Khí Nữ Mãn Thích

CHƯƠNG 122: ÁM TÍNH

Tác giả: Luna Huang
Chung Hạng Siêu cười hề hề hành qua lễ rồi nói: “Cao ma ma, mau mau mang trà đến đây, tránh để phụ thân mẫu thân đợi lâu.”

“Đợi đến cổ cũng dài ra rồi, đợi thêm một chút nữa cũng có là gì đâu.” Âm thanh đầy gai nhọn của Đàm thị vang lên, để người nghe thấy chói tai, đương nhiên trừ Tiết Nhu, nàng cố ý mà.

“Mẫu thân, nhi tử vừa thành thân, dậy muộn một chút người cũng hiểu và thông cảm mà đúng không.” Chung Hạng Siêu khom lưng đấm đấm vai cho Đàm thị giúp nàng hạ hỏa.

Đàm thị xem như vì nể mặt nhi tử cổ khí vẫn có chút hòa hoãn nhưng vẫn không muốn thấy tức phụ mình nhận bị ủy khuất. Đúng là tân hôn có thể dậy muộn, thế nhưng đó là đối với người khác, còn đây, chẳng có gì làm sao nàng thông cảm được.

“Trưởng bối còn chưa dùng điểm tâm, từ sáng đã ở đây đợi.”

“Biết mẫu thân người vất vả rồi, là nhi tử sai khuấy thế nhưng thực sự quá đói, đêm qua lại uống nhiều rượu. Mẫu thân đại nhân đại lượng làm sao sẽ vì chuyện này mà tức giận.” Hắn sớm biết nên từ lúc Tiết Nhu đòi ăn trước hắn đã cho Lĩnh Hồ đi thông báo rồi, ai biết mẫu thân lại cố chấp như vậy.

Hắn còn thì thầm bên tai nàng, “Giận sẽ mau già nha, mẫu thân phải xinh đẹp nhất còn chờ bế tôn tử làm sao có thể nói già là già được.”

Đàm thị quay mặt sang một bên, nhưng đã bị lời của Chung Hạng Siêu làm cho nguôn giận hoàn toàn. Lúc nàng đi thỉnh chiếu chỉ, một phần không muốn nhi tử tiếp tục càng quấy nữa, một phần muốn để Lạc Bích Nhu sớm tiến phủ a.

Vốn nghĩ bước đầu để nhi tử thú được Tiết Nhu trước, sau đó sẽ để hắn chán ghét nàng ta rồi mới thú cả Lạc Bích Nhu vào cửa, không nghĩ đến hoàng đế tứ hôn một lần hai người. Chẳng qua, hành động của nhi tử nàng hoàn toàn ủy khuất Lạc Bích Nhu còn để Tiết Nhu lên mặt đắc ý như vậy.

Tiết Nhu vẫn đứng ở một bên cúi đầu không nói, đây rõ ràng chẳng phải chuyện của nàng. Ở Tiết phủ, nàng thậm chí còn chẳng cần sáng sớm phải đi thỉnh an bất kỳ người nào, vậy vì sao bị bức đến đây còn phải đi thỉnh an người khác.

“Được rồi được rồi, dâng trà đi.” Chung Lâm im lặng quan sát hết thảy, hắn thấy rõ ràng mọi chuyện, nhưng lại không thể làm được gì.

Cao ma ma ứng tiếng lập tức tiếp nhận hai trản trà nóng từ tay nha hoàn đưa cho Chung Hạng Siêu và Lạc Bích Nhu. Lại còn chen Tiết Nhu sang một bên tách nàng ra khỏi Chung Hạng Siêu để bước đến chỗ Lạc Bích Nhu nữa. Đây cũng thấy rõ không cho Tiết Nhu mặt mũi.

Chung Hạng Siêu giận nhưng cũng không thể làm gì Cao ma ma, nàng ta là bà tử theo mẫu thân hắn nhiều năm, không thể không cho mặt mũi được. Hắn tiếp nhận trản trà liền quỳ trước mặt Chung Lâm chờ Lạc Bích Nhu quỳ xuống.

Tiết Nhu bị chen sang một bên, nàng tiện đà dời gót ngọc đừng ở trước cái ghế gỗ. Trong mắt rũ xuống của nàng phảng phức ở đây chỉ có mỗi mình nàng không còn người khác nữa.

Lạc Bích Nhu dâng trà cho trưởng bối xong liền đứng sang một bên. Hai tay nàng gắt gao túm vào nhau, trong lòng có vạn phần khó chịu nhưng nói không thành lời. Tuy Đàm thị uống trà luôn khen nàng còn ám ý vũ nhục Tiết Nhu nhưng nàng ta chẳng phải ứng, đây là dốt qua nghe không ra đi?

Cao ma ma đưa trản trà cho Tiết Nhu, tuy rất muốn động chút tay chân nhưng lại e ngại Chung Hạng Siêu cùng Chung Lâm nên thôi. Hành động của nàng cũng chẳng có cung kính gì, phu nhân không thích nàng việc gì phải cho mặt mũi chứ.

Tiết Nhu tiếp nhận trản trà bước đến trước mặt trưởng bối thì Chung Hạng Siêu đã nhanh chóng nhào qua trước mặt Đàm thị, còn cười hề hề nói: “Lúc nãy kính trà cho phụ thân rồi, bây giờ sang mẫu thân.” Hắn là biết rõ Cao ma ma không dám làm gì nàng nhưng mẫu thân hắn nhất định dám, do đó mới tránh trước.

Tiết Nhu cũng chẳng phản ứng gì, nàng lẳng lặng quỳ trước mặt Chung Lâm, hai tay cách lớp vải dâng cao trản trà, “Bá gia dùng trà.”

Cách xưng hô của nàng để Chung Lâm cùng Chung Hạng Sâm khó chịu chau mày không vui nhưng ngược lại Đàm thị cùng Lạc Bích Nhu lại vui vẻ vô cùng, bất quá không tiện thể hiện thôi.

Đàm thị nhếch môi khinh thường nói: “Không gả cũng đã gả rồi, cách xưng hô như vậy là có ý gì? Tiết gia dạy dỗ ngươi như vậy sao?”

“Di nương mất sớm, phụ thân đa phần ở quân doanh, A Nhu không người dạy đó là chuyện toàn kinh thành đều biết.” Tiết Nhu cũng chẳng chịu ủy khuất mở miệng đáp trả.

“Ngươi. . .” Đàm thị chỉ tay vào Tiết Nhu, nhưng còn chưa nói hết đã bị Chung Hạng Siêu nhét trản trà vào tay cắt đứt, “Uống qua chén trà này mẫu thân sớm có tôn tử bế.”

Nể mặt nhi tử lại thấy được sắc mặt trượng phu không tốt nàng cũng không nói gì thêm. Nhận lấy tách trà uống một hớp, cũng may tách trà nàng không phải Tiết Nhu dâng, nếu không nàng thực sự tức chết.

Chung Lâm tiếp nhận trản trà, trước khi đưa lên miệng uống nói: “Không cần biết ngươi không cam tâm thế nào, đã gả đến Chung gia liền là nhi tức của Chung gia, quy củ vẫn phải có.”

Bao lần hắn đến tận cửa đều không nhận lời đủ thấy người ta bài xích nhi tử nhà mình không phải ngày một ngày hai. Cho dù là lúc trước hay hiện tại vẫn chưa từng thay đổi vậy tương lai cũng không có bao nhiêu khả quan, nên hắn chỉ hy vọng Tiết Nhu chấp nhận sự thật này mà thôi.

“A Nhu thụ giáo.” Tiết Nhu không ghét Chung Lâm như Đàm thị, năm đó hắn không giúp nàng cũng không đảo thị phi chỉ trích nàng.

Chung Hạng Sâm từ lúc Chung Hạng Siêu liều mạng cứu Tiết Nhu nhưng Tiết gia lại bày thái độ kia để hắn không thích nàng. Thế nhưng vẫn là nể mặt Chung Hạng Siêu mà ngồi ở nơi này, hắn thực sự không hiểu nhị đệ này của hắn đang nghĩ thứ gì.

“Có một số chuyện đệ muội vẫn là nghĩ thông một chút.”

Tiết Nhu không đáp lời, ngược lại Chung Hạng Siêu được Cao ma ma đỡ đứng lên, bước đến trước mặt Chung Hạng Sâm, “Đại ca quá lời, A Nhu nào có nghĩ gì không thông.”

Chung Hạng Sâm trừng mắt Chung Hạng Siêu lại thốt không ra lời nào, bao che khuyết điểm đến trình độ này? Vì Tiết Nhu đến mạng cũng bỏ, nhìn xem thái độ của người ta kìa. Cũng may Đàm thị không biết chuyện này, nếu biết nàng ta cương quyết sẽ không đi cầu cái chiếu chỉ kia đâu.

Tiết Nhu một mình đứng lên, còn chưa đứng hết đã nghe Đàm thị nói: “Mùa hạ nắng nóng đến ống tay áo cũng phong kín như vậy phải chăng có bệnh gì khó nói.”

Chung Hạng Siêu lại xoay người, thay nàng đỡ lời, “Chuyện này chẳng phải hỏi nhi tử sẽ biết rõ sao?”

Một câu vô lại này vang lên, đổi lại là ở nhà khác, mọi người đều sẽ đỏ mặt tía tai nhưng ở nơi này, ai cũng quá quen thuộc với trình độ vô lại của Chung Hạng Siêu, nên ngoại trừ nén cười thì không có gì nữa. Đổi lại Đàm thị không vui đứng lên nói: “Theo mẫu thân qua đây một chút, có chuyện muốn nói riêng với ngươi.”

Nói xong nàng liền đứng dậy bước ra khỏi thính.

Chung Lâm cũng đứng lên nói: “Sau đó đến thư phòng gặp ta.” Sau đó chấp tay sau lưng nhìn Tiết Nhu một mắt rồi bước ra ngoài.

Mắt thấy Chung Hạng Sâm cũng đứng lên, Tiết Nhu liền mở miệng nói: “Không biết A Nhu có thể mượn đại ca một ít thời gian hay không?”

Chung Hạng Sâm có chút ngạc nhiên nhưng nam nữ hữu biệt tự nhiên không thích hợp đơn độc nói chuyện, huống hồ nàng còn là đệ muội mới vào cửa của hắn nữa. Nhưng người ta nói như vậy chứng tỏ muốn đơn độc nói với hắn mấy câu.

Hắn khẽ gật đầu đưa tay chỉ ra bên ngoài, “Sang bên đó nói đi.” Giữa thanh thiên bạch nhật lại có nhiều con mắt của hạ nhân, vậy là tốt nhất.

Tiết Nhu đi theo sau lưng Chung Hạng Sâm ra ngoài.

Lạc Bích Nhu một mình ngồi trong thính tức giận lại không chỗ phát tiết, đôi mắt trừng theo bóng lưng của Tiết Nhu. Vốn định Hách Liên Cẩm nhất định thắng còn giết được Tiết Nhu, không nghĩ đến bại trận đã đành Tiết Nhu lại còn sống.

Bản thân nàng chỉ biết được kết quả của đời trước nhưng lại không biết nội tình. Nếu nàng biết Chung Hạng Siêu thua không phải bởi vì không có tài, mà là bị Bỉnh Chi dùng Chung Quốc Minh uy hiếp khẳng định không dám đi bước cờ kia đâu.

Bất quá, nhìn cảnh này ắt hẳn Tiết Nhu có ý gì với Chung Hạng Sâm đi. Chính hảo Đàm thị không thích hắn, mà Tiết Nhu lại cùng hắn có quan hệ không rõ ràng. Nàng nhân cơ hội này đẩy họ đến với nhau, để họ cùng làm một đôi gai trong mắt Đàm thị cùng Chung Hạng Siêu, sau đó một lượt diệt trừ, vậy cuộc sống sau này của nàng mới tốt lên được.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Bên kia, Đàm thị kéo Chung Hạng Siêu về phòng mình nói: “Ngươi nha, lúc nào cũng bao che nữ nhân kia.”

“Nữ nhân nào chứ, nàng là nhi tức của mẫu thân, sau này cũng sẽ cùng nhi tử hiếu thảo với mẫu thân thôi.” Chung Hạng Siêu mở miệng liền là dỗ ngọt Đàm thị, thế nhưng lời hắn nói là thật. Đời trước lúc gả cho hắn, nàng nhất nhất nghe lời mẫu thân, chỉ là lúc mẫu thân biết hắn thay đổi liền xem nàng như cái gai trong mắt mà ghét nàng thôi.
“Ta đây chỉ có một nhi tức là Nhu nhi thôi.” Đàm thị hất tay Chung Hạng Siêu ra, tức giận ngồi trên nhuyễn tháp.

“Thì đúng rồi, nàng là nhi tức của người còn gì nữa.” Chung Hạng Siêu cười ha ha bước đến ngồi bên cạnh Đàm thị, tay cũng không quên nâng lên bóp vai cho nàng.

Đàm thị lập tức á khẩu, cả hai đều là tên Nhu a.

“Được rồi, đừng giận nữa, nàng nhất thời nghĩ không thông suốt, còn chưa có tình cảm với nhi tử liền bị thánh chỉ bức gả đến đây, có phải ủy khuất nữ nhi nhà người ta không. Một thời gian nữa nàng nghĩ thông rồi liền sẽ không như vậy.” Miệng thì nói như vậy nhưng hắn nào biết có ngày này hay không, trước mắt vẫn là dỗ mẫu thân vui vẻ mới là thượng sách.

“Ngươi nói thế cũng không thấy ủy khuất Nhu nhi a. Người ta vừa gả đến liền bị người lạnh nhạt rồi, hiện tại cả hai đều là bình thê, người nào hoài thai trước liền là chính thê.” Nàng biết rõ lấy tính tình kia của Tiết Nhu nhất định không chịu viên phòng, thế nhưng Lạc Bích Nhu lại khác a. Nam nhân a, nam nữ đơn độc một phòng làm sao kiềm chế được, nhất là nhi tử nàng khỏe mạnh lại đang ở độ tuổi nhiệt huyết này nữa chứ.
Chung Hạng Siêu cười cười gian xảo hỏi: “Vậy nếu đồng loạt hoài thai thì thế nào?” Hắn cũng chẳng biết lúc nào A Nhu chịu tha thứ cho hắn nữa. Chỉ cần nàng tha thứ là đủ, những chuyện khác hắn cũng chẳng muốn nghĩ đến nữa, không dám tham lam nữa. Đời trước hắn quá tham lam nên thứ gì cũng không có, còn hại bản thân tan nhà nát cửa, mất cả mạng.

“Nếu cùng hoài thai thì phải xem người nào sinh nam hài mới phù chính.” Đàm thị nói nhưng trong lòng khẳng định không để chuyện này xảy ra. Nói gì thì nói, nhi tử nàng rất biết dỗ nữ nhân, biết đâu sau này Tiết Nhu cũng siêu lòng, nàng phải chuẩn bị tốt cho Lạc Bích Nhu trước mới được. Lại nói nhìn dáng vẻ siêu thuốc kia của Tiết Nhu ắt hẳn sinh không nổi rồi, cho dù có sinh ra được thì cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

“Mẫu thân thật tham lam nha, muốn có tôn tử còn muốn nam anh.” Chung Hạng Siêu cười ha ha xem như rất vui vẻ, nhưng trong đáy mắt ngoại trừ bi thương thì không còn thứ gì nữa. Nếu mẫu thân cũng trọng sinh thì tốt biết mấy, có mẫu thân khuyên giải nói chuyện với nàng hẳn so với hắn tốt hơn vạn lần.

“Mẫu thân lúc nào tham lam, mà cho dù có thì đã sao, người nào mà không muốn như thế.” Đàm thị quay người để tay hắn xuống nói, “Mẫu thân chỉ là muốn ngươi chóng thành gia lập tức sinh cho mẫu thân vài tôn tử trắng trẻo mập mạp mà thôi. Ngươi phải hứa với mẫu thân, nhất định luân phiên đến phòng của các nàng.”

“Được, nhi tử hứa với người.” Chung Hạng Siêu đáp ứng xong liền nói thêm vài câu với Đàm thị rồi đến thư phòng tìm Chung Lâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui