Đèn trong phòng chờ VIP sáng trưng, mấy người còn lại đang thì thầm to nhỏ, không hề chú ý đến trò hề đang xảy ra ở đây.
Cơ mặt Khương Sơ Nghi giật giật mấy cái, biểu cảm cứng đờ.
Cô xấu hổ đến mức thật sự không biết nên làm sao cho phải, cô nghĩ hay là mình chủ động mở lời trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng lúc này, Tông Dã hơi nghiêng đầu, nhìn về phía cô.
Bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt hai người chạm vào nhau, cô thoáng thấy hơi bối rối.
Do dự một lúc, anh lên tiếng phá vỡ sự im lặng, giọng điệu thong thả hỏi: “Cô quét nhầm mã à?”
Cô bình tĩnh ừ một tiếng.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Khương Sơ Nghi mím môi, cố gắng duy trì vẻ điềm nhiên: “Xin lỗi, tôi đánh thức anh rồi.”
Cô cứ tưởng bản thân đã biểu hiện đủ bình tĩnh song không ngờ vành tai đã lặng lẽ đỏ lên.
“Không sao đâu.” Sắc mặt Tông Dã thản nhiên: “Vốn dĩ tôi cũng không ngủ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời này của anh xem như cho cô chút thể diện.
Dường như Tông Dã cũng biết rõ cô đang xấu hổ, anh hơi cúi đầu, cầm lấy điện thoại của mình dò hỏi: “Tôi quét lại giúp cô nhé?”
Khương Sơ Nghi nhanh chóng từ chối: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Cô thật sự không muốn nghe thấy âm thanh nhắc nhở đáng xấu hổ kia nữa.
May mà lúc này Phục Thành gọi Tông Dã, anh quay đầu lại.
Khương Sơ Nghi muốn đứng dậy đi ra chỗ khác ngồi. Cô lại cảm thấy động tác này hơi cố tình nên chỉ đành nằm lại. Chuyển sự chú ý của mình sang trần nhà trước mắt, cố gắng khiến để đầu óc mình trống rỗng để quên chút việc vừa rồi.
Không biết bọn họ đang nói gì, âm điệu của Phục Thành cao vút: “Tông Dã, tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu có nghe không thế?”
“Tôi đang nghe đây.”
Phục Thành không thể hiểu nổi: “Được rồi được rồi, mẹ nó cậu đang cười cái gì vậy?”
Tông Dã thở dài: “Tôi cười cậu cũng muốn quản nữa hả?”
Tuy giọng anh nhỏ nhưng vẫn vọng vào tai Khương Sơ Nghi.
Vành tai cô càng đỏ hơn.
…
Đích đến lần này là Venice, xuất phát từ Bắc Kinh, cần phải đổi chuyến xe ở Milan.
Đến khoảng giữa trưa ngày hôm sau, máy bay hạ cánh ở Milan. Bọn họ tìm một chỗ để ăn cơm gần sân bay, sau khi nghỉ ngơi xong, bọn họ đến ga tàu để đổi chuyến.
Đi đường khoảng hơn một tiếng là đến Venice.
Thành phố này được xây dựng trên vùng biển nước nông của vịnh, đến cả gió cũng mang theo cảm giác ẩm ướt mằn mặn.
Ở đây không có ô tô mà chỉ có thể ngồi phà.
Suốt cả đoạn đường, hai người Tần Hà với Kí Khải như thể hình với bóng, không có lúc nào là ngừng nói chuyện. Sau khi lên thuyền, cô ấy dựa sát vào Kí Khải, ngồi cùng với mấy người Tây Bạo.
Phó đạo diễn của đoàn phim trêu ghẹo: “Mới đấy mà đã bắt đầu bồi dưỡng tình cảm rồi à?”
Kí Khải chậc một tiếng: “Đừng có trêu tôi chứ.”
Lại khiến mọi người cười ầm ĩ.
Khương Sơ Nghi có hơi say sóng, cô đến phần đuôi thuyền không rung lắc lắm ngồi xuống rồi uống mấy ngụm nước.
Biên kịch Nhĩ Nhĩ của đoàn phim ngồi bên cạnh cô, quan tâm nói: “Cô có muốn uống ít thuốc say sóng không, chỗ tôi có nè.”
“Cảm ơn, tôi vừa mới uống rồi.”
“Trông mặt cô tái nhợt quá.”
“Không sao đâu, chắc là do tôi ngủ không đủ giấc thôi.” Khương Sơ Nghi kìm lại cảm giác muốn nôn khan, lại uống thêm một ngụm nước: “Đợi lát nữa xuống thuyền, có lẽ đi ăn gì đấy sẽ đỡ hơn thôi.”
Hai người đang nói chuyện thì bỗng dưng phía trước vang lên tiếng ồn ào, Khương Sơ Nghi nhìn sang phía đấy. Là người đi cùng thuyền, ba bốn cô gái trẻ tuổi đi chung, đều là gương mặt Châu Á. Bọn họ loạng choạng khua tay múa chân với nhân viên công tác, khuôn mặt ửng đỏ vì kích động, không biết là người Hàn Quốc hay là người Nhật Bản.
Nhân viên của IM ngăn cản, chỉ camera trên tay mấy người họ ra hiệu không được chụp ảnh.
Nhĩ Nhĩ thì thầm nhiều chuyện: “Lại là người đến tìm BXG muốn ký tên, vừa nãy trên tàu hỏa cũng gặp được mấy người.”
Tiểu Chung chen thêm một câu: “Em cũng muốn có một tấm.”
Cô ấy vừa nói còn vừa lén lút nhìn Khương Sơ Nghi mấy cái.
Khương Sơ Nghi yếu ớt nói: “Em nhìn chị làm gì, em muốn nhờ chị xin giúp em à?”
Tiểu Chung ngửa đầu, chớp mắt: “Có được không ạ?”
Khương Sơ Nghi: “...”
Tiểu Chung le lưỡi: “Em nói đùa thôi, em không cần đâu, không để chị mất mặt đâu mà.”
“Muốn ký tên thôi thì có gì mà mất mặt.” Nhĩ Nhĩ bị dáng vẻ đó của cô ấy chọc cười: “Em thích ai thế? Hay là để chị xin hộ em cho?”
“Hả...?” Biểu cảm Tiểu Chung hơi do dự, nhìn về phía Khương Sơ Nghi đầy mong đợi, cực kỳ đáng thương: “Có được không ạ... Chị Ninh sẽ không mắng em chứ.”
“Em sợ vậy sao? Chị ấy đâu có đến đây đâu.” Khương Sơ Nghi thấy hơi buồn cười: “Em muốn thì cứ đi lấy đi.”
“Thật sao ạ!”
Tiểu Chung lập tức lấy lại tinh thần, lấy mấy bức ảnh đã nâng niu bấy lâu ra từ trong túi, sàng chọn so sánh một lúc lâu rồi đưa cho Nhĩ Nhĩ: “Vậy chọn mấy cái này đi, cảm ơn chị nha.”
Nhĩ Nhĩ nhận lấy bức ảnh, nhìn một lượt, giọng điệu hiểu rõ: “Em thích Tông Dã à?”
Vẻ mặt Tiều Chung bối rối: “Thật ra còn có cả Phục Thành nữa, nhưng thế thì làm phiền chị quá, em lấy một cái thôi là được.”
Nhĩ Nhĩ cố ý trêu cô ấy: “Tính tình Tông Dã rất tốt, em tự đi xin đi, chắc chắn anh ấy sẽ ký cho em thôi.”
“Em không dám.”
“Vì sao lại không dám?”
“Ừm, chính là...” Tiểu Chung muốn nói lại thôi: “Em không dám đối diện với anh ấy, em sợ anh ấy cười với em là chân em sẽ bủn rủn, không nhịn được hét chói tai. Dù sao em cũng đến đây để làm việc, mê trai như thế không được tốt lắm đâu.”
Khương Sơ Nghi: “Hình như bên chị lẫn một người nằm vùng thì phải?”
Tiểu Chung dựa gần vào cánh tay cô làm nũng: “Ôi trời, đầu tường chỉ là nhất thời thôi, chị mới là nữ thần vĩnh hằng của em.”
Hình như bên chỗ Phục Thành chê quá ồn ào, anh ta đi đến chỗ cạnh các cô ngồi xuống. Tiểu Chung và Nhĩ Nhĩ liếc nhìn nhau, cùng ăn ý im lặng. Cuộc nói chuyện cứ thế kết thúc.
Khương Sơ Nghi ngẩng đầu nhìn sang chỗ khác.
Mấy cô gái cảm thấy hài lòng khi lấy được chữ kí, lại đang khua tay múa chân hỏi có thể chụp ảnh chung không.
Sau khi bị uyển chuyển từ chối thì hụt hẫng rời đi.
Con thuyền thuận buồm xuôi gió tiến về phía trước, lúc đến Venice đã là chạng vạng, bồ câu trắng đập cánh phành phạch bay ngang qua nhà thờ trang nghiêm, kim đồng hồ của tháp chuông đồng hồ cũ kĩ chậm rãi di chuyển.
Con hẻm ngập nước quang co, lúc thuyền đi ngang qua có từng gợn sóng nước lăn tăn. Đường phố hai bên bờ sông rất dài, có đủ các loại kiến trúc Gothic, đưa mắt nhìn xung quanh, dường như hơn một nửa thành phố này đều trôi nổi trên mặt nước.
Cảm giác buồn nôn dần dần biến mất, Khương Sơ Nghi hết sức tập trung nhìn phong cảnh ven đường.
…
Khách sạn dừng chân nằm trên một đảo phụ khá xa xôi, xung quanh toàn là biển, ít người yên tĩnh nên sẽ không dễ bị người khác nhận ra.
Sau khi đăng ký nhận phòng xong, tổ đạo diễn liên lạc với bọn họ để sắp xếp lịch trình mấy ngày nay.
Cần mất một thời gian để bố trí và sắp xếp địa điểm, lịch trình làm việc của Tây Bạo lại khá dày đặc, ngoại trừ việc phải quay phim với MV ra thì bọn họ còn cần phải chụp mấy bộ ảnh với mấy bộ quần áo do mấy thương hiệu đã hợp tác tài trợ, đến lúc đó sẽ dùng để đăng lên Weibo cho công việc kinh doanh.
Khương Sơ Nghi không có việc gì, tạm thời hai ngày đầu tiên cô được rảnh rỗi.
Người lên kế hoạch tạo một nhóm WeChat tạm thời, nói có lịch trình gì sẽ thông báo luôn trong nhóm, bảo mọi người chú ý xem tin nhắn.
Khương Sơ Nghi đi vào phòng của mình, lập tức cởi dây buộc tóc, hất giày trên chân ra, đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa thoải mái dễ chịu xong, cô lấy khăn lông lau tóc, đi ra bên ngoài, kéo rèm cửa trước cửa sổ sát đất ra.
Nhìn từ ban công của phòng cô ra ngoài có thể nhìn thấy biển.
Giờ này đã gần đến chạng vạng, ánh hoàng hôn rơi xuống mặt biển tạo ra những cơn sóng lấp lánh ánh vàng.
Cô nằm liệt trên giường một lúc, WeChat vang lên hai tiếng ting ting.
Khương Sơ Nghi cầm lấy điện thoại di động đang sạc.
Có mấy tin nhắn chưa đọc.
Trần Ức: [Cậu có đánh Vương giả không, để tớ gọi rapper.]
Khương Sơ Nghi: [Người đang ở nước ngoài rồi, có gì thì đốt vàng mã đi.]
Trần Ức: [Tớ nhớ hình như sắp đến sinh nhật cậu rồi thì phải?]
Khương Sơ Nghi: [Có lẽ sẽ phải bận mất một tháng, sinh nhật năm nay đã định là sẽ phải làm qua loa cho xong rồi.]
Trần Ức: [Qua loa thôi á? Cậu thật đáng chết, có thể ngày ngày ở cùng mấy anh đẹp trai Tây Bạo kia, cậu còn có chỗ nào không hài lòng nữa hả Khương nương nương?]
Khương Sơ Nghi: [Câu này nghe như kiểu tớ có thể chọn bất cứ ai trong số bọn họ vậy.]
Trần Ức: [Chọn xong rồi thì nhớ để lại hai người cho các chị em đấy, một người cũng được. =3=]
Khương Sơ Nghi cười.
Trong nhóm thông báo lát nữa sẽ có liên hoan.
Nhiệt độ ngoài trời vào buổi tối có hơi thấp, Khương Sơ Nghi tiện tay búi mái tóc dài lên, lấy ra một cái váy lụa hai dây màu bạc, bên trên mặc một cái áo hoodie.
Cô đến muộn, có hơn một nửa chỗ ngồi đã có người.
Đạo diễn vẫy tay chào mừng: “Cô ngồi vào trong này đi.”
Khương Sơ Nghi đi đến chỗ trống, đã có người kéo ghế ra giúp cô.
Cô nhỏ giọng nói câu cảm ơn.
Tông Dã gật đầu.
Nhĩ Nhĩ kéo cô nhỏ giọng tạm chuyện cùng để giết thời gian.
Khoảng một lúc sau mọi người dần đến đông đủ, nhân viên phục vụ cũng bắt đầu bê đồ ăn lên.
Trên bàn ăn bày đủ loại hải sản, mì mực, mì ý và pizza. Khương Sơ Nghi gắp một ít rau củ nướng vào bát rồi bắt đầu ăn từng thứ một.
Nhĩ Nhĩ thấy cô chỉ ăn đồ ăn trước mặt mình thì ân cần gắp mấy loại hải sản bỏ vào đĩa cho cô: “Đây là đặc sản địa phương của bọn họ đấy, cô ăn thử đi.”
Khương Sơ Nghi: “Cảm ơn.”
Món mì ý cua của nhà hàng này khá hợp khẩu vị Khương Sơ Nghi, sau khi cô lặng lẽ tính lượng calo một lúc, vẫn quyết định nhịn đau không ăn món này.
Trên bàn cơm ăn uống linh đình, cô ăn thật sự chậm, cũng không nói câu nào, thỉnh thoảng lại nghe xem người khác đang nói gì.
Vì để diễn nhân vật trong phim cho thật nhất, từ nhỏ Khương Sơ Nghi đã có thói quen nghề nghiệp…. Ngẩn ngơ ở một nơi nào đó, yên lặng quan sát biểu cảm động tác của mọi người, nghiền ngẫm suy nghĩ trong lòng bọn họ.
Mà giờ phút này, Tân Hà ngồi đối diện với cô đang nghiêng đầu, hình như cô ấy đang nói đùa với Kí Khải, nhưng ánh mắt lại thoáng vô tình nhìn sang chỗ khác.
Nhìn vào Tông Dã.
Không biết Kí Khải đã nói câu gì mà Tân Hà bị chọc cho cười nghiêng cười ngả, hờn dỗi duỗi tay ra vẻ muốn đánh anh ta.
Tất cả mọi chuyện lọt vào mắt cô, Khương Sơ Nghi tính toán ra một số so sánh kha vi diệu.
Tiếng động Tân Hà tạo ra hơi giống cố tình, giống như đang giận dỗi với ai đó.
Cô khẽ liếc nhìn Tông Dã.
Anh giống với cô, từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu ăn, hình như từ đầu đến cuối chẳng mấy khi nói chuyện.
Nghĩ đến tai tiếng lúc trước lướt Weibo nhìn thấy, trong lòng cô yên lặng tự tưởng tượng ra một câu chuyện ngược luyến tình tay ba máu chó....
Cô vừa nghĩ vừa gắp miếng mực đỏ au trên đĩa.
Cô bỏ vào trong miệng, cảm thấy có hơi cay, trong lúc đang nhai kỹ nuốt chậm bỗng nhiên lại nghe thấy đạo diễn bắt đầu đọc diễn văn.
Cũng không biết là ai mở máy hát của ông ấy, ông ấy bắt đầu nói từ sự tu dưỡng của chính bản thân diễn viên rồi nói đến cái gì là nghệ thuật thực sự. Mười phút trôi qua, cả bàn đều bị bắt dừng nói đùa, lẳng lặng làm ra vẻ như đang nghe.
Một buổi liên hoan bỗng dưng lại biến thành cảnh tượng lãnh đạo mở họp.
Rõ ràng đạo diễn đã hơi say, khi nói đến lúc kích động nhất thì ông ấy đặt cái cốc xuống, bắt đầu chỉ tên từng ngôi sao nổi tiếng trên bàn: “Ví dụ như hôm nay đi, có cô gái nước ngoài đến muốn xin ký tên, kết quả thì sao? Vương Than, Tông Dã, hai người các cậu không ai là viết chữ đẹp, làm diễn viên là phải rèn luyện cả trong lẫn ngoài. Đến chữ còn xấu thì ngoại hình đẹp còn có tác dụng gì nữa?”
Khương Sơ Nghi gật đầu như thể rất thấu hiểu.
Tông Dã cười như không cười nhìn sang.
Khương Sơ Nghi lập tức cúi đầu xuống.
Đạo diễn phê bình dạy dỗ xong, thấy biểu cảm của mọi người nghiêm túc, cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng: “Thôi vậy, hôm nay đến đây thôi, mọi người tiếp tục ăn đi.”
Mọi người xung quanh đều động đũa, Khương Sơ Nghi không muốn lãng phí đồ ăn nên gắp nốt nửa đĩa mực đã nguội còn lại bỏ vào miệng.
Tông Dã dựa người vào lưng ghế, ánh mắt anh nhìn về phía trước, ho khan một tiếng, bả vai hơi tựa về phía cô, nghiêng đầu, hình như anh có chuyện muốn nói với cô.
Anh mặc một cái áo khoác ngoài, khi anh đến gần, thậm chí Khương Sơ Nghi còn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người anh, thanh mát, có hơi giống mùi đắng nhẹ của hỗn hợp cam khô và quýt.
Khương Sơ Nghi còn đang nhai mực, cô quay đầu sang lúng búng nói: “Anh có việc gì à?”
Tông Dã ừ một tiếng.
Thấy anh cười, cô chẳng hiểu chuyện gì: “Cái gì thế?”
“Chữ tôi xấu lắm à?”
Cô nuốt miếng mực trong miệng xuống, đang định trả lời thì bỗng nhiên cảm thấy vị sa tế xộc lên khí quản.
Vốn dĩ Khương Sơ Nghi không biết ăn cay, chuyện diễn ra quá bất ngờ, suýt chút nữa cô chảy cả nước mắt. Cô vội vàng cầm lấy cốc nước trong tầm tay mình, uống mấy ngụm liền. Cô nghiêng đầu ho mấy tiếng, cố gắng nói: “Anh hỏi chuyện đó làm gì?”
“Vừa nãy đạo diện nói chuyện, tôi nhìn thấy cô cũng gật đầu theo.”
“À...”
Khương Sơ Nghi bị cay đến nỗi hơi ngơ ngơ, trên tay cô còn cầm cái nĩa, bỗng chốc thấy mơ màng: “Đúng là không được đẹp lắm.”
Rất rõ ràng Tông Dã hơi sững sờ.
Ba giây sau khi nhận ra bản thân đã nói gì, Khương Sơ Nghi lập tức bổ sung thêm: “Cũng, cũng không phải xấu lắm, có khả năng hơi khó nhận mặt chữ thôi.”
Yên lặng một lúc, dường như sự hoang mang nào đấy của anh nhận được lời giải thích, anh khẽ cười: “Là thế à, bảo sao.”
Khương Sơ Nghi “a” một tiếng, sợ đắc tội anh, giọng nhẹ nhàng đi vì chột dạ: “Bảo sao cái gì cơ?”
“Bảo sao cô không nhận ra tôi?” Tông Dã như đang nhớ lại, ngón tay mảnh khảnh gõ lên mặt bàn, chầm chậm nói ra một cái tên.
“Thỏ nhỏ.”