng nhắc lại lời cô nói một lần nữa: “Tiểu Khương?”
Không biết anh đang nghĩ đến chuyện gì buồn cười, nghiêng đầu sang một bên, trên khuôn mặt vô cùng đẹp trai thanh tú kia mang theo một ý cười trêu chọc nhè nhẹ: “Cô Sơ Nghi, cô cũng có thể gọi tôi Tiểu Tông.”
Khương Sơ Nghi: “...”
Cô cố gắng hết sức giữ vẻ mặt bình tĩnh và quyết định phớt lờ Tông Dã.
Phải mất đến mấy tiếng sau thì việc ghi hình mới được hoàn thành xong xuôi. Các chuyên gia trang điểm giúp bọn họ trang điểm rồi sau đó di chuyển sân khấu để chụp poster.
Đến khi công việc kết thúc, đã khoảng hai giờ sáng.
Mặt của Khương Sơ Nghi vì phải cười nhiều nên đã cứng đờ, đau lưng, mệt mỏi, cảm giác còn khó hơn so với quay phim.
Ngoài những thứ này, trong lòng Khương Sơ Nghi vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Cô sợ làm hỏng cơ hội phải vất vả lắm mới giành được của công ty. Trên đường đi ăn cơm, cô hỏi Phong Giai: “Hôm nay trông tôi thế nào? Tôi ít khi tham gia gameshow, không có nhiều kinh nghiệm. Nếu có chỗ nào chưa ổn thì hãy nói với tôi, tôi có thể điều chỉnh lại.”
Phong Giai phấn khởi nói: “Hoàn toàn không nhé! Biểu hiện hôm nay của cô rất tốt, có một vài tương tác nhỏ với khách rất thú vị, chúng tôi thật sự rất ngạc nhiên.”
“Có sao? "Khương Sơ Nghi mơ mơ màng màng nhớ lại.
Phong Giai không phải là đang nói đến mấy đoạn mà mình bị Vương Than và Kí Khải làm cho nghẹn họng đó chứ.
“Đúng vậy, cô có thể tương tác cùng với Tông Dã nhiều nhiều một chút, cảm giác CP của hai người cũng rất mạnh.” Phong Giai cố gắng thử hướng dẫn cô: “Mặc dù [Trời sao lấp lánh] là chương trình thực tế nhưng chương trình vẫn cần càng nhiều điểm bùng nổ hơn càng tốt. Cô biết đó, điều có thể làm dấy lên được nhiều sự quan tâm thảo luận nhất ở thời điểm hiện tại chính là tín hiệu tình yêu của một số trai xinh gái đẹp đó. Thế cho nên, tiếp theo chúng tôi sẽ bố trí một số nhiệm vụ phụ riêng cho mỗi cô và Tông Dã.”
“Tôi và Tông Dã?” Khương Sơ Nghi kinh ngạc chỉ vào chính mình.
“Giữa chúng tôi có cảm giác CP sao?”
“Đương nhiên rồi!”
Phần lớn nguyên nhân mà Khai Quận sở dĩ có thể tranh giành được suất khách mời cố định này chính là do tổ biên kịch và đạo diễn đã vô tình phát hiện ra siêu thoại “Nghi Kiến Tông Tình” này trong lúc đang nghiên cứu nội dung có liên quan đến Tông Dã.
Khi mấy biên kịch ở bên trong lục lọi tìm tòi tài liệu, họ đã dần dần trở nên thích thú, thậm chí còn chân thành lập một nhóm nhỏ, rồi ở trong nhóm đó ngậm đường*.
*Ngậm đường: ship couple rồi tận hưởng mấy hành động ngọt ngào của couple mà bạn ghép.
Trong lúc chụp poster mới nãy, Phong Giai đã lén lút phát sóng trực tiếp ở trong nhóm cho bọn họ thấy cảnh tương tác giữa Tông Dã với Khương Sơ Nghi.
Ai ai cũng biết Tông Dã là một siêu sao nam rất có chừng mực, thế mà anh lại chủ động tiến đến hỏi Khương Sơ Nghi có khát nước hay không rồi nói trợ lý của mình đi lấy nước cho cô uống.
Một kiểu chiếm hữu thầm kín cùng với cảm giác về một người bạn trai vừa điềm tĩnh, mạnh mẽ vừa cưng chiều, thương yêu bỗng nhiên nảy sinh một cách vô cùng tự nhiên.
Biên kịch A: [Mẹ ơi, mẹ ơi, không khí giữa hai người này mập mờ quá đi thôi, vừa kìm nén lại vừa ám muội... Hai người họ thật sự không hẹn hò với nhau sao? Tôi không tin đâu!!!!]
Biên kịch B: [Thầy Tông, thầy tém tém lại một chút đi, ánh mắt nhìn Sơ Nghi thật là... Ở đây đông người như thế, không phải đang ở trên giường đâu nha.]
Phong Giai: [Tôi ở ngay đây cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi. Thật sự là Tông Dã có việc gì hay không có việc gì cũng đến bắt chuyện với Khương Sơ Nghi. Cùng là các khách mời nữ đến cùng nhau, thế mà thầy Tông thậm chí còn chưa kịp nói một câu nào với Phùng Diệu Đồng...]
Biên kịch C: [Phong Giai, hay cô đi nhắc nhở PD của Tông Dã chút đi, đây là chương trình thực tế chứ không phải là phim tình cảm đâu đó... Thật là đáng ghét, tại sao đây không phải là phim tình cảm cơ chứ. Trong đầu tôi bây giờ đã có đến chín trăm chín mươi chín tình tiết muốn viết cho hai người họ rồi (icon ôm đầu).]
Biên kịch D: [Tông Dã, anh thật là biết cách cưng chiều quá đi!!! Tôi muốn chuyển sang siêu thoại quá đi mất, ngọt quá, ngọt quá!!!!! Tại sao chỉ có mấy người chúng ta có thể ngậm đường chứ... Đúng là vừa hạnh phúc mà cũng vừa đau đớn. (Icon khóc không thành tiếng)”
Phong Giai: [Tôi thật sự chịu không nổi nữa rồi!!! Mẹ nó! Ai có thể hiểu được chứ!!! Rốt cuộc ai có thể hiểu được!! Tôi bây giờ đã không thể làm một PD chương trình thực tế chuyên nghiệp nữa rồi!!”
...
...
Khương Sơ Nghi hoàn toàn không nhận ra được điều này, cô hỏi Phong Giai: “Ví dụ như nào? Nhiệm vụ phụ riêng là gì vậy?”
Phong Giai chớp chớp mắt nói: “Ví dụ, sáng sớm ngày mai cô có trách nhiệm đi đến phòng của thầy Tông Dã và đánh thức anh ấy dậy.”
Khương Sơ Nghi: “...”
Cô lộ ra vẻ chần chừ do dự, lắp bắp nói: “Chuyện, chuyện này, không thích hợp lắm thì phải?”
“Cô cứ yên tâm.” Phong Giai an ủi cô: “Không phải chỉ có mỗi cô và Tông Dã mà Diệu Đồng và Vương Than cũng sẽ có những tương tác giống như thế.”
Khương Sơ Nghi: “Vậy cũng được.”
*
Bữa ăn liên hoan được tổ chức tại một nhà hàng, ê-kíp chương trình đã đặc biệt đặt riêng một phòng riêng cho khách mời, các VJ cũng tạm dừng công việc quay phim lại, để bọn họ nhân lúc ăn cơm có thể thoải mái trò chuyện với nhau một lúc, làm tăng thêm sự thân thiết với nhau.
Không có máy quay, Tư Gia Ngọc đã có thể trút được gánh nặng, trò chuyện cùng với Kí Khải và những người khác.
Xung quanh bắt đầu trò chuyện rôm rả, Khương Sơ Nghi một mình rơi vào trầm tư. Nghĩ đến nhiệm vụ Phong Giai đã sắp xếp cho cô, bữa cơm trở nên không còn mùi vị gì nữa.
Mãi cho đến khi điện thoại rung lên hai lần, Khương Sơ Nghi mới thất thần cầm điện thoại lên và mở khóa.
Tông Dã đã gửi cho cô một tin nhắn ở trong Wechat.
[Trên mặt tôi dính cái gì à? Cô đã nhìn tôi mấy lần rồi đó.]
Khương Sơ Nghi ngẩn người, sao chuyện này lại bị phát hiện rồi?
Theo phản xạ tự nhiên, cô ngước lên nhìn anh.
Tông Dã cũng nhìn lại cô, anh dường như đang mỉm cười, hỏi cô có chuyện gì bằng khẩu hình.
Khương Sơ Nghi vội vàng bỏ điện thoại xuống dưới gầm bàn.
Cô vô cùng do dự, không biết liệu có thể tiết lộ trước sự sắp xếp của tổ chương trình hay không.
Phùng Diệu Đồng ngồi bên cạnh Khương Sơ Nghi, trong lúc đang gắp thức ăn thì vừa hay nhìn thấy cảnh này.
Cô ấy nhìn theo ánh mắt của Tông Dã liếc nhìn về phía Khương Sơ Nghi.
Khương Sơ Nghi đang cúi đầu, ngón tay lướt qua lướt lại trên màn hình, chầm chậm gõ chữ.
Phùng Diệu Đồng không xem nội dung trò chuyện, mà chỉ chú ý tới hai chữ được ghi trên cùng của khung chat.
Tông Dã?
Mặc dù trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc nhưng khuôn mặt của cô ấy vẫn vô cùng điềm nhiên bình tĩnh, âm thầm tự hỏi liệu có phải bản thân bị hoa mắt hay không...
Nhân lúc múc cháo, Phùng Diệu Đồng lại nhìn Tông Dã thêm một lần nữa.
Anh đang cụp mắt xuống, quả nhiên cũng đang cầm điện thoại, hơn nữa trên môi còn đang nở nụ cười, dường như tâm trạng đang rất vui vẻ vậy.
Tông Dã nhìn điện thoại khoảng chừng một phút, cố gắng hiểu đoạn tin nhắn mà cô gửi tới rốt cuộc có ý gì.
Khương Sơ Nghi: [Tối nay khi anh ngủ nhớ cẩn thận một chút nha.]