Khí Nữ Mãn Thích

CHƯƠNG 11: LẠI GÂY CHUYỆN LỚN

Tác giả: Luna Huang
Lại đi qua bảy ngày, Tiết Nhu rất an phận thủ thường, không hề có chút động tĩnh nào. Mà càng là vậy càng để Trương Thiên Hồng khó chịu. Đám di nương quay sang ôm chân lớn của Tiết Nhu rõ ràng như vậy, mà hiện nàng còn không làm được gì Tiết Nhu, đây để nàng thực sự nhẫn không nỗi nữa.

Trong bảy ngày này, nàng cũng có năm lần bảy lượt tạo sức ép, để Tiết Nhu làm chút chuyện ngu ngốc, đến khi lão gia trở về liền sẽ nhất nhất nghe nàng thôi. Ai biết, Tiết Nhu hệt như mắt điếc tai ngơ vậy, hoàn toàn không có phản ứng nàng.

Trương Thiên Hồng đi tới đi lui trong phòng, đầy lòng lửa nóng. Nếu Tiết Nhu tiếp tục ngoan ngoãn quy củ như vậy, lão gia trở về nhất định lại sẽ có thêm vài phần thiện cảm.

Nghĩ tới nghĩ lui nàng cảm thấy rất không ổn, vẫn là dùng Tiết Tinh Vân để khống chế Tiết Nhu, để huynh muội bọn họ tương tàn. Nghĩ thế, nàng an tĩnh ngồi vào nhuyễn tháp, lớn tiếng hô: “Lý ma ma.”

Chỉ thấy bà tử thiếp thân của Trương Thiên Hồng là Lý ma ma mở cửa bước vào, sau khi cung kính hành qua lễ, liền nói: “Không biết phu nhân có gì phân phó?”

“Chỗ của Tiết Tinh Vân thế nào rồi?” Trương Thiên Hồng nhấp qua một ngụm trà để áp hỏa trong lòng xuống mới mở miệng hỏi. Tên phá gia chi tử kia cũng vậy, lúc trước nàng nói một hắn liền nghe một, hiện tại vui rồi, Tiết Nhu chỉ là giúp hắn một lần hắn liền ôm chút lòng chống đối nàng rồi.

“Hồi phu nhân, theo lời báo về, bạc người cho hắn lần trước cũng sắp dùng hết rồi, có lẽ vài ngày nữa hắn sẽ trở về thôi.” Lý ma ma như thật đáp trả.

Trương Thiên Hồng nghe được câu trả lời lại thập phần không vui mà mạnh vỗ bàn: “Lâu như vậy ta không đợi được, để người tìm chút phiền phức cho hắn đi, ta không tin lần này lão gia không đem Tiết Nhu gả cho Chung Hạng Siêu.”

Lý ma ma nâng mắt lên nhìn Trương Thiên Hồng, đáy mắt xẹt qua tia vui sướng khi người gặp họa. Nàng thích nhất là lúc phu nhân dùng chiêu này thu mua lòng của Tiết Tinh Vân. Tên đầu heo kia quả đúng là đầu heo, bị phu nhân bán còn giúp phu nhân kiếm tiền.

“Vâng, lão nô lập tức đi làm ngay.” Nói xong Lý ma ma khom lưng lui ra ngoài cửa mới xoay người rời đi.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Lúc này, Tiết Nhu vẫn chưa hề biết chuyện gì đang chờ mình, nàng ngồi ở trên lan can dưới hiên trước phòng, lưng tựa vào cây cột gỗ to, hai chân cũng đặt lên lan can. Một đôi mắt vô hồn nhìn lên trên bầu trời trong xanh ít mây không hề chớp, nhìn nàng giờ đây như là một bức tượng vậy, không hề có sức sống.

Từ bầu trời bỗng rơi xuống một chiếc lông vũ màu đỏ, lông vũ cực nhẹ đung đưa trong không trung, đáp lên làn váy hôi sắc có chút cũ của Tiết Nhu. Tuy Tiết Nhu không lưu ý, thế nhưng Thanh Sơn ở bên cạnh lại thấy rất rõ ràng, nàng lập tức lấy tay cầm lông vũ kia ném xuống đất.

Trong miệng thấp nam lẩm bẩm: “Hừ, lại đến.”

Thoại âm của nàng vừa rơi liền thấy Xích Diễm oai vệ dang rộng hai cánh đáp xuống mũi hài hướng thiên của Tiết Nhu, vững vàng đứng xếp gọn hai cánh. Đôi mắt to tròn long lanh đầy tội nghiệp của nó nhìn Tiết Nhu một lúc, thấy nàng không hề biết sự tồn tại của mình nó mới mở miệng.

“A Nhu, A Nhu!”

“To gan, ai cho phép ngươi gọi nhũ danh của tiểu thư?” Thanh Sơn bất bình quát to, hai mắt trừng trừng Xích Diễm.

Tiết Nhu giật mình, hồi thần nhìn lại, thấy được Xích Diễm, nàng nhíu mày nói: “Không cần đến nữa, ta đã nói sẽ không cho ngươi ăn nữa rồi, đi đi.” Nói xong, nàng xoay mặt đi nơi khác, không nhìn đến nó nữa.

Thu Thủy ở bên cạnh rất nhiều hứng thú nhìn Xích Diễm, bảy ngày này, ngày nào nàng cũng thấy nó đến đây tìm tiểu thư, chỉ là không biết nó từ đâu đến mà thôi. Nghe được tiểu thư nhà mình cự tuyệt vật nhỏ, Thu Thủy liền lên tiếng nói: “Tiểu thư, người nhìn xem nó đáng yêu như vậy, chi bằng. . .”

“Không có xem xét.” Tiết Nhu rất tuyệt tình phun bốn chữ lạnh như băng. Mấy hôm nay nó đều đến, cuối cũng đều là nàng nhịn không được lại mềm lòng cho nó ăn, hôm nay nàng quyết định phải cự tuyệt cho kỳ được.

Thanh Sơn bất khả tư nghị im lặng mà nhìn, không hề thêm chút ý kiến nào. Mấy ngày này lúc nào mà Xích Diễm chẳng dụ được tiểu thư cho nó ăn, lần trước nàng hỏi nó, chủ nhân nó là ai vì sao lại không cho nó ăn, nó đáp nàng rằng ‘A Nhu, A Nhu’. Nàng cũng chẳng biết nên làm gì với nó nữa, không lẽ bây giờ xách nó vào trù phòng chia năm xẻ bảy chiên xào lăn bột các kiểu.

Xích Diễm tung cánh, bay lên vai của Tiết Nhu, dùng đầu nhỏ cọ cọ lên gò má có chút tái nhợt không son phấn của Tiết Nhu, làm nũng. “A Nhu, A Nhu”

Lòng của Tiết Nhu lại lần nữa dậy sóng, lệ nóng trực trào. Đúng là chủ tớ hệt nhau, Xích Diễm càng làm như vậy sẽ càng để nàng chán ghét nó hơn thôi. Nàng nâng tay lên muốn lạnh lùng hất Xích Diễm ra khỏi người mình, nhưng rồi tay còn cách nó một chút lại không đành lòng mà đình trên không trung.

Nói gì thì nói, lúc nàng khổ sở nhất nó có mặt bên nàng, lúc nàng không thể mắng Chung Hạng Siêu, nó thay nàng mắng. Nhắm mắt lại điều tiết tâm tình một lúc, bất lực thở mạnh một hơi, nàng mới nhẹ giọng nói: “Thu Thủy, đi lấy chút đồ cho nó ăn đi.”

Thu Thủy ứng tiếng lập tức vui vẻ chạy đi lấy đồ ăn.

Xích Diễm cũng rất vui vẻ ôm chân to của Tiết Nhu: “A Nhu tốt nhất, A Nhu tốt nhất.”
Nghe xong câu này Tiết Nhu không vui phản buồn bực, nàng quay đầu chỉ chỉ vào đầu nhỏ của nó căn dặn: “Sau này không được phép gọi ta như vậy nữa, càng không được nói câu mới vừa rồi.”

Xích Diễm không đáp trả, chỉ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Tiết Nhu một hồi, cuối cùng nó bay xuống, đậu trên làn váy của nàng nói: “Không nói, không nói.”

“Tốt.” Tiết Nhu mãn nguyện, môi nhỏ kéo ra một nụ cười nhẹ. Xích Diễm tốt hơn Chung Hạng Siêu rất nhiều điểm, tỷ như trung thành, tỷ như nghe lời. . .tóm lại rất hợp ý nàng.
Trong khi ba chủ tớ ngồi đó vui vẻ nhìn Xích Diễm ăn thì bên này có hạ nhân chạy đến báo, “Tam tiểu thư, tam tiểu thư, đại sự không tốt rồi.”

Tiết Nhu thu nụ cười, nâng mắt nhìn một sai vặt thở hổn hểnh chạy đến hành lễ, “Chuyện gì thì đi tìm phu nhân đi.” Chẳng phải người trong phủ này đều không xem nàng là chủ nhân của phủ sao, lần trước không tính, lần này Trương Thiên Hồng ở a, vì sao lại đến tìm nàng?

Sai vặt đưa tay vỗ vỗ ngực mình, sau khi khí tức có chút thông thuận mới đáp: “Là nhị thiếu gia xảy ra chuyện a. Lúc nãy người của Tàng Hương lâu trở về báo, nhị thiếu gia đánh nhau với người ta.”

Tiết Nhu nhíu mày suy xét một lúc, lại nhịn không được đưa mắt nhìn sai vặt trước mắt vài lần. Nhị ca cùng người ta đánh nhau, vì sao không tìm Trương Thiên Hồng, nàng đuổi hắn cũng không đi, ngược lại trực tiếp nói ra tình huống của nhị ca ra miệng?

Bất quá nàng cũng không hỏi nữa, có lẽ Trương Thiên Hồng lại muốn dùng chiêu cũ để thu mua lòng của nhị ca rồi, thế vì sao nàng lại không biết lợi dụng cơ hội này. Nghĩ thế, nàng phất tay nói, “Đã biết, chuẩn bị xa ngựa, lập tức đến Tàng Hương lâu.”

Sai vặt thấy vậy có chút ngạc nhiên nhìn Tiết Nhu, hắn vốn nghĩ nàng sẽ không dám đến địa phương không sạch sẽ đó chứ. “Tam tiểu thư a, nơi đó là thanh lâu a.”

“Thế thì sao, đó là nhị ca ta, dù cho lên núi đao xuống biển lửa ta cũng phải đi cứu về.” Âm thanh thì là thập phần trượng nghĩa, thế nhưng lòng của Tiết Nhu lại không có chút gấp gáp nào. Phải để người khác làm to chuyện, cuối cùng nàng đứng ra dọn dẹp, vậy thì lòng nhị ca sẽ càng thiên về bên nàng hơn.

Sai vặt vừa nghe thoáng có chút kinh ngạc sau đó lập tức hành lễ chạy ra ngoài nói là đi chuẩn bị xe ngựa. Thực chất là chạy đến báo với Lý ma ma về thái độ cùng quyết định của Tiết Nhu trước mới đi chuẩn bị xe ngựa.

Lý ma ma cũng tránh không khỏi mục trừng khẩu ngốc, không nghĩ tới hiện tại Tiết Nhu quả như thay thai hoán cốt vậy, trở thành một người hoàn toàn khác. Bất quá, thế thì đã sao, chuyện Tiết Tinh Vân gây ra không phải ít, cũng không phải nhỏ, nàng muốn xem Tiết Nhu sẽ giải quyết thế nào.

Bên này, Thu Thủy thập phần trương hoảng nhìn Tiết Nhu nói: “Tiểu thư, nơi đó. . .nơi đó. . .” Nàng là một nữ tử chưa thành thân, làm sao có thể đến những nơi như vậy được a. Thế nhưng nàng lại muốn được nhị thiếu gia để mắt tới, thật là bối rối a.

“Được rồi, ngươi lưu lại trông giữ Yên Hà trai đi, ta cùng Thanh Sơn đi là được rồi.” Biết rõ thái độ làm người của Thu Thủy nên Tiết Nhu cũng không còn trọng dụng nàng ta như trước nữa.

Nói xong nàng cũng không có gấp gáp xuất môn mà là trở về phòng thêm chút phấn trắng lên mặt cùng mang theo bạc ra ngoài. Nàng phải để nhị ca nhìn thấy bản thân bất kham vẫn cố đến cứu hắn, phải để nhìn thấy được nỗi khổ của nàng.

Thu Thủy vừa nghe lập tức vui mừng ra mặt, nhưng bắt được ánh mắt của Thanh Sơn liền thu hồi tiếu ý kia. Nàng bĩu bĩu môi lẩm bẩm: “Không phải ta không muốn bồi tiểu thư đâu.”

Thanh Sơn không nói một lời, không để ý nàng, đợi Tiết Nhu ra khỏi phòng liền bước theo phía sau.

Hai người đi khuất Thu Thủy hừ một tiếng đầy khinh miệt: “Trung thành như thế làm gì, tiểu thư cũng không cho được ngươi thứ gì tốt đẹp. Đợi xem đi, để xem từ Tàng Hương lâu bước ra xem nam nhân nào còn dám thú ngươi.”

Nói xong, khó chịu trong lòng nàng thoáng cái biến mất. Nàng đảo mắt tìm kiếm hình bóng nhỏ rực rỡ của Xích Diễm lại phát hiện không biết từ lúc nào nó đã không còn ở nữa. Chỉ dư lại một ít ớt còn chưa ăn xong cùng với một cọng lông vũ theo gió mà bay.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Câu hỏi: Vì sao Tiết Tinh Vân lại đánh người?

A: Bị Chương Thiên Hồng thiết kế
B: Chung Hạng Siêu cố ý gây chuyện
C: Gây chuyện là sở trường của Tiết Tinh Vân, nên đây là chuyện thường ngày


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui