Khí Nữ Mãn Thích

CHƯƠNG 45: KHÔNG SỢ TRỜI ĐẤT

Tác giả: Luna Huang
Qua một lúc, cuối cùng Chung Hạng Siêu cũng thẳng thắt lưng chật vật đứng lên, “Thời thần không còn sớm nữa, ta đưa nàng đến thỉnh an phụ mẫu rồi ra ngoài dạo.”

Tiết Nhu vừa nghe được ra ngoài, nàng cũng không quản đến kim lý nữa, dù sao nàng cũng ở nơi này, vậy liền lúc nào cũng có thể chơi với chúng rồi. Nghĩ thế nàng đứng lên, tùy tiện lau tay vào váy hai ba cái rồi nói: “Được rồi, đi thôi.”

Chung Hạng Siêu nhíu mày nhìn hành động không chút khuê các của nàng, hỏi: “Khăn tay đâu, vì sao lau vào váy?”

“Không có.” Tiết Nhu chớp chớp mắt rất thiên chân xòe tay ra đáp ra một sự thật để người ta cảm thấy bất đắc dĩ. Phải biết, nữ giới quý tộc thượng lưu không ai không có khăn tay trong người, nhất là một tiểu thư khuê các. Thế mà nàng chẳng những không có, còn biến chiếc váy xinh đẹp quý giá trên người thành khăn, hệt như mấy người ngoài đầu đường xó chợ.

“Váy bẩn hết rồi, mau đi thay đi.” Chung Hạng Siêu mất hứng, thế mới nói thế thân đúng là thế thân nào được như Nhu nhi của hắn.

Nhìn thái độ của Chung Hạng Siêu thay đổi, Tiết Nhu nắm váy lên nhìn nhìn, “Nào có a, chỉ bị ướt một chút thôi mà, qua lát nữa sẽ khô thôi. Lại nói váy mới mặc làm sao mà bẩn được”

“Ta nói bẩn là bẩn, nàng mau đi thay đi.” Chung Hạng Siêu ghét bỏ phất phất tay, trong lòng khó chịu vô cùng.

“Ta nói không là không.” Dứt lời Tiết Nhu xoay người đi đến hướng cửa viện. Đáng chết, dám bày thái độ đó cho nàng xem, nàng mới không thay đâu. Có biết mỗi lần giặt y phục liền rất vất vả hay không, do hắn chưa từng giặt nên mới như vậy đi?

“Nàng. . .” Chung Hạng Siêu chỉ tay vào bóng lưng đi càng ngày càng xa của Tiết Nhu, đôi môi mỏng run run lại bật không ra bất kỳ âm thanh nào.

Hồng Diệp ở bên cạnh tốt bụng nhắc nhở, “Thiếu gia, thiếu phu nhân không phải Lạc tiểu thư, nàng cần thời gian để thay đổi.”

Điều Dong cũng tán thành hiến chút kế, “Muốn thiếu phu nhân thay đổi vì người, điều đầu tiên là phải để tâm của nàng có người trước.”

Bích Ngọc, Chu Nhụ bọn họ đều âm thầm thương thay cho Tiết Nhu. Nhưng nghĩ theo một chiều hướng khác, Tiết Nhu gả đến đây muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, tính ra cũng chẳng có thiệt thòi gì.

Chung Hạng Siêu nghe thấy có lý, liền vuốt ngực thuận khí chạy theo sau lưng Tiết Nhu. Bọn hắn nói đúng, hắn phải để lòng của Tiết Nhu có mình, bọn họ còn phải bách niên giai lão, không thể cứ như vậy mà giận hờ vu vơ được.

“Nhu nhi, chờ ta với a!”

Tiết Nhu vừa đi vừa giận dỗi nắm váy kéo kéo mắng chửi Chung Hạng Siêu không tiếc lời. Giờ đây nàng muốn đi tìm Thu Thủy, Thanh Sơn trút khẩu khí này.

Nghĩ thế chân nàng càng bước càng nhanh. Thấy một hạ nhân nàng kéo lại hỏi, lại được hạ nhân đó chỉ dẫn rất nhanh liền tìm được Thu Thủy, Thanh Sơn các nàng.

Thu Thủy đang chấp tay sau lưng đi vòng quanh Kiết Câu quan sát hắn, vẻ mặt dường như không chút thiện cảm nào, ánh mắt còn mang theo chút chẳng đáng nữa, “Ngươi là. . .?”

Kiết Câu dường như đã quá quen với việc người ta nhìn mình như vậy, thế nên biểu tình trên mặt cũng rất lạnh nhạt. Đối với khinh bỉ của Thu Thủy hắn tuyệt đối không để bụng, càng sẽ không xem trọng một người xem thường mình.

Thanh Sơn ở bên cạnh đưa tay kéo Thu Thủy về bên mình, nhỏ giọng nói: “Đừng làm khó người khác nữa, mau đi tìm tiểu thư thôi.”

Lĩnh Hồ từ phòng ăn bước ra, bước đến bên cạnh Kiết Câu, ánh mắt lướt qua Thu Thủy một cái liền nói: “Đi thôi, đừng để thiếu gia bọn họ đợi lâu.”

Thu Thủy thấy Lĩnh Hồ liền đổi thành sắc mặt ngượng ngùng, gương mặt phiếm hồng vừa nhìn liền biết trúng gió xuân rồi.

Tiết Nhu đến đúng lúc, hai nam nhân lập tức ôm quyền hành lễ, “Gặp qua thiếu phu nhân.”

Gò má có chút gầy gò của nàng lại hiện lên phi sắc nói, “Nào cần như vậy, ta cũng chẳng có khó khăn gì, sau này những thứ phiền phức này đều miễn hết đi.”

Thu Thủy Thanh Sơn lập tức xoay quanh nàng, lúc này các nàng mới lưu ý phục sức trên người Tiết Nhu hoa lệ đến Tiết Nhã Hân cũng bì không nỗi. Đây cũng trách không được các nàng, theo chủ tử không tốt, đương nhiên chưa từng thấy qua đại tràng diện gì rồi.

Chung Hạng Siêu cũng vừa lúc theo đến, hắn liếc nhìn qua bốn người rồi mới nói với Tiết Nhu, “Đừng giận nữa, không thay thì không thay, đến dâng trà cho phụ mẫu trước, sau đó ta đưa nàng đi chơi có được không?”

Tiết Nhu nhìn nhìn hắn, phụng phịu nói, “Được rồi, ta mới không hẹp hòi như vậy.” Hắn cũng đã xuống nước làm hòa, Tiết Nhu nàng đương nhiên sẽ cho phần mặt mũi này. Lại nói, xưa nay mỗi lần nàng giận cũng chưa từng có nam nhân nào xuống nước cầu hòa với nàng, vì vậy nàng càng thích hắn thêm một phần.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Bên ngoài đại thính, mọi người đợi đôi tân nhân đến sốt ruột. Mà Đàm thị lại vui đến hệt như đại hôn năm đó của mình vậy, liên tục rướn cổ nhìn về phương hướng cửa hỏi, “Siêu đến chưa?”

Chung Lâm tuy cũng cảm thấy vui nhưng không đến nỗi mất hết tiền đồ như Đàm thị. Hắn luôn nghĩ để Chung Hạng Siêu sớm thành gia lập thất, sau đó sẽ trưởng thành hơn không suốt ngày cà lơ phất phơ nữa. Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy an lòng không ít.

“Vừa mới thành thân, đến trễ một chút cũng không sao mà, không cần gấp gáp như vậy.” Nói xong hắn liền nhấp một ngụm trà nóng trong tách.

Chung Hạng Sâm ngồi cạnh Bỉnh Chi cũng đều rất mong đợi nhìn về phía cửa. Bọn họ sớm biết Tiết Nhu danh tiếng không tốt nhưng vì dung mạo hệt như Lạc Bích Nhu nên mới có thể được Chung Hạng Siêu thú vào cửa. Chỉ là bọn họ hiếu kỳ, trên đời này thực sự có hai người giống như đến như vậy sao?

Rất nhanh bên ngoài có người thông báo Tiết Nhu cùng Chung Hạng Siêu đến để mọi người còn to mò hơn, lực chú ý đồng loạt nhìn phía cửa, chờ đợi.

Tiết Nhu bước vào, nàng cũng không quy củ như những thiên kim khác, mà chỉ qua loa phúc thân hành lễ, hệt như lúc ở Tiết phủ vậy. Tuy nàng có thận trọng nhìn đám người đang quan sát mình, thế nhưng trong lòng tuyệt nhiên không có chút sợ sệt nào, vì nàng nào có làm sai, vì sao phải sợ bọn họ chứ.

Chung Lâm biết rõ danh tiếng của Tiết Nhu, lại còn là nữ nhi của thuộc hạ mình vì vậy cũng không quá khắt khe với nàng, “Được rồi được rồi, đều miễn đi.”

Bà tử thiếp thân Cao ma ma bên người Đàm thị đưa trà đến để bọn họ dâng. Sau khi nhận qua lễ vật thì được để đứng lên.

Đàm thị cười đến khép không được miệng, đứng lên đích thân đỡ Tiết Nhu, “Sau này đều là người một nhà, ngươi có thứ gì không biết cứ tìm mẫu thân hay đại tẩu ngươi là được, tuyệt đối không được câu nệ có biết không?”

Tiết Nhu thấy mọi người ở Chung gia đối xử với nàng rất tốt, người nào cũng tươi cười, không như ở Tiết phủ, trong lòng càng vững tin sẽ cùng bọn họ chung đụng tốt. Vì vậy nghe được lời này, nàng không chút do dự gật đầu đáp ứng.

Chung Hạng Siêu được thuộc hạ nửa nâng nữa kéo đứng lên, cũng cười đến tít mắt, “Mẫu thân có nhi tức rồi thì không nhìn đến nhi tử nữa a, ai nha thật đau lòng.”

Đàm thị quay sang hắn, chỉ tay lên trán hắn trách một tiếng, “Thối tiểu tử, câu này nên để mẫu thân nói mới đúng a.”

Tiết Nhu nhìn thấy cảnh này cũng chẳng ngại mà bật cười khanh khách như tính cách vốn có của mình. Nàng chẳng cố kỵ ai, cũng sẽ không để cái nhìn của người khác vào mắt.

Đây nhìn vào trong mắt của Chung Lâm, càng để hắn thích nàng thêm một phần. Do đó hắn đứng lên nói, “Nhị nhi tức, theo ta vào thư phòng.”

Chung Hạng Siêu vừa nghe lời này, tâm lập tức bay lên cao, hắn chặn trước mặt của Tiết Nhu hỏi, “Phụ thân, sao lại. . .” Thực sự hắn cũng không có nghi hoặc khi thấy Tiết Nhu từ bị bức hôn chỉ qua một đêm lại ngoan ngoãn như vậy. Chỉ cần nhìn nhi tử của hắn liền biết, miệng ngọt đến độ con chim bay trên trời cũng bị hắn dụ được xuống đất huống hồ là một con người.

Tiết Nhu thấy Chung Hạng Siêu che chở mình, trên mặt một mảnh kinh hỉ không thôi. Xưa nay, chưa từng có người công nhiên không sợ quyền uy che chở cho nàng như vậy. Ngay cả Thu Thủy Thanh Sơn, khi phụ thân hay Trương Thiên Hồng nổi giận đều chỉ có thể quỳ đó thay nàng cầu xin mà thôi.

Có phải nàng gả đi thế này tuy có chút ủy khuất nhưng đổi lại sống rất tốt rồi không?

“Ta theo phụ thân là được, ngươi ở ngoài chờ đi.” Nàng rất trượng nghĩa kéo kéo tay áo của Chung Hạng Siêu, gương mặt có chút nóng mà hơi cúi nói.

Chung Hạng Siêu mấp máy muốn nói gì đó, nhưng nàng lại chặn trước, “Ta cũng không có phạm lỗi gì, tin chắc sẽ không bị trách phạt đâu.” Cho dù có đi nữa, nàng bị phạt không ít lần rồi, cũng chẳng ngại gì thêm một lần. Thế nhưng nàng thực sự muốn biết hắn là lấy lý do gì phạt nàng.

Chung Lâm nhếch môi cười, chấp tay sau lưng oai vệ sải bước ra ngoài. Đáng tiếc hắn không có nữ nhi, Tiết Triệt có một nữ nhi như vậy đúng là rất thú vị a, quan trọng hơn là rất hợp ý với hắn.

Chung Hạng Siêu thấy nàng không sợ phụ thân mình có chút hơi phát mộng, bất quá hắn đi bên cạnh nàng nhỏ giọng nhắc nhở, “Nếu phụ thân có phạt nàng chuyện đi trễ thì cứ đổ hết tội lên người ta biết không, đừng tự gánh chịu.” Với tính cách nữ hán tử của Tiết Nhu, nàng nhất định không vu tội cho người khác đâu, vì vậy hắn mới nhắc nhở như thế.

Tiết Nhu bĩu môi nói, “Quả thực là do ta, nếu bị phạt liền ta tự gánh chịu nhất định không liên lụy đến ngươi. Nhưng ta cảm thấy nếu phụ thân muốn phạt chuyện gì đó thì sớm phạt rồi, sẽ không đợi đến lúc này đâu.”

Chung Hạng Siêu nghe vậy liền cảm thấy bản thân sốt ruột đến hồ đồ, hắn tự vỗ trán mình thầm trách xong, lại nói: “Vậy có chuyện gì nàng cứ hô to lên, ta đứng ở bên ngoài nhất định chạy vào cứu nàng biết không?”

“Ân, biết rồi.” Tiết Nhu tặng hắn một nụ cười xong liền tăng nhanh cước bộ theo sau Chung Lâm.

Đàm thị thấy đôi tân nhân tình tứ to nhỏ liền cao hứng ra mặt. Xem bộ rất nhanh thôi nàng sẽ có tôn tử mà bế rồi. Cũng may là trên đời này còn có người y hệt Lạc Bích Nhu, nếu không nhi tử nàng nhất định không chịu thú ai khác đâu.

Phu thê Chung Hạng Sâm vẫn trói chặt đường nhìn trên người Tiết Nhu không rời. Quả nhiên như hai giọt nước a, chỉ là tính cách trái biệt vạn phần.

Tiết Nhu vào thư phòng, Chung Lâm đã sớm an vị trên ghế thái sư sau thư án rồi. Hắn nhìn nàng nói, “Sở dĩ ta gọi ngươi đến đây là có chuyện muốn nói.”

Thấy nàng gật đầu hắn tiếp tục nói, “Ngươi cũng biết, Siêu không có công danh suốt ngày ăn chơi liêu lỏng.”

“Cái này mọi người đều biết mà.” Tiết Nhu đứng đó nhìn Chung Lâm, vẫn chưa hiểu hắn muốn nói cái gì với mình. Hắn ăn chơi liêu lỏng, phá hoại khắp nơi vang danh kinh thành rồi, còn có gì hoài nghi nữa sao.

“Lúc nãy ta thấy Siêu đối với ngươi rất tốt, lời ngươi nói hắn đều thập phần đáp ứng. Nếu có thể, hy vọng ngươi có thể thay ta khuyên nhủ hắn khảo thí lấy công danh. Đây đối với hắn rất có lợi, mà đối với hài tử sau này của các ngươi càng có lợi.” Chung Lâm cũng không có quá mức quanh co, đối với một người không học thức như Tiết Nhu, càng nói nhiều chính là để nàng càng rối, không bằng khai môn kiến sơn đi.

Mà lý do hắn tác hợp cọc hôn sự này cũng chính là như vậy. Một Chung Hạng Siêu vì dung mạo của nàng giống hệt Lạc Bích Nhu mà đáp ứng thành thân, hai lời nàng nói Chung Hạng Siêu nhất định núi đao biển lửa cũng không khước từ, ba nàng đánh đá như vậy nhất định cải cách được Chung Hạng Siêu. Một mình Tiết Nhu vẫn còn tốt hơn một phụ thân thường dùng gia pháp như hắn rất nhiều lần.

Tiết Nhu mở to mắt ra, thẩm định trên gương mặt không nộ mà uy của Chung Lâm. Hắn bảo nàng khuyên Chung Hạng Siêu đi lấy công danh sao, hắn làm phụ thân còn không làm được, lý nào nàng lại làm được.

Chỉ là thấy người ta rất tin tưởng mình, nên nàng cũng không có thẳng thắng cự tuyệt, chỉ nói: “Nếu có thể A Nhu nhất định giúp người khuyên hắn lấy công danh.”

“Nhớ lựa lời mà nói, đừng quá trực tiếp nhất định sẽ bị hắn từ chối.” Chung Lâm dặn dò thêm một câu liền thả nàng ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui