Khí Nữ Mãn Thích

CHƯƠNG 51: SI TÂM MỘNG TƯỞNG

Tác giả: Luna Huang
Khi Tiết Nhu biết chuyện cũng đã quá muộn rồi. Chung Hạng Siêu sợ nàng buồn bã liền nói với nàng, “Thu Thủy nha đầu kia đến tuổi động xuân dục, nhà bình thường không thể thỏa mãn nàng ta, chỉ có thanh lâu mới là địa phương đáng cho nàng ta gửi gắm.”

Tiết Nhu lại nghĩ, Thu Thủy theo nàng bao lâu nay một chút trung tâm cũng không có, tuy lòng nàng có chút buồn bã thất vọng, thế nhưng vẫn là hạnh phúc xúc động nhiều hơn với cách làm của Chung Hạng Siêu. Đây chứng tỏ hắn cũng yêu nàng nên mới không bị Thu Thủy lừa.

Cũng chính vì là cảm động, nên chuyện vòng bạch ngọc nàng quyết định nghe theo lời của Thanh Sơn, lẳng lặng mà chờ. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ tặng mình mà thôi.

Chỉ là Thanh Sơn lại buồn bã đến không ăn không ngủ tự nhốt bản thân vào trong phòng, còn bị bệnh rất lâu. Tiết Nhu phải an ủi rất lâu mới có thể trở lại bình thường được.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Một hôm, hai phu thê xuất phủ dạo, hai người ghé một quán trà mới mở thưởng thức. Ai biết, khi đi ngang một bao sương để Tiết Nhu nghe được có một nhóm người nói xấu Chung Hạng Siêu.

Nàng tức giận nhấc chân đá mạnh cửa ra, chỉ vào mặt đám người kia mắng rõ to. Để mắt của mọi người đều chú ý sang tràng diện náo nhiệt bên này.

Chung Hạng Siêu mắt ba ba nhìn Tiết Nhu đứng ở trước mặt mình, tay chống hông tay chỉ người, đanh đá mắng. Đây là lần đầu tiên có người vì hắn làm như vậy. Ngay cả phụ mẫu đều chưa từng vì hắn mà có hành vi kích động khi nghe người nói xấu hắn như vậy.

Mẫu thân chỉ là tức giận hận không thể giết chết hết đám người kia, thế nhưng cũng không có hành động gì vì e ngại phụ thân tức giận. Mà phụ thân còn lại là bảo, nếu hắn không muốn bị người làm văn thì phải tự thân phấn đấu để đám người kia ngậm miệng.

Kể từ ngày phát sinh chuyện Chung Hạng Siêu dung túng người, Chung Lâm đã cấm đám người Điều Dong cùng hắn xuất phủ. Cũng đối ngoại hạ lệnh, cấm hắn lộng quyền làm bậy, nếu không sau này đến cơ hội xuất phủ cũng không có. Chính vì vậy mọi người mới dám minh trương mục đảm mà nói xấu hắn.

Mà đám người này cũng không phải ai xa lạ, chính là đám hạ nhân của Vương Thể Chiêu. Do lúc trước quan hệ của bọn hắn sớm không tốt, mà mỗi nhà lại phò một chủ, nên mỗi khi có cơ hội liền công kích lẫn nhau.

Mà cũng do đám người kia chỉ là hạ nhân, Lạc Bích Nhu lại chưa từng đến Vương phủ do đó khi thấy Tiết Nhu bọn họ chẳng có chút kinh ngạc nào. Ngược lại to gan cười to, “Ta thấy toàn kinh thành này cũng chỉ có ngươi nguyện ý gả cho con heo đó thôi.”

Tiết Nhu giận đến nha dương dương, nàng hùng hổ bước vào cầm một cái ghế trống giơ cao lên ném về phía đám nam nhân kia, quát to: “Câm mồm, ai cho các ngươi nói xấu tướng công nhà ta.” Mặc dù hắn thật có xấu, thế nhưng toàn bộ đều là có lý do, vì vậy nàng không muốn có người nói xấu hắn.

Đám người kia ôm đầu bỏ chạy, cũng không quên mỉa mai nữ đanh đá xứng với heo ngốc. Bọn họ chỉ là giới hạ nhân, được Vương Thể Chiêu dung túng kích động Chung Hạng Siêu mà thôi. Đáng tiếc, Tiết Nhu quá hung hăng, thân phận lại cao, bọn họ lại không thể đánh trả vì vậy chạy là thượng sách.

Tiết Nhu còn muốn đuổi theo, nhưng bị Chung Hạng Siêu kéo tay áo. “Có biết đám người đó là ai không?”

“Đánh người còn cần biết thân phận, cần xét gia phả sao? Cho dù mười tám đời tổ tổng của bọn hắn đều ở ta cũng không thèm hỏi.” Nàng bá đạo quát xong, khi quay lại, gương mặt đỏ bừng vì giận hỏi: “Chàng còn đứng đó a?”

“Quên phụ thân nói gì rồi sao?” Âm thanh của hắn nhẹ nhàng lại mang theo ngọt ngào khẽ phản vấn.

“Nói gì cũng thế thôi, nào có thể để người khác nói mình như thế chứ, bất quá thì trở về một mình thiếp gánh tội hết là được.” Tiết Nhu vỗ ngực xưng tên nói, thanh hùng khí sảng để mọi người đồng loạt hít khí. Tin đồn về nữ nhân đanh đá này quả không đúng rồi, nàng không những đanh đá mà còn hung dữ bá đạo nữa.

Chung Hạng Siêu phì cười lắc đầu, “Đừng để bọn họ làm mất nhã hứng của chúng ta, đi thôi.”

Tiết Nhu hất tay hắn ra khỏi tay áo của mình, dẫm chân quay người bỏ đi, “Mất hứng rồi, hồi phủ.”

Chung Hạng Siêu im lặng bước theo, thế nhưng trên môi vẫn là che nụ cười hạnh phúc không thể che giấu được. Lúc này đây, hắn mãn nguyện, rất mãn nguyện.

Đương nhiên sau đó Chung Lâm phạt Tiết Nhu quỳ từ đường, Chung Hạng Siêu cùng nàng lĩnh phạt. Thay vì nói là phạt không bằng nói là làm cho người ta xem đi. Bởi hắn cố ý làm thế, biết rõ lỗi do đám người kia, nhưng vì để Tiết Nhu thúc giục Chung Hạng Siêu thay đổi nên không thể không phạt.

Phải biết, mỗi lần Chung Hạng Siêu phạm phải tội gì, mặc kệ nặng nhẹ sẽ dùng roi đánh, nhưng lần này chỉ phạt quỳ từ đường, nếu người thông minh một chút nhất định nhận ra dụng ý bên trong.

Mà đám người kia lại bị bọn người Kiết Câu âm thầm đánh một trận rồi. Ai bảo dám mắng chủ tử nhà bọn hắn làm gì.

Quả nhiên ở từ đường, Tiết Nhu không cam lòng ném mạnh bồ đoàn xuống đất nói, “Chàng nói xem, phụ thân thật không phân biệt trái phải, rõ ràng lỗi là ở bọn họ mà.”

“Ân.” Chung Hạng Siêu vẫn còn chìm trong hạnh phúc, nào có lưu ý quá nhiều thứ.

Nghĩ nghĩ, Tiết Nhu cảm thấy càng không phục, nàng ngồi trên một bồ đoàn khác kéo kéo tay áo của hắn nói, “Tướng công, không thi công danh cũng không sao thế nhưng chàng phải giảm béo đi, không để người khác nói mình như vậy nữa.”

Chung Hạng Siêu cúi đầu nhìn thân thể béo mập, đến quỳ cũng quỳ không nỗi của mình im lặng không nói gì. Nếu hắn giảm cân, mẫu thân bên kia. . .

Tiết Nhu cầm tay áo của hắn đung đưa làm nũng, “Phu quân, chàng giảm béo đi, được không được không được không?”

Hắn chép môi buồn chán nói, “Làm sao mà giảm được, cho dù được cũng phải mất rất nhiều thời gian. Gian nan như vậy, ta làm không nỗi đâu.” Hắn xua xua tay từ chối Tiết Nhu.

“Chàng làm được mà, được mà, được mà.” Tiết Nhu vẫn hạ giọng năn nỉ. Thế nhưng sau một lúc thấy hắn vẫn không có ý định cải biến chủ ý, nàng bùng phát cưỡng ép.

Chính vì vậy, sau hôm đó, mỗi sáng Tiết Nhu đều bắt hắn chạy quanh phủ. Nàng sẽ cầm một nhánh cây chạy theo phía sau, nếu hắn ngừng lại sẽ quất cho một phát đến khi đủ tiêu chuẩn của ngày đó mới thôi. Ngay cả bữa ăn cũng bị nàng hạn chế mọi thứ. Chung Hạng Siêu mếu máo chấp hành, nếu không nàng lại véo tai hắn cho xem.

Đàm thị đau lòng nhưng Chung Lâm lại đầy hài lòng với kết quả này. Do đó hắn mắt nhắm mắt mở tùy hứng Tiết Nhu, cũng chẳng quên cấm Đàm thị nhúng tay nữa.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Sáng hôm nay, Tiết Nhu ngồi ở bàn đá trong viện cặm cụi xem sổ sách, Bích Ngọc ở bên cạnh vừa giúp mài mực vừa hỗ trợ nàng những chữ nàng không biết. Đàm thị vì muốn bồi dưỡng Tiết Nhu tiếp quản phủ liền nhân cơ hội Bỉnh Chi hoài thai dạy nàng không ít thứ, nên nàng cũng phải bỏ sức ra học

Thanh Sơn Hồng Diệp vui vẻ chạy vào nói: “Thiếu phu nhân người xem này.”

Tiết Nhu ngẩng đầu chỉ hai người các nàng mỗi người một bên căn trường sam và mã diện tên Ngân Hải Nhai Trung mà nàng thích nhất ra để mắt nàng phát sáng ném bút trên tay xuống chạy đến. Thật sợ làm bẩn, nàng còn cố ý chà sạch tay vào y phục rồi mới chạm vào nó.

“Nga, ta sớm biết nó sẽ đẹp thế này rồi.”

Bước vào Bình an bá phủ bao lâu nay, người để nàng ngưỡng mộ nhất trong phủ đó là Đàm thị. Nàng ta quản lý một cái phủ lớn như vậy lại không có thiên vị bất kỳ người nào, xử phạt nghiêm minh không ai tìm ra được lỗi. Còn có độ khí của một cáo mệnh phu nhân để nàng hâm mộ lại muốn học theo.

Mà Đàm thị xưa nay đều chỉ vận mã diện, lúc Chung Hạng Siêu đưa nàng ra tiệm vải một mắt nàng liền nhìn trúng khúc vải xinh đẹp này rồi đặt may. Lúc đó hắn cùng lão bản liên tục khuyên nàng vẫn còn trẻ mặc dạng này không quá hợp nhưng nàng mặc kệ, phản chính mặc lên ít nhất cũng dính được chút ánh sáng của mẫu thân.

“Nhãn quang của thiếu phu nhân thật tốt nga, lúc Bích Ngọc nhìn thấy khúc vải kia cũng không nghĩ đến nó may mã diện sẽ đẹp như thế.” Bích Ngọc cũng xuýt xoa khen ngợi, mắt lom lom nhìn không rời.

“Đó còn phải nói nữa.” Tiết Nhu đắc ý cầm trường sam ướm thử lên người xoay vòng vòng hỏi: “Thế nào, có giống mẫu thân không?”

Ba nha hoàn đồng loạt gật đầu, chưa ai kịp mở miệng âm thanh mang theo hiếu kỳ cùng cao hứng của Chung Hạng Siêu ở phía sau đã truyền đến, “Sao nàng lại muốn giống mẫu thân?”

Tiết Nhu xoay người cười tít mắt hỏi hắn: “Có giống không, giống không?”

Chung Hạng Siêu bước đến lắc đầu cười, hắn vừa đặt khay trên tay xuống vừa nói: “Làm sao mà giống được, không nói đến tuổi tác, dung mạo vóc dáng của cả hai đều là khác rồi.”

Tiết Nhu mất hứng ném trường sam cho Bích Ngọc rồi bỉu môi đứng bên cạnh Chung Hạng Siêu lải nhải: “Ý của thiếp là khí chất, khí chất đó.”

“À, là khí chất sao?” Chung Hạng Siêu đưa tay lấy chén hạt sen tuyết nhĩ mát lạnh ra khỏi khay đặt xuống bàn nói: “Giống giống, được chưa?”

“Thật sao, chàng cũng thấy giống đúng không?” Vẻ cao hứng lại xuất hiện trên gương mặt của Tiết Nhu, nàng ngồi kéo kéo tay áo của hắn hỏi: “Được mấy phần?”

“Nàng còn chưa trả lời vấn đề của ta.” Chung Hạng Siêu không đáp nhìn thẳng nàng hơi nheo mắt lại. Bản thân hắn cũng hiếu kỳ, vì sao nàng muốn giống mẫu thân.

Tiết Nhu xoay người, rũ mắt nhìn chén hạt sen tuyết nhĩ trước mặt, nói ra suy nghĩ từ trong đáy lòng: “Đó là bởi vì mẫu thân có uy nghi nga, không cần mang gia huấn ra vẫn có thể để mọi người nhất nhất nghe theo. Trương Thiên Hồng cũng là chủ mẫu một nhà nhưng cũng không có được khí độ như mẫu thân, xử lý sự vụ hạ nhân khẩu phục tâm bất phục. Chàng xem, mẫu thân xử lý việc nào ra việc đó, không thiên vị đối xử với ai cũng mỉm cười, cho dù không vui cũng không hiện ra mặt, hạ nhân nhìn thấy mẫu thân vừa sợ vừa kính ngưỡng. Còn có. . .”

Nói đến đây đột nhiên mặt của nàng xuất hiện màu đỏ rất khả nghi, để đầu nàng dường như chôn cả xuống mặt bàn.

Như là đọc được suy nghĩ trong lòng nàng, Chung Hạng Siêu xấu xa áp sát nàng hỏi: “Có phải còn ngưỡng mộ mẫu thân sinh được một nhi tử hiếu thảo lại tốt bụng khí độ oai phong như ta phải không?”

Tiết Nhu đích xác là nghĩ đến cái này, nghe hắn hỏi, màu đỏ khả nghi kia đã lan đến tận mang tai rồi. Chung Hạng Siêu đích xác rất hiếu thảo nếu nàng cũng có thể sinh và dưỡng ra một đám nhi nữ cũng hiếu thảo như thế vậy thì là chuyện hạnh phúc biết bao.
Chung Hạng Siêu thấy nàng không đáp càng đắc ý cười hắc hắc phất tay cho đám thuộc hạ lui xuống sau đó múc một thìa tuyết nhĩ đưa đến bên miệng nàng, nhân tiện thất thanh thất sắc chuyển chủ đề: “Hôm nay xong đột nhiên thấy thời tiết này ăn hạt sen tuyết nhĩ mát lạnh thật tốt nên xuống bếp làm cho nàng cũng mẫu thân. Nào mở miệng ra, nãy giờ chạy cùng ta ắt nàng cũng mệt rồi.”

Tiết Nhu đã quen với chuyện này rồi, nên không chút ngừng ngại há miệng ăn. Hắn chuyển chủ đề rồi nên nàng cũng không còn xấu hổ nhiều như lúc nãy nữa, chỉ là vẫn không dám nhìn hắn mà đưa tay cầm bút lại bắt đầu đánh bàn tính.

Chung Hạng Siêu hất cằm về phương hướng ba nha hoàn ly khai hỏi: “Nàng còn muốn may thêm mấy kiện nữa không?”

Kỳ thực hắn cảm thấy hoa văn trên kiện Vân Hải Nhai Trung kia rất quý khí nhưng có chút đứng tuổi không hợp với nàng cho lắm, nên hôm đó có phản đối. Nhưng nàng một mực muốn có lại không nói lý do, hôm nay từ miệng nàng biết được nguyên nhân để lòng hắn như có ba đào hải lãng khó mà bình phục được.

“Không cần đâu, một kiện đó là đủ rồi, phải biết bộ đó đắc lắm đó, chỉ có khúc vải thôi đã để thiếp tiếc mấy hôm rồi.” Tiết Nhu lắc lắc đầu, ngón tay nhỏ nhắn vẫn lướt trên bàn tính, thế nhưng tính mãi vẫn không ra được bài toán trên sổ sách kia.

“Thế mà nàng vẫn kiên trì mua, chẳng phải sao.” Chung Hạng Siêu vừa nói vừa đưa thêm một thìa đến miệng của nàng.

Tiết Nhu bị hắn nói đến á khẩu đáp không được. Nhân cơ hội thìa đưa đến nàng mượn cớ nhai mà không trả lời nữa.

Chung Hạng Siêu thấy nàng tính mãi không xong liền chỉ nàng. Khi nàng viết thì hắn ở bên chăm chú nhìn để nàng nhịn không được quay đầu lại nhìn.

Thấy gương mặt sỏa sỏa của hắn nàng nhoẻn miệng cười khanh khách hỏi: “Chàng nhìn thiếp làm gì nha?”

Chung Hạng Siêu vốn càng nhìn càng xem nàng như Lạc Bích Nhu, chỉ là nàng vừa cười tất cả liền tan biến, kể cả tâm tình đang có xuân phong lướt qua của hắn. “Ta nói nàng nha, nàng muốn giống mẫu thân lại cười như thế sao mà được.”

Thấy nàng dường như vẫn còn chưa hiểu hắn lại bổ sung giải thích: “Mẫu thân cười không thấy răng đâu.”

“Có không?” Tiết Nhu đảo mắt ngẫm nghĩ.

“Không tin nàng cứ quan sát xem, ta nào có lừa nàng.” Chung Hạng Siêu mất hứng cau mình lại chỉ chỉ, “Còn vài khoản nữa thôi, mau làm cho xong đi.”

“Ân.” Tiết Nhu cũng không miệt mài theo đuổi nữa, lại cúi đầu tính toán, viết viết.

Hai phu thê ngồi đó đến gần trưa liền xong mấy trang sổ sách Đàm thị giao đến.

Tiết Nhu vui vẻ vươn vai ưỡn ngực cười khanh khách: “A, cuối cùng cũng xong rồi a, mệt chết rồi.”

“Chỉ vài trang này đã khiến nàng mết chết rồi sao? Cũng chẳng bằng ta mang thân hình này mỗi ngày trời chưa sáng đã phải chạy khắp phủ tận mấy vòng.” Chung Hạng Siêu nhếch nhếch môi giúp nàng chỉnh lý lại sổ sách bút viết trên bàn.

“Chẳng phải thiếp cũng chạy sau chàng sao.” Tiết Nhu chống hông dõng dạc tuyên bố, “Sau này thiếp sẽ cố gắng hơn nhất định phải giống mẫu thân vậy.”

“Được được được.” Chung Hạng Siêu đầu hàng chuyển chủ đề. Hắn trả một tờ giấy trước mặt Tiết Nhu nói: “A Nhu, nàng xem đây là cái gì!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui