Khi những vì sao run rẩy

Ngay lập tức, một tiếng bíp vang lên thật dài, báo hiệu trò chơi đã kết thúc.
 
Trong lúc Khương Sơ Nghi vẫn còn đang ngây người thì đột nhiên vang lên tiếng hét giận dữ, đau đớn đến xé tim: “Đồ phản bội chết tiệt!!!”
 
Cả hai người đồng thời quay đầu sang nhìn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kí Khải tức sùi bọt mép đi về phía bọn họ, không thể chịu đựng nổi nữa giơ bộ đàm lên rồi nói với tốc độ cực nhanh: “Tôi muốn tố cáo và bóc phốt kẻ phản bội trong đội của chúng tôi, Tông Dã. Cậu ấy chắc chắn là nội gián, nhường cho người ta thì cũng thôi đi, bây giờ còn ngang nhiên đầu hàng phe địch, không hề có một chút xíu tinh thần thi đấu nào!”
 
Khương Sơ Nghi vội vàng lên tiếng, muốn thay anh giải thích: “Anh ấy không phải nội gián mà là do tôi đã bắt được anh ấy.” 
 
“Chẳng nhẽ chúng tôi không bắt được cậu sao? Sao cậu có thể chạy được chứ.” Kí Khải đấm Tông Dã một cái, kẹp lấy cổ anh, mắng: “Tất cả đều là do cậu không có tinh thần chiến đấu, mẹ kiếp.”
 
Tông Dã bị anh ta kẹp cổ chặt đến mức khẽ kêu lên một tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên, cười cười nói xin lỗi: “Là lỗi của tôi, xin lỗi, tôi vô dụng.”
 
Hai người họ cứ thế đùa giỡn với nhau suốt dọc đường đi xuống.
 
Kí Khải lại tiếp tục vạch trần hành vi của Tông Dã trước mặt tất cả mọi người thêm một lần nữa.
 
Sau khi nghe xong, Phùng Diệu Đồng và Trì Mộng Nguyệt đưa mắt nhìn nhau bằng một ánh mắt khó hiểu.  
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Chí mỉm cười vỗ vỗ vai anh ta và nói: “Tiểu Khải, cậu nên học hỏi Tông Dã nhà người ta nhiều hơn đi, người ta ga lăng biết bao, dù gì thì cũng chỉ là một trò chơi, nhường con gái một chút cũng có làm sao đâu.”
 
Triệu Quang Dự lập tức lên tiếng: “Mặc dù chúng ta không cùng phe, nhưng tôi ủng hộ anh Khải, chơi trò chơi nhất định phải có tinh thần cạnh tranh, không được nhường!”
 
Khương Sơ Nghi vẫn giữ nụ cười trên môi, âm thầm nhéo Triệu Quang Dự một cái: “Cậu nói ít thôi.”
 
Trong tiếng cười đùa của mấy vị khách mời, hiện trường bắt đầu thống kê kết quả của trò chơi vừa rồi: Khương Sơ Nghi là người sống sót duy nhất của đội hồng, còn đội trắng thì có tận ba người sống sót.
 
Nhóm PK đội trắng đã giành được chiến thắng và Kí Khải là người giành được nhiều ngôi sao nhất trong cuộc chiến cướp đoạt, đã vinh dự nhận được danh hiệu ‘vua ngôi sao’.
 
Đạo diễn: “Đặc quyền của bạn là bạn có thể chỉ định khách mời nào mà mình muốn có mặt ở đây làm một việc cho bạn trong trò chơi ngày mai.”
 
Khi buổi ghi hình trong tòa nhà kết thúc thì cũng đã hơn ba giờ sáng. Điều phối viên nói với mấy người họ rằng tối nay hãy ngủ thật ngon và gặp nhau ở sảnh khách sạn vào mười hai giờ trưa ngày mai.

 
Ngồi trên xe buýt của tổ tiết mục, Khương Sơ Nghi nghiêng đầu dựa vào cửa sổ. 
 
Trong xe vô cùng yên tĩnh, cả một nhóm người ai nấy đều sức cùng lực kiệt, mệt mỏi ngủ thiếp đi. Mặc dù cô cũng rất mệt nhưng lại không thấy buồn ngủ cho lắm, lơ đãng xoa xoa chiếc vòng tay kia.
 
Đây là ngôi sao duy nhất mà cô đã ‘tranh giành’ được trong ngày hôm nay, một ngôi sao đã thuộc về Tông Dã…
 
Khi âm thanh “Tông Dã đã bị loại.” vang vọng khắp cả tòa nhà, trái tim của cô như bị một mũi kim đâm thẳng vào vậy, vừa đau đớn lại vừa ngứa ngáy.
 
Khi trò chơi kết thúc, nhân viên đến để lấy đạo cụ, Khương Sơ Nghi không biết đã nghĩ gì mà lại nói nhỏ với cô gái kia rằng có thể để cái này lại cho mình được không, cô muốn giữ nó làm kỷ niệm. 
 
Mặc dù cô gái kia cảm thấy rất khó hiểu nhưng cũng chẳng hỏi gì nhiều mà đồng ý với cô luôn.
 
Cô lặng lẽ quay đầu nhìn về phía sau xe.
 
Tôn Dã đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng, lúc này anh đang nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ qua tấm kính, cũng không biết là anh đang suy nghĩ điều gì.
 
Trước xe còn có camera nên cô không dám nhìn anh quá lâu. Khương Sơ Nghi quay người lại, liếc mắt nhìn Triệu Quang Dự đang ngủ say sưa mê mệt một cái, sau đó cô đưa tay ra, cẩn thận nhẹ nhàng kéo chiếc áo khoác đang được đắp trên người của anh ấy về phía mình, sau đó đặt chiếc áo lên đùi mình để che điện thoại lại, lén la lén lút gửi tin nhắn cho Tông Dã trên Wechat.
 
Tông Dã: [Sao thế?]
 
Anh cũng trả lời lại cô.
 
Khương Sơ Nghi: [ Tôi cảm thấy hơi lo lắng, vừa rồi lúc anh đưa vòng tay cho tôi có phải quá lộ liễu rồi không! Đến lúc phát sóng fan của anh có mắng anh không? ]
 
Tông Dã: [ Chẳng phải chúng ta đang hợp tác với tổ tiết mục để fan service bằng couple sao? ]
 
Đúng vào lúc này, Triệu Quang Dự mơ mơ màng màng mở mắt ra, lẩm bẩm: “Áo khoác của tôi đâu rồi...”
 
Khương Sơ Nghi giật thót tim, cả người cứng đờ.
 
May mà, anh ấy vừa mới nói xong câu thì lại lập tức nghiêng đầu tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
 
Khương Sơ Nghi điều chỉnh lại tư thế của mình một chút rồi mới tiếp tục gõ chữ, thật thà chỉ bảo anh.
 

[Đúng thì đúng đó, có điều anh cũng đừng quá tận tâm, chúng ta tốt nhất nên tiến hành dần dần từng bước một, dù sao thì anh cũng phải xem xét đến tình hình thực tế của bản thân nữa.]
 
Tông Dã: [Gõ chữ mệt quá đi mất, chút nữa xuống xe rồi chúng ta nói chuyện trực tiếp được không?]
 
Khương Sơ Nghi: [Được, vậy thì anh cứ nghỉ ngơi đi đã.]
 
...
 
...
 
Xe buýt đã đi đến nơi nhận phòng khách sạn, mấy khách mời trên xe buýt lần lượt xuống xe.
 
Triệu Quang Dự ngủ say suốt cả đường đi, lúc này đã khôi phục lại được một chút tinh thần, lôi lôi kéo kéo Khương Sơ Nghi không ngừng lải nhải: “Chao ôi, hôm nay tớ được tiếp xúc gần với thần tượng của tớ, tớ phát hiện tính cách của hai bọn tớ cũng khá giống nhau đó nha, hơn nữa còn có...”
 
“Ừ, ừ.” Khương Sơ Nghi vừa ứng phó với anh ấy, vừa nhìn về phía Tông Dã.
 
Anh đang đi cùng với Kí Khải và cũng ngoái đầu nhìn về phía cô, hơn nữa còn cố ý bước chậm lại, như thể đang chờ cô đi ngang qua.
 
Triệu Quang Dự kéo Khương Sơ Nghi lại: “Này?! Cậu có thể đừng thờ ơ như thế với tớ được không?! Tớ hỏi cậu ngày mai mấy giờ tập hợp, cậu ừ cái gì mà ừ? Người ta không tức giận nên cậu coi người ta là đồ ngốc luôn chứ gì!”
 
“Lúc mới nãy điều phối viên nói với cậu thì cậu anh không nghe.” Khương Sơ Nghi không muốn lôi lôi kéo kéo dùng dà dùng dằng gây sự chú ý ở nơi đông người với Triệu Quang Dự, cô vội vàng gạt tay anh ấy ra: “Thôi được rồi, cậu đi hỏi trợ lý đi, bây giờ tớ đang có việc, cậu khoan hãy làm phiền tớ.”
 
“Cậu có việc gì thế?” Triệu Quang Dự hỏi.
 
Khương Sơ Nghi nhỏ giọng nói: “Mặc kệ tớ.”
 
“Bây giờ cậu lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi chứ gì? Có chuyện gì mà không thể nói cho tớ biết chứ? Cậu cứ đợi đó, khi nào về tớ sẽ mách Trần Ức.”
 
Đúng vào lúc cô đang bị Triệu Quang Dự bám lấy không buông thì đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Hello, Triệu Quang Dự?” 
 
Cả hai người họ đồng thời dừng lại.
 
Sau khi Tông Dã chào hỏi xong, ánh mắt liếc qua tay Triệu Quang Vũ đang nắm chặt lấy tay của Khương Sơ Nghi, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Tôi quấy rầy hai người à?”

 
Khương Sơ Nghi chợt cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu, cô không dám tiếp tục giãy giụa nữa, nhỏ giọng trả lời: “Không có.”
 
Bầu không khí bỗng trở nên hơi kỳ lạ, những người đi ngang qua họ đều có ý thức đi đường vòng.
 
Ánh mắt chạm nhau, anh lại lên tiếng: “Xin chào, Triệu Quang Dự, tôi tên là Tông Dã.”
 
Mặc dù trên khuôn mặt của Tông Dã có một nụ cười nhè nhẹ, nhưng Triệu Quang Dự vẫn cảm nhận được một cảm giác áp bức kỳ lạ từ trên người anh đập thẳng vào mặt mình. Sau khi do dự một hồi, anh ấy mở miệng thăm dò: “Xin chào, tôi biết anh, có điều… Anh tìm tôi có việc gì thế?”
 
“Tôi tìm Sơ Nghi có chút chuyện.” Tông Dã mỉm cười, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Triệu Quang Dự: “Cậu có thể buông cô ấy ra để chúng tôi nói chuyện riêng một lát được không?”
 
Triệu Quang Dự chợt định thần trở lại, anh ấy buông tay cô ra, lui về phía sau một bước: “À, à, được chứ, hai người cứ nói chuyện đi nha...”
 
...
 
Sau khi đã đẩy được Triệu Quang Dự đi chỗ khác, Khương Sơ Nghi lặng lẽ đi theo sau Tông Dã.
 
Anh không lên tiếng, Khương Sơ Nghi cũng im lặng theo. Đi được một đoạn, cô lặng lẽ lén nhìn góc nghiêng trắng trẻo của anh, không nhịn được mà gọi tên anh: "Tông Dã.”
 
Tông Dã bình tĩnh ừ một tiếng.
 
“Anh giận à?”
 
Tông Dã đột nhiên dừng bước: “Cái gì?”
 
Khương Sơ Nghi cũng đứng lại theo anh, lo sợ bất an nói: “Tôi cảm thấy hình như tâm trạng của anh không được tốt cho lắm.”
 
Tông Dã suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hình như đúng là có hơi hơi?”
 
“Tại sao vậy?”
 
Cô cảm thấy hơi khó hiểu, cố gắng thử nghĩ lại, là do mình đã làm sai cái gì sao? Hay là bởi vì chuyện chơi trò chơi lúc này, anh bị người ta trêu chọc nên tâm trạng mới trở nên không tốt?
 
“Chẳng phải chúng ta đã hẹn nói chuyện với nhau rồi sao?” Tông Dã khẽ thở dài: “Tôi cứ chờ cô mãi.”
 
Khương Sơ Nghi lập tức nói với anh: “Không phải tôi cố ý kéo dài thời gian đâu,  bên cạnh anh cứ luôn có người, tôi muốn đợi đến khi không có ai nữa rồi mới đi tìm anh, nếu không bị người khác nhìn thấy thì cũng không tốt cho lắm.”
 
Tông Dã: “Hai chúng ta nói chuyện với nhau cũng có phải chuyện phạm pháp gì đâu, tại sao phải đợi đến khi không có ai rồi mới đến tìm tôi?”
 
Vẻ mặt của Khương Sơ Nghi chợt hiện lên vẻ khó hiểu.

 
Cô cúi đầu không nói gì.
 
Phải giải thích với anh thế nào, khi mà bản thân không dám nói chuyện riêng với anh là vì trong lòng có điều mờ ám... Sợ rằng tiếp xúc quá gần với anh thì cô sẽ không khống chế nổi tâm tư nho nhỏ của mình rồi khiến cho nó bị lộ ra ngoài...
 
“Sơ Nghi.” Anh gọi cô.
 
Khương Sở Nghi: “Hửm?”
 
Tông Dã hơi bất lực nói: “Dáng vẻ này của cô làm cho tôi rất muốn xin lỗi cô.”
 
“Hả? Tại sao lại như thế?”
 
“Bởi vì...” Tông Dã liếc nhìn cô một cái, cuối cùng cũng nở nụ cười: “Vẻ mặt của cô lộ ra vẻ rất tủi thân, giống như là đã bị tôi ức hiếp vậy.”
 
Nghe thấy thế, Khương Sơ Nghi mở to mắt: “Có sao?”
 
“Ừ.”
 
Nhịp tim của cô lại đập nhanh hơn nữa, cô vội chuyển chủ đề: “Thôi kệ đi, chúng ta bàn bạc chuyện chính nào.”
 
“Chuyện chính gì cơ?”
 
“Thì chuyện đó đó, chuyện fan service bằng couple đó...” Cô nhắc nhở anh.
 
“Hôm nay tôi cố ý nhường cô thì có được tính là fan service bằng couple không?”
 
“Chắc là có?” Khương Sơ Nghi ngập ngừng: “Chủ yếu là tôi rất ít khi tham gia gameshow nên cũng không biết phải fan service bằng couple với người khác như thế nào mới có thể tạo hiệu ứng cho tổ chương trình được... Tôi chỉ sợ không làm đúng chừng mực, lỡ tay làm quá lố, khiến anh bị chửi mắng.”
 
Trên mặt của Tông Dã dường như lộ ra vẻ hơi bối rối, anh hùa theo lời mà cô nói: “Đúng vậy, tôi chưa từng tham gia gameshow, cũng không biết nên làm thế nào để fan service bằng couple. Tổ tiết mục bảo tôi phải cố gắng hết sức phối hợp, nhưng tôi lại không có kinh nghiệm, phương diện diễn xuất cũng bình thường, chỉ có thể làm như bản thân đang hẹn hò với cô mà thôi.”
 
Khương Sơ Nghi theo thói quen gật đầu, đến khi nghe rõ được câu nói cuối cùng, thiếu chút nghẹn họng.
 
“Cái, cái gì?!” Khương Sơ Nghi vô cùng kinh ngạc, lắp ba lắp bắp nói: “Anh, anh làm như cái gì cơ?”
 
Tôn Dã khẽ nhướng mày, như cười như không lặp lại một lần nữa: “Hẹn hò với cô.”
 
Khương Sơ Nghi: “...”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận