“Tôi với Tông Dã đều đứng sau lưng Khương Sơ Nghi, cậu muốn thay ai trong hai chúng tôi?” Phục Thành hỏi lại.
Kí Khải huých cùi chỏ vào anh ta: “Đương nhiên là đổi với cậu rồi, sao cậu lại muốn ở chung một đội với cô Khương?”
“Bởi vì…” Phục Thành kéo mic trên cổ áo, tiến đến gần Kí Khải rồi ghé sát bên tai anh ta: “Cậu với Vương Than nói quá nhiều, mẹ - nó - nói - lắm - vãi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kí Khải: “...”
Đáy lòng anh ta thầm chửi bậy một câu.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã chọn xong đội cho mình, đạo diễn hô lên: “Khách mời nữ có thể quay đầu lại rồi, giờ là lúc để xác nhận thành viên trong đội của mình!”
Khương Sơ Nghi vừa xoay người đã thấy Tông Dã đứng đầu tiên.
“Sao thế, bất ngờ lắm hả?” Anh hỏi.
Khương Sơ Nghi lắc đầu.
Đúng như dự đoán, cô và Phùng Diệu Đồng mỗi người một đội, chia đều ba người mỗi đội.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Sơ Nghi nhận đồng phục đội từ nhân viên đưa cho rồi phân phát cho thành viên trong tổ.
Trên đường đến sân bay, Toàn Vĩnh Ninh đã mở một cuộc họp nhóm trên xe buýt và cùng nhau thảo luận: “Người mà chúng ta cần tìm sẽ ở quảng trường Ngũ Nhất gần phố Pozi ở phía bên kia đường, lượng người di chuyển quanh đó khá đông đúc. Với độ nổi tiếng của Tông Dã và Phục Thành thì tốt nhất là tách nhau ra trong lúc làm nhiệm vụ.”
Khương Sơ Nghi cũng suy nghĩ như vậy, đồng ý với ý kiến đó.
“Chốt vậy đi, đến lúc đó tôi và Phục Thành sẽ đi với nhau.” Toàn Vĩnh Ninh cười ha hả nói với Khương Sơ Nghi: “Cô và Tông Dã đi chung, sau khi tìm được người thì chúng ta sẽ gửi tin nhắn vào nhóm rồi tập hợp lại, được không?”
Khương Sơ Nghi đáp: “Được, không thành vấn đề.”
Một người là đội trưởng, một người là tiền bối, cả hai đưa ra quyết định rất rõ ràng dứt khoát. Tông Dã và Phục Thành không nói gì, cứ thế được sắp xếp, không có bất kỳ quyền lên tiếng nào.
…
Đoàn người đi tới sân bay, trước khi xuống xe Khương Sơ Nghi còn nhắc nhở Tông Dã và Phục Thành: “Hai anh nhớ đội mũ, đeo khẩu trang, đeo kính râm đầy đủ đấy nhé. Tốt nhất đừng để người khác vừa nhìn đã nhận ra.”
Tông Dã thích thú vì dáng vẻ nghiêm túc của cô, sau một lúc im lặng, anh đáp lại: “Hiểu rồi, đội trưởng.”
Thấy hai người đều ngoan ngoãn trang bị chỉn chu, Khương Sơ Nghi hài lòng gật đầu, vung vẩy lá cờ nhỏ trong tay, lớn tiếng nói: "Đi theo tôi, đừng để bị lạc đấy."
Phục Thành: "..."
…
Từ khi Khương Sơ Nghi được bổ nhiệm làm đội trưởng, đáy lòng cô bỗng sinh ra một loại tinh thần trách nhiệm. Cô cảm giác mình đang làm hướng dẫn viên du lịch dẫn học sinh tiểu học đi chơi xuân vậy, lúc nào cũng chú ý đến mọi rắc rối của Tông Dã và Phục Thành.
Mặc dù [Trời sao lấp lánh] đã bị rò rỉ từ lâu nhưng tạm thời vẫn chưa công bố, lịch chiếu cũng giữ bí mật rất kỹ. Vì thế lúc tiến hành quay chụp bên ngoài trời, dù cạnh họ có vệ sĩ và VJ đi cùng nhưng cũng chỉ khiến người qua đường tò mò dừng lại xem chứ không có biến động gì lớn.
Sau khi đến điểm chỉ định nhiệm vụ đầu tiên, đội xanh bắt đầu hành động theo từng nhóm như kế hoạch. Toàn Vĩnh Ninh và Phục Thành chịu trách nhiệm tìm một tòa nhà, Khương Sơ Nghi và Tông Dã cũng chịu trách nhiệm tìm một con phố ăn vặt.
Tổ tiết mục đưa ra gợi ý đầu tiên: [Thiên Vương che hổ đất, đạo diễn cao một mét năm.]
Trường Sa vào tháng sáu, ngay cả không khí cũng mang theo những đợt oi nóng.
Khương Sơ Nghi lấy một tay che mắt nhằm che đi ánh nắng gay gắt và độc hại. Cô lướt điện thoại di động do nhóm chương trình phát, nghiên cứu manh mối họ đưa ra và tìm địa điểm.
Cô đứng trước cửa một cửa hàng nhỏ nhìn hồi lâu, trong miệng lẩm bẩm: "Vớt tôm khô trong lọ tức là bắt tôm, ý họ là đến cửa hàng tôm để tìm à?"
Tông Dã: “Có thể là thế chăng.”
“Cả đề toán bể chứa nước này nữa, tôi vừa mới giải được ra là 24, vậy là có liên quan tới cửa hàng số 24 phải không?”
Tông Dã: "Làm sao cô tính được?"
Giọng nói Khương Sơ Nghi có chút đắc ý, lập tức đáp: "Tính nhẩm, thế nào, tôi lợi hại chứ?"
Tông Dã cười cười gật đầu: “Lợi hại.”
Anh nhìn mồ hôi mướt mát trên mặt cô, đột nhiên nói một câu: “Bây giờ cô…”
“Sao cơ?” Khương Sơ Nghi quay đầu nhìn anh.
Tông Dã dừng một chút, không nói nốt vế sau mà chỉ vươn tay ra hiệu cô đưa điện thoại cho anh.
Khương Sơ Nghi thắc mắc đưa anh.
Tông Dã nhận lấy rồi mở ghi chú ra, gõ một hàng chữ và đưa tới trước mặt cô: [Hôm nay có phải kỳ kinh nguyệt của cô không?]
Theo bản năng, Khương Sơ Nghi liếc nhìn ống kính rồi hơi chếch sang bên cạnh, khó hiểu khẽ trả lời anh: “Không, sao vậy?”
Tông Dã trả điện thoại lại cho cô: “Đợi tôi một lát.”
Anh đến một cửa hàng tiện lợi ở bên đường đối diện.
Sau mấy phút, Tông Dã đi ra với một chiếc quạt điện nhỏ và một chai nước lạnh.
Khương Sơ Nghi nhận lấy chai nước đã được anh vặn nắp, cô ngây người hai giây mới lên tiếng cảm ơn.
Cô lơ mơ hỏi: “Không phải bị tịch thu điện thoại rồi sao? Anh mua nước kiểu gì vậy?”
Tông Dã nhỏ giọng trả lời: “Tôi có mang theo hai trăm tệ tiền mặt.”
Khương Sơ Nghi yên lặng rồi lại cảm ơn một lần nữa.
Tông Dã cười, cụp mắt bấm nút mở trên quạt điện: “Tôi không có thông minh như đội trưởng nên chỉ có thể làm hậu cần thôi.”
Khương Sơ Nghi: “...”
Điều chỉnh lại thiết bị chắn gió, Tông Dã để chiếc quạt rọi vào cô: “Có mát hơn chưa?”
Khương Sơ Nghi lo sợ nhìn ống kính: “Cảm ơn, để tôi tự cầm là được rồi.”
Dù sao cũng là ghi hình cho chương trình, Tông Dã không nói thêm nữa mà đưa quạt cho cô.
Tông Dã cao ráo, mặc dù đeo khẩu trang và chỉ mặc một bộ đồng phục màu xanh đơn giản nhưng anh vẫn rất nổi bật giữa đám đông.
Hai cô gái nhỏ khoác tay nhau đi qua họ cứ quay đầu lại nhìn mấy lần, thì thầm bàn tán với nhau: “Anh trai kia nhìn qua thôi đã thấy đẹp trai rồi, lại còn có camera bên cạnh nữa, liệu có phải người nổi tiếng hay idol nào mạng vậy không nhỉ.”
“Không biết nữa.”
…
Cả hai tìm kiếm trên đường phố rất lâu nhưng tổ đạo diễn nhất quyết không đưa ra gợi ý nào nữa.
Cho đến khi màn đêm dần dần buông xuống, cuối cùng, tại một quán tôm nào đó, Khương Sơ Nghi ngượng ngùng hỏi tới lần thứ ba mươi: "Thiên vương che hổ đất."
Bà chủ quán cười tủm tỉm nhìn cô rồi tiếp tục nói: “Đạo diễn một mét năm.”
Hai người còn chưa kịp mừng, bên tại chợt có tiếng kinh hô: “Tông Dã?”
Bọn họ quay đầu nhìn lại.
Trước cửa tiệm tụ tập hơn mười cô gái nhỏ, ai nấy đều rất hân hoan kích động.
Hai người bọn họ mất nhiều thời gian ở con phố này quá, chuyện Tông Dã bị nhận ra cũng không có gì lạ, một số người hâm mộ biết tin nên đã chạy đến đây.
Cái tên Tông Dã vừa vang lên, tất cả mọi người đang ăn cơm trong tiệm đều hướng mắt về bên này.
Mặc dù có vệ sĩ ngăn cản và một số nhân viên đã cố gắng tiến lên để tỏ ý với họ rằng đang ghi hình một chương trình, nhưng nhóm người hâm mộ rõ ràng là không nghe thấy những lời này.
Ngoài bọn họ ra, rất nhanh đã có một nhóm người mới đến, xen lẫn với những người qua đường đang xem náo nhiệt, đám đông phá vòng vây của vệ sĩ và tràn vào trong cửa hàng.
Gần như chỉ trong chớp mắt, cả hai đã bị bao vây.
Thấy tình hình có vẻ mất kiểm soát, Phong Giai lập tức gọi điện thoại, vội vàng đi một vòng, đưa địa chỉ cho tổ chương trình, bảo bọn họ mau chóng phái người tới.
Mặc dù cửa hàng đã sắp xếp nhân viên từ trước và chuẩn bị các biện pháp khẩn cấp nhưng vẫn không ngăn được nhóm fan cuồng nhiệt sắp mất trí này.
Khương Sơ Nghi chưa từng gặp phải tình huống như vậy, não cô trở nên trống rỗng.
Tông Dã cũng phản ứng nhanh chóng, ngay lập tức nắm lấy cổ tay cô và di chuyển vào tường một cách khó khăn.
Bà chủ gầm lên: "Cẩn thận, đừng làm hỏng đồ trong cửa hàng của tôi!"
Tông Dã chống khuỷu tay vào tường và dựa lưng vào đám đông đang điên cuồng gào thét, để lại một góc tường trước mặt cho Khương Sơ Nghi.
Một mình anh rõ ràng không địch lại đám đông như vậy, người chen lấn quá đông nên thỉnh thoảng anh lại phải áp sát Khương Sơ Nghi, Tông Dã không thể không quay đầu lại nói: "Mọi người bình tĩnh, cẩn thận giẫm đạp.”
Khương Sơ Nghi tận mắt nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Tông Dã, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại, hét lớn: “Đừng đẩy nữa.”
Nhưng giọng nói của bọn họ hoàn toàn bị bao phủ trong tiếng thét chói tai.
Khương Sơ Nghi cố gắng cản trở những cánh tay đang sờ loạn khắp người Tông Dã.
Chiếc quạt điện trong tay cũng bị hất xuống mặt đất trong lúc hỗn loạn.
Khương Sơ Nghi vừa lo vừa sợ, hét lên trong vô vọng: "Đừng đẩy anh ấy! Đừng đẩy anh ấy! Cũng đừng giẫm lên chiếc quạt điện nhỏ của tôi!"
Hai người bị chen tới góc tường dần không thở được nữa, cảm giác ngạt thở ngày càng lên cao. Tông Dã vẫn gắng gượng, muốn chừa lại chút không gian cuối cùng cho cô.
Khương Sơ Nghi trơ mắt nhìn mặt anh dần tái nhợt, lo lắng đến suy sụp, cô hoảng sợ liên tục xác nhận: “Anh không sao chứ? Tông Dã? Có phải khó chịu lắm không? Tông Dã?”
“Tôi không sao.” Tông Dã nhẹ nhàng lắc đầu, lỗ tai ù đi, khó khăn lắm mới nói ra một câu an ủi: “Cô kiên trì một chút, sắp có người tới rồi.”
…
Khi đội ngũ của tổ chương trình đến, cuối cùng cũng giải tán được đám đông vây quanh.
Khương Sơ Nghi và Tông Dã cũng được đỡ lên ghế ngồi.
Các bác sĩ đi cùng đã ngay lập tức kiểm tra cơ thể của họ, may mắn là Tông Dã chỉ bị một vài vết thương ngoài da. Một số nhân viên liên tục xin lỗi, nói rằng họ đã có sai sót trong công việc và cam đoan rằng những tình huống tương tự sẽ không xảy ra nữa.
Tông Dã lấy tăm bông thấm thuốc khử trùng vết thương, thản nhiên nói: "Không sao."
Khương Sơ Nghi cũng thấp giọng xin lỗi Tông Dã và tự trách mình: “Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, là do tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian.”
Tông Dã đang bôi thuốc bèn dừng lại một chút, hơi quay đầu lại nói với cô: “Chuyện của tôi không liên quan gì đến cô.”
Anh thậm chí còn cười với cô.
“Không phải, là do tôi làm đội trưởng không tốt.” Thấy anh cười, Khương Sơ Nghi cảm thấy vô cùng khó chịu, nói không mạch lạc: “Là vì tôi trì hoãn quá lâu, lâu như vậy nên anh mới bị nhận ra. Nếu như tôi thông minh hơn, hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn thì sẽ không có gì xảy ra."
Tông Dã đặt lọ thuốc trong tay xuống và hỏi: "Sao cô lại khóc?"
“Xin lỗi, tôi không cố ý khóc.”
Vừa xin lỗi, nước mắt của Khương Sơ Nghi lại tuôn ra nhanh hơn.
Cảm xúc đột nhiên bùng phát, mắt cô nhòe đi, vẫn cứ tiếp tục lặp lại lời xin lỗi.
Mọi người nhìn nhau, không khỏi thấy sửng sốt. Chính Khương Sơ Nghi cũng cảm thấy rất khó chịu, cô lập tức quay lưng đi và dùng tay lau nước mắt.
Tông Dã lập tức đứng dây, ngồi xuống trước mặt Khương Sơ Nghi.
Ánh mắt anh dừng trên mặt cô, muốn đưa tay lau nước mắt thay cô nhưng lại không thể không kiềm lại.
Anh khẽ nói: “Không sao đâu, Sơ Nghỉ, cô đừng sợ.”
“Tôi… Không sợ.” Hai mắt Khương Sơ Nghi đẫm lệ mông lung: “Chỉ là tôi thấy hơi đau lòng cho anh…”
Tông Dã im lặng.
Cô nhận ra xung quanh có rất nhiều người nên gắng kiềm lại cơn nghẹn ngào, nói thêm: “Đau lòng vì chiếc quạt điện anh cho tôi bị giẫm hỏng mất rồi.”