Cô vốn dĩ còn cảm thấy bản thân là người mới không có kinh nghiệm gì ở gameshow, không ngờ rằng Tông Dã thế mà lại ngây thơ hơn cả cô nữa... Hai người bọn họ quả thực chính là “ngọa long phượng sồ” trong giới gameshow.
“Anh đúng là...” Khương Sơ Nghi nuốt nước miếng, vừa xấu hổ vừa lên tiếng một cách khó khăn: “Anh không cần hy sinh bản thân như vậy đâu.”
Tông Dã thuận miệng nói: “Vậy cô Khương đây có phương pháp nào tốt không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Sơ Nghi mặt ủ mày chau, nhìn chằm chằm cái bóng trên mặt đất: “Tôi cũng đang suy nghĩ.”
“Nếu như nghĩ không ra, vậy chi bằng cứ thử phương pháp của tôi xem thế nào?”
Trong lúc tâm hồn đang treo ngược cành cây, cô nói: “Cái gì?”
Tông Dã cũng trịnh trọng nghiêm túc trả lời: “Giả vờ hẹn hò với tôi.”
Tâm trạng của Khương Sơ Nghi chợt trở nên phức tạp, nhìn anh với ánh mắt một lời khó mà nói hết được, cảm thấy mình sắp bị thuyết phục bởi lối suy nghĩ kỳ lạ của anh, rồi lại mơ hồ cảm giác rằng có điều gì đó không đúng lắm.
Anh thấp giọng nói: “Kỹ năng diễn xuất của cô Khương tốt hơn tôi, giả vờ thích tôi chắc là cũng không khó lắm đâu nhỉ.”
Hai má của Khương Sơ Nghi nóng bừng lên, tim đập thình thịch loạn xạ, biết rõ như vậy là không hợp lý, nhưng trước mắt đầu óc cô rối như tơ vò, hoàn toàn không thể suy nghĩ ra cái gì nữa cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng thì con tim vẫn chiến thắng lý trí, Khương Sơ Nghi nhất thời trở nên bốc đồng, bèn đồng ý: “Thế để tôi thử xem sao...”
Anh ngẩn người, nở nụ cười: “Được.”
*
Khương Sơ Nghi thẫn tha thẫn thờ đi về phòng mình.
Cô ngồi xuống bên mép giường, lại tiếp tục ngẩn ngơ ngơ ngẩn hồi lâu, câu “Giả vờ hẹn hò” kia của Tông Dã cứ quanh đi quẩn lại mãi trong đầu cô.
Cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng không chịu được nữa, cả người nhào vào trong chăn...
Khương Sơ Nghi ôm chặt chiếc gối trong lòng, cô nhắm chặt hai mắt lại, áy náy xin lỗi tất cả fan của Tông Dã, xin lỗi fan của Tây Bạo, xin lỗi cả người của IM nữa, thậm chí đến cuối cùng, cô còn xin lỗi cả bạn gái tương lai của Tông Dã.
Cô hy vọng những người này sẽ tha thứ cho sự tham lam của cô.
Có lẽ Tông Dã cũng chẳng hề hay biết rằng, bản thân hoàn toàn không cần giả vờ, bởi vì cô đã rất thích anh.
Chẳng qua vừa hay tổ chương trình lại sắp xếp hai người bọn họ làm fan service, để cho cô có rất nhiều cơ hội để tiếp xúc gần gũi với anh, tác thành cho mong muốn ích kỷ của bản thân.
Từ nhỏ đến lớn Khương Sơ Nghi chưa bao giờ tranh giành bất cứ thứ gì.
Cô nghĩ, chỉ một lần này, cô chỉ tham lam mỗi một lần này mà thôi, sau lần này, cô sẽ luôn biết thân biết phận, sẽ không bao giờ hy vọng xa vời những thứ không thuộc về mình nữa.
Khương Sơ Nghi biết rõ vì hiệu ứng chương trình mà giả vờ hẹn hò yêu đương chính là một một lời nói dối không hề có chút logic nào, cô cũng biết rằng sau khi phát sóng bản thân có thể sẽ bị fan Tông Dã chửi mắng. Hơn nữa, cũng sẽ hại Tông Dã bị mắng mỏ theo, nhưng cô vẫn không nhịn được mà ích kỷ nghĩ rằng, cứ coi như Tông Dã đang diễn một bộ phim điện ảnh cùng mình vậy.
Cô chỉ làm nữ chính của anh một lần duy nhất trong bộ phim này mà thôi.
Khi bộ phim kết thúc, cô sẽ trả anh lại cho bọn họ.
*
Khi ghi hình vào ngày hôm sau, Khương Sơ Nghi ngủ gà ngủ gật suốt dọc đường.
Lúc ở trên xe buýt, Phùng Diệu Đồng ngồi ngay bên cạnh cô, cảm thấy hơi khó hiểu hỏi: “Sơ Nghi, cô buồn ngủ lắm à?”
Khương Sở Nghi mệt mỏi gật đầu: “Tối hôm qua tôi ngủ không được ngon lắm.”
“Ôi trời đất ơi, cậu ngủ không ngon à?” Phùng Diệu Đồng cực kỳ khó hiểu: “Hôm qua tôi thực sự đã mệt mỏi đến mức vừa nằm xuống là ngủ thiếp đi luôn, tôi thậm chí còn không kịp đi tắm luôn cơ.”
Hai người đang nói chuyện thì phía sau bỗng truyền đến một trận ồn ào huyên náo.
Trì Mộng Nguyệt cười cười giành lấy cây búa nhỏ trong tay của Tư Gia Ngọc.
Đây là một tiết mục trong lúc nghỉ giải lao, một nhóm người đang chơi nối thành ngữ với nhau ở phía sau.
Ai không nối tiếp được sẽ bị mọi người lấy cây búa nhỏ đó đánh.
Mà Trì Mộng Nguyệt dường như là đã bị gây khó dễ mấy lần, lần nào đến lượt cô ấy, mấy khách mời nam đều cố ý nhằm vào cô ấy.
Phùng Diệu Đồng liếc mắt qua bên đó một cái, rồi lại quay đầu lại, một cảm giác mất mát thất vọng chợt dâng lên trong lòng.
Lần trước ở Trường Sa lúc chỉ có cô ấy và Khương Sơ Nghi vẫn rất tốt, Tư Gia Ngọc cũng sẽ thường xuyên chủ động để cập đến cô ấy. Nhưng Trì Mộng Nguyệt vừa đến một cái, những người khác giới cùng tuổi đều vây quanh Trì Mộng Nguyệt.
Phùng Diệu Đồng lại nhìn Khương Sơ Nghi.
Cô vẫn còn đang ngủ gật như thể không hề hay biết gì về những việc đang xảy ra xung quanh mình vậy.
Đúng là rất thoải mái...
Có điều, độ nổi tiếng của Khương Sơ Nghi vốn dĩ cũng không cao, trước khi có được cơ hội leo lên xe của Tây Bạo thì cô cũng chỉ là nhân vật bên lề trong giới, đoán chừng cũng không có cách nào cảm nhận được loại tâm trạng này của cô ấy.
Phùng Diệu Đồng lại nhìn về phía mấy người Tây Bạo.
Vương Than và Kí Khải nói chuyện câu được câu không, Tông Dã và Phục Thành cả hai đều đeo tai nghe, ngồi nguyên ở vị trí của mình nhắm mắt thư giãn.
Bọn họ dường như không có chút hứng thú gì đối với Trì Mộng Nguyệt đang chơi trò chơi kia cả, không một ai trong số họ qua đó tham gia.
Thấy vậy, trong lòng Phùng Diệu Đồng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Dù sao thì mấy ngôi sao top đầu lạnh lùng vượt xa tầm với này cũng rất thận trọng, luôn đối xử bình đẳng với những nghệ sĩ nữ, sẽ không vội vàng đi tương tác...
Khi chơi xong trò chơi nối thành ngữ chơi thì xe buýt vừa hay cũng đã đến nơi.
Trước khi đến bể bơi để ghi hình, họ cần phải ghé thăm một số địa điểm lịch sử địa phương
Vừa mới bước xuống xe, Phùng Diệu Đồng chợt giật mình kinh ngạc.
Tại sao lại có nhiều người vây quanh như vậy chứ?
Khách mời trên xe buýt lần lượt đi xuống.
Mãi cho đến khi một bóng người nào đó vừa xuất hiện, nhóm người bị nhân viên công tác ngăn ở ngoài cuối cùng không thể khống chế được nữa, kích động hò hét, thậm chí còn có người nhảy lên rồi hét: “Tông Dã!!! A a a a a a a a a a a! Tông Dã! A a a a a a a a a a!”
“Vương Than!! Tông Dã!!!! Nhìn bên này nè!! Kí Khải!!”
“Wow!” Toàn Vĩnh Ninh cũng bị trận chiến trước mắt dọa cho sợ hãi, trêu đùa: “Độ nổi tiếng của mấy vị khách mời nam chúng ta cũng cao quá ha.”
Trước khi vào điểm tham quan có một đoạn đường rợp bóng cây, một hàng rào báo động rất dài được dựng lên, chỗ nào cũng đều chật ních người hâm mộ giơ biểu ngữ BloodXGentle.
Mười mấy vị khách mời cũng biết ý đi chậm lại, lặng lẽ đi theo phía sau nhóm người Tây Bạo, để bọn họ dẫn đầu.
Sau một hồi hỗn loạn lộn xộn, người hâm mộ bắt đầu tự giác duy trì trật tự.
Tông Dã tháo kính râm xuống, cầm trong tay, vừa đi, vừa gật đầu chào hỏi với fan ven đường.
Kí Khải ôm lấy bả vai Tông Dã.
Hành động này đã dẫn đến vài tiếng thét chói tai.
Vương Than giơ tay lên, chào hỏi người đã hét tên mình.
Tư Gia Ngọc tặc lưỡi hai tiếng: “Đỉnh quá đi, cảnh tượng này…”
Trì Mộng Nguyệt im lặng liếc nhìn anh ấy hai lần, rồi lại nhìn Tông Dã đang đi ở phía trước.
Đi vào trong điểm tham quan, đạo diễn quay mấy cảnh mấy người họ đi tham quan, sau đó dùng loa nói: “Nghỉ ngơi ba mươi phút trước đã, chúng ta còn có mấy chỗ cần quay phim, khách mời cứ tự do tham quan trước một chút, khi hết thời gian nghỉ thì ra ngoài tập hợp.”
Trong cái nắng chói chang như thiêu như đốt, vài VJ đi theo sau khách mời cũng đặt chiếc máy ảnh nặng nề xuống rồi ngồi trên băng ghế dài để nghỉ ngơi.
Trì Mộng Nguyệt nhân cơ hội đi tới bên cạnh Tông Dã, gọi một tiếng.
Anh đang cúi đầu cầm điện thoại di động gửi tin nhắn, vừa nghe thấy tiếng gọi thì lập tức ngước mắt lên.
Trì Mộng Nguyệt dịu dàng nghiêng đầu mỉm cười: “Sao, anh không nhận ra tôi à?”
Tông Dã quan sát cô ấy: “Hả?”
“Cắt.” Trì Mộng Nguyệt khẽ tựa nhẹ vào tủ kính ở kệ trưng bày: “Anh quên rồi à? Anh còn nợ tôi một thứ đó?”
Nghe cô ấy nói như vậy, vẻ mặt Tông Dã cũng không có gì thay đổi mấy, anh im lặng ngẫm nghĩ một lúc, rồi mới khó hiểu hỏi: “Tôi nợ cô cái gì?”
Trì Mộng Nguyệt cắn môi dưới: “Chúc mừng năm mới đó.”
“Tông Dã.” Vương Than gọi anh ở cách đó không xa.
Tầm mắt của Tông Dã chuyển sang nơi khác, anh khẽ gật đầu với Trì Mộng Nguyệt: “Xin lỗi, tôi có chút việc.”
Tình tiết giống y hệt như lần trước, lời thoại cũng giống hệt, người khác vừa mới gọi anh một tiếng, anh đã lập tức rời đi.
Trì Mộng Nguyệt không ngờ rằng bản thân lại hoàn toàn bị phớt lờ như thế, chỉ còn lại một mình ở đó, trái tim chợt thắt lại.
Cô ta cảm thấy hơi tức giận quay đầu lại nhìn, thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Vương Than, anh ta nhướng mày mỉm cười một cách đầy ẩn ý.
…
…
“Moẹ nó cậu có thể thay đổi cách khác được không thế? Đã bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng bảo tôi dùng cái chiêu này để cứu cậu.” Vương Than uể oải nói.
“Cảm ơn nha.” Tống Dã mỉm cười.
Vương Than tặc lưỡi một tiếng: “Lần sau cậu gọi Kí Khải đến đi, tôi không muốn gieo rắc thù hận, vừa nãy Trì Mộng Nguyệt giống như là muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn vậy.”
“Không đến mức đó chứ.”
“Cậu trêu hoa ghẹo nguyệt, không sợ cô Khương sẽ ghen à?”
“Cậu có thể nói nhỏ một chút không?” Tông Dã thở dài.
“Cái gì cơ, cậu vẫn sợ người ta biết được hả?” Vương Than cười ha hả: “Mắt cậu thiếu chút nữa đã dán hẳn lên trên người người ta rồi mà vẫn không dám tiến đến bắt chuyện với người ta, cậu có thể mạnh dạn hơn một chút không vậy người anh em? Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn yêu thầm các kiểu thế này, lề mề lèo nhèo lâu như vậy, đến cả tay người ta cũng chưa nắm được, đúng là làm cho anh em của cậu xấu hổ chết đi được mà.”
Tông Dã khẽ cười: “Cậu đã từng nghe câu nước ấm luộc gừng tươi chưa?”
Vương Than: “...”
Khóe miệng của Vương Than giật giật, đột nhiên quay người về phía sau gọi to: “Khương Sơ Nghi!”
Tông Dã sững người.
Phùng Diệu Đồng và Khương Sơ Nghi quay đầu lại cùng một lúc.
Vương Than vẫy vẫy tay với cô, nói: “Lại đây, tôi tìm cô có chút việc.”
Nghe thấy thế, Phùng Diệu Đồng bất giác nhìn về phía Khương Sơ Nghi.
Khương Sơ Nghi nhìn thấy Tông Dã đang đứng bên cạnh anh ấy, do dự một lúc, chỉ chỉ tay vào bản thân, tiếp tục xác nhận lại một lần nữa: “Tìm tôi có việc?”
Nhìn thấy dáng vẻ miễn cưỡng không tình nguyệt của cô, Vương Than thúc giục: “Nhanh lên, lại đây.”
“Được rồi.”
Khương Sơ Nghi chậm rãi đi về phía hai người họ.
Vẻ mặt của cô cứng đờ, thật sự không dám liếc Tông Dã dù chỉ là một cái, ánh mắt cô nhìn về nơi khác, nhỏ giọng ậm ờ nói: “Anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Vương Thán đẩy đẩy Tông Dã: “Cậu nói đi, tìm cô ấy có chuyện gì.”
Tôn Dã nhìn cô chằm chằm, rồi nói: “Vương Than muốn hỏi cô... Hôm qua có phải ngủ không ngon không?”
Vương Thán rơi vào trầm mặc.
Khương Sơ Nghi bỗng cảm thấy chột dạ, lập tức ngụy biện: “Không có, tôi đã ngủ rất ngon.”
“Ngủ ngon sao?” Tôn Dã nở nụ cười: “Thế thì quầng thâm mắt của cô là đang định cosplay gấu trúc à?”
Anh vừa dứt lời, Khương Sơ Nghi lập tức im lặng.
Cô chớp chớp mắt, lúng ta lúng túng nói: “Có thể là do bị thiếu kem nền, lát nữa lên xe dặm dặm lại một chút...”
Nghe cô nói vậy, Tông Dã cười cười, anh giơ tay lên, đeo chiếc kính râm trong tay mình lên mắt cô.
Chiếc kính râm hơi lớn, nên vừa mới đeo lên mặt cô, đã lập tức trượt xuống một nửa sống mũi. Tông Dã dùng ngón trỏ đẩy kính lên cho cô xong, sau đó mới thu tay về, nhẹ nhàng nói: “Được rồi đó.”
“...”
Không chỉ Khương Sơ Nghi, mà ngay cả Vương Than cũng bị cảnh này làm cho sững sờ hơn mười giây.
Anh ta rít một tiếng, cuối cùng không kìm được sự tò mò nói: “Tôi muốn hỏi một chút, có phải hai người đang hẹn hò không vậy?”
Bị vạch trần, cả người của Khương Sơ Nghi chợt cứng đờ, không dám ho he tiếng nào.
Chiếc kính râm trên sống mũi lại trượt xuống, cô bất lực nhìn về phía Tông Dã.
Tôn Dã vẫn rất ung dung thản nhiên: “Cô nói với cậu ấy đi.”