Khi những vì sao run rẩy

Bởi vì Tông Dã gặp sự cố ngoài ý muốn ở Quảng trường Ngũ Nhất nên ngày hôm sau tổ chương trình đã trực tiếp tạm dừng buổi ghi hình ngoại cảnh của cả bốn người nhóm Tây Bạo.
 
Đội ngũ biên kịch đã làm việc ngày đêm để thay đổi toàn bộ nội dung kịch bản, sửa thành một kịch bản mới hoàn toàn, đưa hầu hết các nhiệm vụ ở Trường Sa thành quay ở trong nhà.
 
Một số phần khám phá các cửa hàng trên phố cũng thẳng tay bỏ qua, với những cảnh quay thật sự cần phải quay ở ngoài đường, tổ chương trình cũng sẽ thuê nhiều người hơn bình thường để cố gắng ngăn chặn đám đông người xem hết sức có thể.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cũng bởi vì trên mạng bị đám người hâm mộ mắng đến phát sợ, giờ Tông Dã đi đến đâu, kể cả lúc ăn uống hay nghỉ ngơi thì tất cả các địa điểm cũng đều phải được dọn dẹp cho sạch sẽ và vắng vẻ trước.
 
Thế nhưng một khi đã điều chỉnh lại nội dung ghi hình thì khách mời cũng sẽ càng mệt, rất nhiều trò chơi trong nhà phải diễn ra liên tục không ngừng nghỉ, thậm chí cả những phần PK thể lực đến một phút để nghỉ ngơi cũng không có.
 
Vào lúc sáng sớm sau khi buổi ghi hình đầu tiên kết thúc, Phong Giai đã trao đổi về Khương Sở Nghi về thời gian và nội dung của những buổi ghi hình tiếp theo trên chuyến xe trở về khách sạn.
 
Tầm khoảng mười ngày sau đó, địa điểm là Quảng Đông.
 
Phong Giai xác nhận lại nhiều lần: “Đến lúc đó có một phần đại loại là sẽ chơi trò chơi ở dưới bể bơi, các khách mời đều phải xuống nước, liệu cô có ổn không?”
 
“Không sao đâu, tôi biết bơi mà.”
 
“Vậy thì may quá.” Phong Giai thở dài: “Tôi chỉ sợ cô và Tông Dã lại xảy ra chuyện gì đó thì đúng là tôi đắc phải tội lớn luôn rồi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Sơ Nghi vỗ nhẹ vào tay cô ấy.
 
Chẳng mấy chốc xe đã tới khách sạn.
 
Khương Sơ Nghi và Tiểu Chung vừa bước vào thì thấy A Tịch đang ngồi trên ghế sofa của sảnh khách sạn.
 
A Tịch nhìn thấy bọn họ thì lập tức đứng dậy gọi: “Cô Khương!”
 
Khương Sơ Nghi nhận ra đó là trợ lý của Tông Dã bèn dừng bước và đáp: “Hả, sao vậy?”
 
A Tịch ái ngại nhìn người đứng bên cạnh cô.
 
Khương Sở Nghi nói với Tiểu Chung: “Em lên trước đợi chị nhé.”
 
Đợi Tiểu Chung rời đi, A Tịch mới hắng giọng một tiếng, gương mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên: “Anh Tông đang ở trên tầng thượng của khách sạn, dặn tôi nếu như nhìn thấy cô thì nói cho cô cái này.”
 
“Nói gì cơ?”
 
A Tịch: “Nếu như cô muốn uống rượu thì có thể lên đó tìm anh ấy.”
 
Khương Sơ Nghi: “...”
 

Ngoài cửa sổ mưa vẫn không ngừng rơi suốt từ lúc chập tối đến giờ, hơn nữa còn càng lúc càng nặng hạt.
 
Cô hỏi: “Bây giờ anh ấy còn ở trên tầng thượng không?”
 
A Tịch gật đầu: “Vẫn còn.”
 
...
 
Thiết kế tầng trên cùng của khách sạn này rất kỳ lạ, là một khối hình tam giác ngược, ở giữa sân thượng có một khoảng trống và có một chiếc lều cắm trại nhỏ được dựng ở đó.
 
Khương Sơ Nghi vén lều lên.
 
Bên trong chỉ có một chiếc đèn chùm màu vàng nhạt trông rất ấm áp, thêm một cái bàn con con cùng vài chiếc ghế nhỏ.
 
Tông Dã hình như cũng đoán được là cô sẽ đến nên gần như không động đến rượu ở trên bàn, chỉ ngồi đó và yên lặng chờ đợi.
 
Khương Sơ Nghi nhẹ nhàng khom lưng vào trong lều, thu ô lại rồi nói: “Sao tự dưng anh lại muốn gọi tôi tới uống rượu?”
 
Thấy cô bước vào, Tông Dã bèn dập nửa điếu thuốc đang cháy dở giữa.
 
Cô vừa hỏi vừa ngồi xuống bên cạnh anh, để chiếc ô xuống dưới chân và lấy giấy lau sạch nước mưa dính trên cánh tay.
 
“Bạn của cô, tôi chỉ biết mỗi Tân Hà.” Tông Dã giúp cô treo chiếc ô dưới chân lên rồi trả lời: “Nên tôi nhờ Phục Thành hỏi xem lúc tâm trạng không tốt thì cô sẽ làm gì.”
 
Khương Sơ Nghi im lặng.
 
Lúc cô và Tân Hà quay phim chung với nhau, thỉnh thoảng hai người lại hẹn nhau đi uống rượu để giải tỏa tâm trạng.
 
Có điều...
 
Khương Sơ Nghi liếc nhìn lon bia trái cây trên bàn, im lặng trong chốc lát: “Cảm ơn anh, có điều mấy lon bia trái cây mà anh mua đối với tôi mà nói thì cũng chỉ như là đồ uống bình thường mà thôi.”
 
“Xin lỗi nha.” Tông Dã cười: “Tôi quên mất, tửu lượng của cô tốt hơn tôi nhiều.”
 
“Sao anh biết là tâm trạng của tôi đang không được tốt?” Khương Sơ Nghi hỏi.
 
Cô nhớ là từ sau khi sự cố kia xảy ra, hai ngày gần đây cô dường như vẫn cư xử khá bình thường. Ngược lại, Tông Dã lại ít nói hơn hẳn, hai người ở cùng một đội, lúc chơi trò chơi, cô phân chia nhiệm vụ thì anh sẽ nghe theo và không nói gì cả.
 
Tông Dã: “Tôi đoán thôi, bởi vì tâm trạng tôi cũng thế.”
 
Khương Sơ Nghi trầm ngâm một lúc rồi tự nhiên đứng phắt dậy, vội vàng nói với anh: “Thế anh đợi tôi một tí nhé.”
 
Tông Dã ngước lên nhìn, còn chưa kịp nói câu nào đã thấy cô cầm ô chạy ra ngoài.
 

Mười phút sau, Khương Sơ Nghi quay lại lều, trên tay còn khệ nệ xách theo một túi đồ lớn.
 
Khương Sơ Nghi cúi xuống lấy tất cả đồ đạc ra và đặt lên trên bàn.
 
Tông Dã nhìn mấy chai Nhị Oa Đầu rồi lại quay sang nhìn cô, hỏi: “Cô muốn... Uống cái này sao?”
 
“Đúng rồi, chẳng phải là tâm trạng của anh đang không tốt còn gì?” Khương Sơ Nghi giải thích: “Bình thường tôi uống rượu trắng rất dễ say, say xong rồi ngủ một giấc dậy là tâm trạng ổn ngay.”
 
Tông Dã: “...”
 
Khương Sơ Nghi an ủi anh: “Anh đừng lo, mấy chai Nhị Oa Đầu này tôi sẽ uống, anh uống bia trái cây cũng được, tôi còn mua cho anh ít hạt dưa nữa, loại không đường đấy.”
 
Tông Dã nở một nụ cười, trầm giọng đáp: “Được rồi.”
 
...
 
Trước khi uống rượu, Khương Sơ Nghi gửi tin nhắn cho Tiểu Chung, dặn cô ấy nếu như một tiếng rưỡi nữa mà không thấy cô về thì nhớ lên sân thượng đón cô.
 
“Chắc là chẳng có ai lại tự nhiên đi vào đây đâu nhỉ?” Khương Sơ Nghi hỏi
 
Tông Dã: “Yên tâm đi, A Tịch vẫn còn ở bên ngoài. Hôm nay trời cũng mưa rất to, nếu không có chuyện gì thì người ta cũng không tới đây đâu.”
 
Khương Sơ Nghi gật đầu.
 
Tông Dã bật nắp lon bia trái cây và cụng ly với Khương Sơ Nghi.
 
Rượu Nhị Oa Đầu rất mạnh, mới đầu uống vào rất khó nuốt, nhưng nếu như say rồi thì chẳng khác nào đang uống nước.
 
Tông Dã chậm rãi uống bia, chống cằm và nghiêng đầu nhìn cô uống.
 
Đầu óc của Khương Sơ Nghi ngày càng nóng lên, tới khi chỉ còn sót lại một tia lý trí cuối cùng, cô bèn nói ra những lời đã đè nén trong lòng từ lâu: “Tông Dã, tôi có chuyện này muốn bàn với anh.”
 
Tông Dã: “Hửm?”
 
Khương Sơ Nghi cố gắng sắp xếp lại câu từ: “Hai ngày trước, PD của tôi có nói với tôi, rằng chương trình muốn hai chúng ta đi theo hướng CP, biên tập hậu kỳ cũng có thể đi theo hướng như vậy.”
 
Anh im lặng.
 
Khương Sơ Nghi lại uống thêm một hớp rượu và tự nhủ: “Tôi không biết nói với anh mấy chuyện này liệu có tính là vi phạm hợp đồng hay không, nhưng mà tôi vẫn muốn nói trước với anh, dù sao anh cũng là người trong cuộc mà, nếu như so khoảng cách về độ nổi tiếng giữa hai chúng ta thì nếu như phải thực hiện fan service, người có lợi hơn chắc chắn là tôi. Giống như...”
 
Cô đã bắt đầu say, gật gà gật gù, cố gắng nói rõ ràng: “Giống như công ty của tôi đã làm trước đây, cố gắng để ké fame của anh hay gì gì đó. Vì thế sau này giả sử tổ chương trình có sắp xếp cái gì mà làm cho anh cảm thấy không thoải mái, nếu như anh không tiện mở lời thì để tôi từ chối cho.”

 
“Tôi có chỗ nào không thoải mái đâu?” Anh hỏi.
 
Khương Sơ Nghi nhỏ giọng lầm bầm: “Thì là mấy cái tin đồn fan service ấy, đến lúc đó fan của anh kiểu gì chả có ý kiến? Chỉ sợ là sẽ kéo thêm nhiều anti cho anh, làm tổn hại đến anh.”
 
Tông Dã không hề thay đổi sắc mặt mà nói: “Trước khi tham gia show giải trí này tôi cũng đã ký hợp đồng rồi, đương nhiên cũng sẽ phải nghe theo sắp xếp của tổ chương trình chứ.”
 
Cô khẽ gật đầu rồi lại nhấp thêm vài hớp rượu.
 
Hai người đều im lặng, bên ngoài có tiếng mưa rơi lộp độp trên lều, Khương Sơ Nghi cảm thấy lồng ngực mình bắt đầu nhói lên những cơn đau quen thuộc.
 
Những lời cô không dám nói ở trong phòng khách sạn ngày hôm ấy có lẽ sau này cũng không còn cơ hội để nói với anh nữa.
 
Bọn họ đã lựa chọn phối hợp với kế hoạch fan service của tổ chương trình, cũng có nghĩa là tin đồn này sẽ không bao giờ trở thành sự thật.
 
Những ngôi sao nổi tiếng hàng đầu đều có vô số những tin đồn liên quan đến việc gán ghép hay ship CP, thật giả lẫn lộn. Thế nhưng, miễn là những điều ấy không phải là sự thật, miễn là không có thông báo chính thức nào, thì nó sẽ không tổn hại gì đến người hâm mộ cả.
 
Đây là chuyện mà không có một ngôi sao hàng đầu nào có thể tránh khỏi.
 
Nếu như chuyện tình cảm bị bại lộ, danh tiếng của Tông Dã sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, đồng thời anh cũng sẽ mất đi rất nhiều thứ.
 
Điều duy nhất mà Khương Sơ Nghi có thể làm lúc này chính là ngăn chặn những tin đồn giữa hai người họ trở thành sự thật.
 
Thậm chí có thể vào một thời điểm nào đó trong tương lai, cô sẽ cần phải đứng ra thanh minh giúp cho Tông Dã, chứ không phải lừa dối những người hâm mộ yêu mến anh ấy.
 
...
 
Khương Sơ Nghi uống hết cốc này đến cốc khác, cho đến khi có người hỏi: “Cô say rồi à?”
 
Động tác của cô dừng lại, giọng nói cũng thay đổi: “Say rồi.”
 
“Thế những chuyện mà chúng ta nói bây giờ, liệu cô có nhớ được không?”
 
Khương Sơ Nghi do dự, ngọng nghịu nói: “Không biết nữa... Chắc là, không nhớ nổi đâu.”
 
Âm thanh bên tai trở nên yên tĩnh.
 
Khương Sơ Nghi uống thêm vài ngụm rượu, lúc đặt cốc xuống lại nghe thấy một giọng nói đàn ông mơ hồ vang lên.
 
“Sơ Nghi.” Anh gọi tên cô: “Đã có ai nói với em rằng, đôi khi sự chân thành hay dịu dàng và kiên nhẫn của em, thậm chí cả những lời chúc phúc của em, hay đến cả sự ân cần và dịu dàng của em, đến một lúc nào đó có thể sẽ làm cho người khác cảm thấy đau lòng chưa?”
 
Khương Sơ Nghi lắng nghe những lời này bên tai, nhưng lại không thể hiểu được chúng có ý nghĩa gì.
 
“Ví dụ như?” Hình như cô không động não nổi nữa, vừa ngây ngô lại vừa thành thật: “Chắc là tôi uống say rồi, lời anh nói tôi nghe không hiểu lắm.”
 
“Bởi vì tôi không giải thích rõ ràng.” Tông Dã nhìn cô: “Tôi biết có lẽ em cũng không muốn hiểu đâu.”
 
Không biết vì sao Khương Sơ Nghi lại nói: “Tôi làm anh tổn thương rồi à? Xin lỗi anh nhé.”
 
Hai mắt Tông Dã tối sầm lại, dường như đang cố gắng đè nén điều gì đó.

 
Đợi hồi lâu không thấy anh trả lời, Khương Sơ Nghi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà uống cạn một hơi rồi gục xuống bàn. Vào giây phút ý thức của cô chuẩn bị rơi vào mơ hồ, trong lúc mê man cô nghe thấy một tiếng thở dài bên tai.
 
Giọng nói của người đàn ông rất dịu dàng, nhẹ nhàng lướt qua, hòa vào trong tiếng mưa rơi.
 
“Không sao, tôi tình nguyện để em làm tổn thương.”
 
*
 
Bên ngoài trời đang mưa rất to, gió thổi cũng rất mạnh, chiếc đèn chùm màu vàng chói mắt không ngừng lay động, ánh sáng trong lều cũng dần trở nên mờ ảo.
 
Tông Dã uống nốt chút bia còn lại trong lon rồi đặt nó lên bàn.
 
Cô ngủ gục trên mặt bàn, mái tóc xõa lên cả bàn tay của Tông Dã.
 
Vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh nhưng lại không giấu được sự say mê ở trong ánh mắt. Những ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lọn tóc nhiều lần, quyến luyến không rời, cuối cùng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng quấn lấy mái tóc đen nhánh của cô.
 
Anh không thể ra làm chuyện gì đi quá giới hạn hơn nữa.
 
Ngay cả khi trong lòng anh dường như đang có thứ gì đó sắp sửa bị phá vỡ và nuốt chửng lấy tất cả sự dịu dàng bên ngoài của anh, anh cũng không thể làm chuyện gì quá phận.
 
Tông Dã tự nhắc nhở chính mình.
 
Đây là hành động tiếp xúc lịch sự duy nhất mà anh có thể làm xét về mặt đạo đức sau khi cô đã say: chạm vào một bộ phận trên cơ thể cô.
 
Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
 
Không có sự cho phép của Khương Sơ Nghi, anh không nên tự mình đến gần cô, vì anh cũng không biết mình có thể nhẫn nhịn được đến lúc nào.
 
Nỗi đau lớn nhất của con người có lẽ đến từ việc người đó biết rõ bản thân đang khát khao điều gì nhưng lại không có cách nào để đạt được nó.
 
Mà sự dịu dàng và lý trí duy nhất còn sót lại trong anh giờ đây đã bị phá hủy.
 
Tông Dã nghĩ, hình như bản thân cũng không phải loại người tốt đẹp gì cho cam.
 
Thậm chí cũng không phải là một người bình thường.
 
Anh là một tên thối nát.
 
Bởi vì khi anh bảo đạo diễn cùng những người khác rời đi, chỉ có một mình anh quay trở lại căn phòng.
 
Khoảnh khắc cánh cửa bị khóa trái lại, trong phòng chỉ còn lại hai người.
 
Anh bình tĩnh nhìn những giọt nước mắt của Khương Sơ Nghi.
 
Tông Dã biết, cô đang vì anh mà rơi lệ.
 
Mà khi ấy điều mà anh suy nghĩ lại là khi anh hôn cô, lên giường và làm tình với cô, không biết liệu cô có khóc thảm đến như vậy không?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận