Khí Nữ Mãn Thích

CHƯƠNG 110: THĂM BỆNH

Tác giả: Luna Huang
Chung Hạng Siêu bước vào trong lều, cũng nhìn không thấy Tiết Nhu, bởi bên giường nàng đứng đầy người. Tiết Vân Lãng nhìn thấy người đến liền mím chặt môi nghĩ cách đuổi đi.

“A Nhu sao rồi?” Chung Hạng Siêu chẳng để ai vào trong mắt, chỉ hỏi ra một câu không có chủ ngữ, người nào đáp đối với hắn cũng chẳng quan trọng, quan trọng là biết được đáp án hắn muốn biết thôi.

Tiết Tinh Vân nghe âm thanh liền xoay người nhảy dựng lên nói: “Ngươi đến đây làm gì, mau. . .” ra ngoài.

Còn chưa nói hết đã bị Tiết Vân Lang bịt miệng lại, hắn bồi cười nói: “Chung thiếu còn chưa khỏe vẫn là trở về dưỡng thương, vài ngày nữa mới đến cũng chưa muộn mà.”

Tiết Triệt xoay qua, vẻ mặt vốn là lo lắng bất an lại đổi thành mỉm cười, chấp tay khom người nữa: “Còn chưa đa tạ Chung thiếu đã cứu A Nhu người lại đến đây rồi, để ta đây cảm thấy thật thất lễ. Ta ở đây đa tạ Chung thiếu, thế tử gia đã xuất thủ cứu mạng.”

“Tiết giáo úy hà tất đa lễ.” Miệng đáp trả mắt vẫn cứ nhìn về phía Tiết Nhu ngóng ngóng trông trông. Thế nhưng ba phụ tử Tiết gia đứng che hết, hắn nhìn mãi cũng chẳng thấy được nàng đâu. “Ta đến đây thăm A Nhu thôi, có thể. . .”

“A, thì ra là thăm A Nhu a.” Tiết Triệt cười giả lả xong liền bước đến đỡ một bên của Chung Hạng Siêu, “Bất quá A Nhu còn chưa tỉnh lại, chỉ mới thay dược thôi. Ta có chuyện muốn nói với Chung thiếu, mượn ngươi chút thời gian.”

Vừa nói, tay đỡ Chung Hạng Siêu ra ngoài.

Chung Hạng Siêu cố xoay người lại nhìn Tiết Nhu, nhưng lại chỉ thấy huynh đệ Tiết gia đứng đó cùng chiếc chăn bằng vải thô đắp trên người của nàng. Tiết Vân Lãng đứng cố sức túm Tiết Tinh Vân. Tiết Tinh Vân lại vùng vẫy cả tay chân như muốn đánh người.

Hắn muốn nói gì đó lại thấy Tiết Vân Lãng liền dùng lời chặn lại, “Mai Chung thiếu lại đến.”

Chung Hạng Siêu muốn há miệng Chung Hạng Sâm lại nhanh hơn nói: “Mọi người nói có lý, chúng ta cùng Tiết giáo úy ra ngoài trước đi. Tiết tam cô nương còn chưa tỉnh, cần an tỉnh nghỉ ngơi nhiều.”

Chung Hạng Siêu bất đắc dĩ bị hai người vừa kéo vừa đẩy tiếc nuối mà đi ra ngoài, lòng hắn biết rõ nhất chỉ là không muốn thừa nhận thôi. Mọi người đều nhận ra A Nhu bài xích hắn, mà đời này ai nấy đều nghiên về phía của nàng, đây cũng là lý do hắn bị ngăn chặn như vậy.

Đời trước nếu không phải thanh danh nàng không tốt, lại bị hắn thiết kế cùng dải băng cột tóc kia, Tiết Triệt còn lâu mới để nàng gả cho hắn. Đời này nàng lại trọng sinh còn bài xích hắn đến mức này, sợ là muốn thú nàng sẽ càng khó khăn hơn.

Sau khi mọi người đi xa, Tiết Tinh Vân mới được Tiết Vân Lãng thả lỏng. Hắn hất tay Tiết Vân Lãng ra, dùng tay áo lau miệng một cái, mắng, to “Cần gì phải khách sáo với hắn chứ. Hiện không đuổi đi nếu A Nhu tỉnh lại thấy hắn nhất định giận đến tiếp tục hôn mê.”

“Tốt xấu gì cũng là người ta liều mạng cứu A Nhu về, ngươi không nên ăn nói như vậy. Còn nữa, A Nhu vẫn chưa tỉnh, nói nhỏ tiếng chút đi.” Tiết Vân Lãng xoay xoay cổ tay, thở dài. Chuyện của Chung Hạng Siêu cùng Lạc Bích Nhu hắn cũng biết, thế nhưng có lẽ cũng không như lời đồn đâu.

Nếu chỉ là lấy A Nhu làm thế thân, người ta việc gì phải liều mạng đi cứu chứ. Lại nói, thái độ của Lạc Bích Nhu cũng chẳng phải không quan tâm Chung Hạng Siêu, tội gì phải như vậy. Lại thêm chuyện do thê tử kể, thái độ này của Chung Hạng Siêu để hắn có chút. . .tin.

Tiết Tinh Vân bĩu môi ngồi xuống giường nhìn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy lại chi chít vết thương của Tiết Nhu. Hắn cố ý nói to cho tên bàn trư chết tiệt kia nghe đó, chỉ là lúc nãy quên mất A Nhu còn chưa tỉnh thôi.

Tiết Triệt giải quyết xong liền trở vào lều, “Không thể tiếp tục để A Nhu ở đây nữa, chút nữa âm thầm đưa về kinh thành đi.”

“Nhi tử hộ tống A Nhu trở về.” Tiết Tinh Vân nào hợp với mấy chỗ này, chẳng qua bị ép đến thôi, vì vậy hắn lập tức nhận nhiệm vụ này.

Tiết Triệt rất thất vọng về Tiết Tinh Vân, dạy dỗ bao lâu cũng không thành tài vì vậy cũng không có phản đối nữa. Trận chiến này không biết kéo dài bao lâu, để A Nhu trở về trước vậy mới là thượng sách.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Sau khi Tiết Nhu được âm thầm đưa đi, Chung Lâm cùng Chung Hạng Sâm được báo một tiếng nhưng cũng im lặng, giúp bọn họ lừa gạt Chung Hạng Siêu. Lều Tiết Nhu ở cũng vờ như để hai tên binh sĩ cùng Tiết Vân Lãng canh chừng không cho hắn(CHS) đến gần.

Đám thuộc hạ của Chung Hạng Siêu ngoại trừ Bích Ngọc không bị thương ra, Hồng Diệp là thương nhẹ nhất nhưng cũng chưa tỉnh lại, Bích Ngọc phải chăm sóc nhiều người đâu còn tinh lực quản chuyện Tiết Nhu còn ở hay không. Nàng chỉ nhận được lệnh Tiết Nhu không cần nàng điều trị nữa thôi, nàng cũng không có ý kiến gì.

Đến trưa Chung Hạng Siêu lại ghé đến nhưng bị binh sĩ chặn ở ngoài cửa. Hắn trừng mắt hai binh sĩ kia chỉ là hai tên đó cứ như bị mù vậy không thèm nhìn hắn. Chỉ cần hắn bước chân vào liền bị hai thanh giáo sắt bén chặn ngang. Muốn gọi lại ngại Tiết Nhu đang dưỡng thương bên trong, chỉ có thể nhét cho binh sĩ chút tiền hỏi thăm.

“Có thể vào trong giúp tiểu gia xem thử, A Nhu tỉnh chưa không?”

Hai binh sĩ không cần nhìn cũng biết Tiết Nhu căn bản không ở rồi, nào dám tùy tiện nhận bạc cơ chứ, nhận xong cho dù nói thế nào cũng đắc tội đại nhân vật. Vì vậy liền nhét trở về nói, “Chung thiếu gia chớ làm khó chúng ta nữa, không bằng người đi hỏi Tiết giáo úy xem sao.”

Lúc này Tiết Triệt đã bận đi cùng Chung Lâm đàm chính sự rồi, nào rảnh rỗi như hắn chứ. Vì vậy hắn chỉ có thể để Bích Ngọc đỡ mình trở về, tối lại đến vậy. Đáng tiếc, Chung Lâm biến chuyện nhốt hắn ở trong lều mấy ngày, chờ hắn tốt lên mới thả ra ngoài.

Đến lúc được thả ra là vào một buổi tối, hôm nay hắn không cần người đỡ cũng đã có thể tự đi ra ngoài rồi. Hắn đến trước lều của Tiết Nhu nhìn hai binh sĩ kia biết chắc bản thân không vượt qua được vì vậy liền vòng đường qua chỗ đặt giường của Tiết Nhu ở trong lều.

Hai binh sĩ thấy Chung Hạng Siêu từ xa xa đã có một người chạy vội vào trong báo cho Tiết Vân Lãng biết. Bởi lều này vốn là của Tiết Vân Lãng cùng Tiết Tinh Vân, lúc này cũng chỉ còn mỗi Tiết Vân Lãng ở mà thôi.

Nghe báo Tiết Vân Lãng vội vã quấn chăn chạy đến bên giường. Hắn vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp nằm đã nghe âm thanh của Chung Hạng Siêu từ bên ngoài truyền vào: “A Nhu, nàng tỉnh rồi phải không? Thấy trong người có chỗ nào không khỏe không, ta để Bích Ngọc vào xem cho nàng nhé?”

Mỗi câu mỗi từ đều là cẩn thận hỏi ý kiến, chỉ cần Tiết Nhu không đồng ý hắn cũng chẳng dám vọng động. Tiết Vân Lãng ngồi yên như khúc gỗ trên giường, rất sợ bị phát hiện ra. Nên biết đây là lều vải, bên trong thắp nến bên ngoài sẽ thấy bóng in trên vải lều.

Chung Hạng Siêu không nghe đáp trả tự cho là nàng không muốn nói chuyện với mình, vì vậy hắn tiếp tục độc thoại, “Không muốn nói cũng không sao, nàng lắc đầu gật đầu cũng được mà.”

Ai biết, đối phương thực sự không cho mặt mũi, đến động một cái cũng không thèm. Chung Hạng Siêu há mồm muốn nói tiếp lại nhíu mày phát hiện ra được thứ gì trên bóng in trên lều vải, vì thế lại nói: “Nhìn nàng hình như. . .béo lên rồi đúng không?”

Tiết Vân Lãng cúi đầu nhìn mình một cái rồi vội vã nằm xuống giường, tránh bị Chung Hạng Siêu phát hiện ra Tiết Nhu không ở. Thân hình của nam và nữ vốn đã có khác nhau, chớ nói chi một võ tướng như hắn so với cái thân hình mỏng manh gió thổi cũng có thể bay của Tiết Nhu đúng là một trời một vực a.

Nói xong Chung Hạng Siêu lại tự vỗ đầu của mình, khẽ trách: “Ta nói sai rồi, A Nhu vừa bệnh dậy làm sao mà béo được. Nhất định không quen với không khí lạnh nơi này nên mặc nhiều một chút mà thôi.”

Tiết Vân Lãng thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng không ngừng cầu mong Chung Lâm hay Chung Hạng Sâm mau đến mang Chung Hạng Siêu trở về đi. Giáp trên người hắn còn chưa cởi ra, nằm như thế thật khó chịu.

“Ngày mai ta nấu chút thức ăn cho nàng ăn được không? Nàng muốn ăn cái gì? Nơi này có gà có vịt có heo có cá, tùy nàng chọn. Tay nghề của đám binh sĩ nơi này đều không thể bằng được ta đâu, lại nói ta nhớ rõ khẩu vị của nàng mà.”

Lời vừa dứt, mắt của Tiết Vân Lãng trợn to lên, trong đầu nhớ lại lời thê tử nói cùng mình ở trên miếu. Thế nhưng hắn vẫn ép bản thân không nên tin, dù sao thì khẩu vị chỉ cần tra là ra ngay thôi, nào có bí mật gì.

“Cứ quyết định như thế nha.” Chung Hạng Siêu ngồi bệt trên đất, mắt nhìn vào cái bóng của ‘Tiết Nhu’ trên lều vải. “Nàng mới ngủ dậy sao? Hay là ngủ không được?”

Tiết Vân Lãng mỏi đến muốn nhúc nhích lại không tiện động. Hắn chỉ có thể hạ thấp âm thanh của mình nói: “A Nhu mau ngủ đi, cả ngày hôm nay đi dạo bên ngoài rồi sẽ mệt đó.”

Sau đó hắn lại bóp mũi bóp cổ họng, giả giọng Tiết Nhu, ân một tiếng thật nhỏ. Hắn muốn Chung Hạng Siêu nghe được Tiết Nhu phải ngủ liền tự giác rời đi.

Dù sao thì Chung Hạng Siêu cũng sợ có người phát giác nên nói rất nhỏ. Bên ngoài vừa có tiếng côn trùng kêu vừa có tiếng lửa lách cách, vừa có âm thanh bước đi tuần gác của binh sĩ, Chung Hạng Siêu sẽ không phát hiện được nơi phát ra âm thanh của hắn đâu.

Đúng thật là thế, Chung Hạng Siêu tập trung tinh thần vào ‘Tiết Nhu’ nên không lưu ý âm thanh của Tiết Vân Lãng căn bản rất gần mình. Hắn im lặng một lúc nhưng cũng không rời đi, mà là chờ Tiết Vân Lãng đi nơi khác.

Tiết Vân Lãng nghe được bên ngoài không có động tĩnh nữa liền thở phào nhẹ nhõm một hơi muốn ngồi dậy. Ai biết hắn vừa động một chút lại nghe Chung Hạng Siêu hỏi: “A Nhu ngủ không được phải không?”

Hắn vội nằm trở về giường, lúc này đây thực sự mà nói, là cảm giác khóc không ra nước mắt. Thật sợ sau này mỗi ngày đều như thế này a. Đều tại phụ thân cả, vì sao không tuyên cáo luôn Tiết Nhu rời quân doanh rồi đi, đỡ cho hắn phải bị lăn qua lăn lại.

Mà không tuyên cáo là bởi vì Chung Lâm không đáp ứng. Hắn sợ Chung Hạng Siêu biết chuyện, không cố kỵ thương thế lại làm ra chuyện đáng sợ gì nữa.

Chung Hạng Siêu khẽ cười khổ, hôm nay nàng đi dạo cả ngày mà đến giờ hắn mới được thả, thật đáng hận. Hắn biết không có an thần hương nàng sẽ khó ngủ mà, bản thân hắn cũng thế nên luôn giữ cái áo của nàng ở bên người. “Ta đọc Lạc Thần Phú cho nàng nghe nhé.”

Tiết Vân Lãng nằm im nghe Chung Hạng Siêu đọc cả bài Lạc Thần Phú thật dài. Bài này hắn từng nghe qua, không tính dài cũng không tính ngắn, thế nhưng mỗi lần không biết đến nửa bài chưa nữa, hắn đều ngủ mất. Lúc này cũng thế, mắt lim dim nhưng vì cái giáp to nặng chưa kịp cởi khiến cho không vào giấc được.

Chung Hạng Siêu nhìn vào cái bóng trên lều vải, đọc đến đoạn ‘chấp quyến quyến chi khoản thực hề’ môi hắn kéo ra một nụ cười. Nhưng hắn vẫn đọc tiếp cho hết bài thơ.

Tay hắn sờ lên bóng của ‘Tiết Nhu’ trên lều vải, ánh mắt xa xăm nhớ lại chuyện của đời trước. Lần đầu hắn đưa nàng đi xem [Lạc Thần Phú Đồ] được một người ngưỡng mộ vẽ lại. Bởi vì bức tranh thật ở trong cung, hắn không thể nào cho nàng xem được.

Lúc đó hắn đọc Lạc Thần Phú cho nàng nghe, ai biết vừa đến đoạn ‘chấp quyến quyến chi khoản thực hề’ mắt nàng đã không mở lên nổi nữa rồi, cứ như vậy gục lên bàn ngủ một giấc thật say. Hắn biết nàng hiếu động không thích thi từ ca phú, không thể nào so với Lạc Bích Nhu được, bất quá nàng ngủ như thế, hắn lại thấy được Nhu nhi trong lòng của hắn, nên hắn chẳng bao giờ giận nàng cả.

Hắn khẽ giọng như nói với ‘Tiết Nhu’ lại như tự nói với bản thân mình: “Lúc trước mỗi lần nàng khó ngủ ta đều đọc cho nàng nghe. Mỗi lần đến đoạn ‘chấp quyến quyến chi khoản thực hề’ nàng đều ngủ mất, lúc này cũng không ngoại lệ đi.”

Tiếu thanh mang theo khổ sở của hắn thật khẽ vang lên bên ngoài lều vải: “Mỗi lần ta đều ở bên cạnh nhìn nàng ngủ, lúc này cũng vậy, chẳng qua cách một tấm vải mỏng mà thôi.”

Nói đến đây, mắt của hắn đỏ lên, long lanh lệ quang nhợt nhạt dưới ánh lửa bên ngoài, “Nàng vẫn giống năm đó, chẳng qua tình cảm của nàng đối với ta không như năm đó nữa rồi.”

Thoại âm vừa rơi, Tiết Vân Lãng không còn buồn ngủ nữa. Nói đến phân thượng này mà hắn còn chưa tin đó chính là ngu ngốc rồi. Tiết Nhu chán ghét Chung Hạng Siêu như thế vậy thì làm sao có thể để hắn vào phòng, đọc thơ ru mình ngủ được chứ.

Lại nói, tình cảm năm đó, năm đó là năm nào? Chẳng phải là năm mà thê tử kể với hắn ở đời trước thì còn là năm nào nữa. Lòng hắn lúc này nặng vô cùng, thực sự rất khó tiêu hóa sự thật này. A Nhu đã buông bỏ rồi tên ngốc này lại cứ cố chấp luôn đến chọc nàng, đây khác nào để nàng chán ghét hơn.

Một khoản im lặng chậm rãi trôi qua cho đến khi Chung Lâm bước đến nắm tai Chung Hạng Siêu kéo lên. “Ngồi ở nơi này làm cái gì? Mau trở về cho ta.” Vừa được ra ngoài chính là tìm đến nơi này cắm cọc bám rễ, thật không còn cách nào giáo dục được nữa.

Chung Hạng Siêu đau lắm nhăn cả mặt, hắn đứng lên mà đầu nghiên theo cánh tay của Chung Lâm, chỉ là không dám la lên. Hắn đưa tay lên miệng nói khẽ với Chung Lâm rằng: “Phụ thân nói nhỏ thôi, A Nhu chỉ vừa ngủ.”

“Mau trở về cho ta.” Chung Lâm buông tay ra, chỉ vào lều của Chung Hạng Siêu cách nơi này một đoạn khá xa.

Chung Hạng Siêu xoa xoa cái tai đỏ bừng rồi cũng quay lưng đi. A Nhu ngủ rồi, ngày mai hắn nấu chút đồ cho nàng ăn, nhân cơ hội chạy vào xem nàng vậy. Mà biết đâu hắn may mắn, bắt gặp được lúc nàng ra ngoài tản bộ thì sao.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Luna nương: Đố mọi người, Chung Lâm sẽ làm gì tiếp theo?

A: Dùng sự kiện này ép Tiết gia đồng ý hôn sự
B: Dùng vũ lực ép nhi tử mình nhìn thẳng vào hiện thực
C: Mặc kệ không làm gì
D: Hồi kinh lập tức xử lý


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui