Khi Nữ Phụ Nhàm Chán


Editor: meidchip
Trong không gian trắng xóa, viên cầu lớn nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đang co ro trong góc, giọng nói dụ hoặc.
"Làm lại từ đầu, làm lại cuộc đời, giành lại tình yêu của bọn họ, cô thấy không tốt sao?"
Cô gái nhỏ trong góc từ từ ngẩng đầu lên, những vết bỏng đáng sợ che gần nửa khuôn mặt, khiến cô rõ ràng là vẻ mặt dại ra thoạt nhìn như ác quỷ.
Đôi mắt cô dần dần ngắm nhìn, đôi mắt từng như chứa những vì sao, giờ chỉ đờ đẫn trống rỗng.
Trở về lại có gì khác?
Tần Kiều nhìn vật nói giúp cô nghịch tập, trong lòng bai rối, trên đời này sẽ xảy ra chuyện tốt như vậy với cô sao?
Liệu có ai đó sẽ giúp cô vô điều kiện và không có mục đích?
Cô nghĩ đến cô gái được người khác yêu thích và những người đó, khuôn mặt vốn dĩ bình tĩnh bỗng chốc biến sắc, dần dần trở nên điên cuồng.
Sẽ không, cô ấy dùng hai tay siết chặt lấy vòng tay của mình.
Sẽ không ai giúp cô vô điều kiện, bọn họ đều thích cô gái cướp đi cuộc sống của cô, đều muốn cô chết không có chỗ chôn!
Viên cầu lớn nhìn linh hồn vặn vẹo, vẻ mặt vô cảm, nó đã thấy rất nhiều, loại người không cam lòng.
Rõ ràng là con gái của một gia đình giàu có, nhưng lại bị đánh tráo biến thành một cô gái nhỏ ở một vùng quê hẻo lánh.
Rõ ràng rất thông minh, lại bởi vì bị cô lập, thành tích xuống dốc không phanh.
Rõ ràng là có ngoại hình tuyệt hảo nhưng lại bị hủy dung.
Thật vất vả mới có người thích cô, nhưng lại là vì một nữ nhân khác nên mới cố ý tiếp cận cô.
Mỗi lần cô vươn lên, cô sẽ bị người khác chèn ép, có nỗ lực cũng vô ích, cuối cùng cô lại làm nền của một cô gái khác.
Nhưng nó thì sao?
Khóe miệng nó cười toe toét, tất cả những gì nó muốn là linh hồn của cô, chờ sau khi cô nói tâm nguyện của mình, đưa tới một linh hồn khác.
"Nếu không, để bọn họ hối hận? Chỉ cần trả giá một chút." Nghe mê hoặc, giống như từ địa ngục đến, từng chút một dụ dỗ linh hồn lạc lối này.
Rốt cuộc, nó biết rõ nhất làm thế nào để quyến rũ loại linh hồn này, mặc dù loại linh hồn này không ngọt ngào không đáng nó hao hết tâm tư, nhưng chỉ cần như vậy là đủ.
Hối hận?
Tần Kiều sửng sốt, trên mặt xẹt qua tia mê mang, bọn họ cũng sẽ cảm thấy hối hận sao?
Chẳng lẽ không phải là dù cô có làm gì đi chăng nữa, họ sẽ chỉ ghét cô nhiều hơn và yêu cô gái đó nhiều hơn sao?
Cô sững sờ nhớ lại cuộc đời mình, cười khổ.
Họ sẽ không
Ba mẹ ruột của cô, những người vốn nên đi tìm công lý cho cô, đã nâng niu và bảo vệ cô gái đã cướp đi cuộc sống của con gái mình.
Bọn họ không chịu được cô ta rời đi liền đem cô ta trở về, đối xử với cô ta cùng cô giống nhau thậm chí còn đối xử tốt hơn với cô.
Họ đau lòng nói: "Niệm Niệm từ nhỏ đã có sức khỏe kém, không thể quay lại nơi đó được."
Nhưng còn cô thì sao?
Tần Kiều nhìn xuống đầu gối của mình, trời mưa đầu gối sẽ đau nhức, đó là bởi vì cha ruột của con gái nuôi yêu quý của họ đánh cô.
Họ có quan tâm không?
Nhưng Tần Niệm ho hai lần, họ vội vàng đưa cô đến bệnh viện.
Cô sốt ba mươi tám độ, không ai quan tâm đến cô, nhưng em trai ruột của cô vẫn có thể bảo cô đem chiếc điện thoại di động cô ta đánh rơi trả lại cho Tần Niệm.
Vị hôn phu của cô, hắn luôn thờ ơ với cô, hắn nói, đừng nghĩ đến việc hắn ta kết hôn với cô ấy, hắn ta chỉ yêu Niệm Niệm
Ồ, đúng rồi, họ đau lòng Tần Niệm sinh ra trong một gia đình tồi tệ như vậy, họ đau lòng cho cơ thể yếu ớt của cô ta, bọn họ vì để cho cô ta không bị cha ruột đem đi mà đối xử tốt như người nhà với người đã bạo hành cô.

Từ đó, hai gia đình đã cưng chiều cô gái "tội nghiệp".
Vậy cô đã làm gì sai?
Bọn họ sợ cô gái kia sẽ bị tổn thương, nếu họ yêu thương cô, vậy họ tìm cô trở về làm cái gì?
Nếu họ không tới tìm cô, cô sẽ không đối người nhà sinh ra khát vọng, nếu họ không bày tỏ tình yêu với Tần Niệm trước mặt cô, cô sẽ không hy vọng xa vời họ cũng sẽ đối xử với cô như vậy, vậy cô liền sẽ không nỗ lực, sẽ không giống vai hề nhảy nhót đi tìm kiếm ánh mắt của bọn họ, muốn bọn họ chấp nhận mình.
Cô dở khóc dở cười, hết lần này đến lần khác, viên cầu nhìn cô, rồi nhìn đến đoạn kết của cuốn sách.
Trong sách có viết rằng, Tần Kiều đã điên cuồng lao về phía Tần Niệm như một kẻ điên, với khuôn mặt gớm ghiếc như một ác quỷ, nhưng may mắn thay cô ta đã ngã xuống đất, đập vỡ một chiếc bình, những mảnh vỡ của chiếc bình đâm vào trái tim.
Lúc cô ta sắp chết, thò tay đi cầu xin người đàn ông, nhưng chỉ chạm vào ống quần của anh ta.
Anh vội vàng chạy đến bên cạnh Tần Niệm, bảo vệ Tần Niệm đang kinh hãi.
"Tôi dùng ký ức của tôi."
Giọng nói đột nhiên vang lên, viên cầu lộ ra vẻ tham lam, nó nhìn cô gái vẫn đang cuộn tròn, nghe lời nài nỉ của cô.
"Tôi dùng cơ hội cả đời làm người của mình để đổi lấy sự hối hận cả đời của họ, khiến họ đau đớn đến không muốn sống" Tần Kiều nghiến răng, hai mắt đỏ hoe, giống như một con ác quỷ xấu xa.
"Thành giao" Khóe miệng viên cầu giật giật, "Hệ thống phù hợp."
Thân thể cô dần dần nhũn ra, có lẽ là ghim hết oán khí, cô dần dần trở nên bình thường, nhìn chằm chằm hư không, ngẩn người.
Đã từng, người phụ nữ kia ôm cô nói: Kiều Kiều, mẹ sẽ bù đắp cho con.
Cô cảm động trái tim ấm áp và ánh mắt ôn thuận, lúc đó cô muốn ân cần nói rằng, không sao đâu, lỗi không phải của mọi người.
Cô còn cao hứng muốn nói cô cũng bị tổn thương.
Ngày đó, cô đã ăn chiếc bánh ngọt ngon nhất, mặc chiếc váy đẹp nhất.
Cô vẫn nhớ rằng bầu trời xanh và nước trong vắt ngày hôm đó.
Nhưng vào ngày hôm đó, cô thấy bà đang chọn quần áo cho một cô gái khác dịu dàng hơn, chải đầu và nói với cô gái đó: "Niệm Niệm, sinh nhật vui vẻ."
Vì vậy, cô đã xé chiếc váy đẹp nhất ra thành từng mảnh.
Cô mê mang, nếu không thể cho cô ánh sáng, tại sao bọn họ lại phải hứa?
Cô ngẩng đầu, nhìn vào viên cầu.
Cô đợi rất lâu, chờ bọn họ yêu thích cô.
Nhưng nó không bao giờ đến.
Cô đã từng tràn ngập hy vọng, nếu ai đó không đẩy cô xuống vực thẳm.
Linh hồn dần dần tiêu tán, ý thức duy nhất còn lại của cô chỉ có thể nghe thấy những âm thanh máy móc.
"Hợp..."
"Hợp..."
*********
Thế giới hiện thưc, tiệc rượu.
"Kiều Kiều, thứ không ra gì ở trong gia đình cậu, hình như bây giờ đã vào SY làm thực tập sinh, ở bộ phận hành chính."
Trên ban công tầng hai, các cái phú nhị đại đang tụ tập xung quanh, ăn uống linh đình, mồm miệng không quên mỉa mai "Cmn, thực sự yêu cô ta đến mức đã vạch ra kế hoạch sự nghiệp "
SY đã nổi lên trong những năm gần đây, dựa vào sản xuất trò chơi làm giàu, sử dụng tốc độ cực nhanh để trở thành công ty dẫn đầu ngành.

Nghe nói rằng đã được nghiên cứu game online thực tế ảo thành công, dự tính ra mắt công chúng vào tháng 3, tiền đồ có thể nói là vô hạn.
"Chậc chậc, ai mà không biết giám đốc kinh doanh hiện tại của SY là từ bộ phận hành chính? Chủ ý này có thể rõ ràng hơn được không?"
"Nhưng vậy thì phải có đầu óc đó." Một số người khinh thường, "Giám đốc kia thực lực cường hãn mới được Thời tiên sinh ưu ái, đề bạt làm giám đốc ".
"Không có đầu óc cũng được nha.

Ai nói đi vào nhất định phải thăng chức? Nếu đổi thành một công việc có thể diện, có thể dễ dàng gả vào gia đình hào môn.

Dù sao thì cũng có Tần phu nhân thay cô ta lo tất cả." Một cô gái ý có điều chỉ vào nói, cô ấy vừa nói xong, lập tức có người giống như người nhớ tới và nói:
"Thảo nào gần đây tôi nghe nói Phương Tư Vân và vị hôn phu Kiều Kiều rất thân thiết."
Phương Tư Vân là con gái ngoài giá thú, theo họ mẹ.
Vài người bật cười, sau đó nhìn cô gái bên lan can, chờ xem trò cười.
Mọi người đều biết, lúc đó vợ chồng chủ tịch Tần liên hôn, ngày hôm sau kết hôn bọn họ ai chơi theo ý người nấy, thậm chí còn phân cao thấp từng người làm ra hai đứa con hoang, lại được cưng chiều vạn phần, Tần Kiều là con chính thức trong giá thú lại càng giống không thể gặp quang, ngay cả khi cô ấy bị bắt cóc khi còn nhỏ, cũng không có ai trả tiền chuộc.
Cuối cùng thì lão nhân hai bên đau đầu níu kéo nhau, mà hai lão nhân cũng đau cho hai đứa con hoang, hơn nữa cùng nói đau cô, chẳng bằng nói mượn đau danh nghĩa của cô, vào chỗ chết hố đối phương.
Lần này Phương Tư Vân cướp đi vị hôn phu của cô, hai nhà Tần Phương có lẽ một điều nhịn chín điều lành, mặt mũi của cô có thể nói là bị Phương Tư Vân tát bang bang
Cô gái chờ bị cười nhạo, không biết khi nào đã nhảy lên lan can, chống một tay lên lan can, cơ thể hơi quay lại, váy đen dài đến đầu gối, đôi chân dài, trắng nõn và vóc dáng cân đối, lúc này cô đang đung đưa một cách nhàm chán, nửa khuôn mặt lộ ra trắng nõn dịu dàng, đôi mắt đen nhánh sáng nhìn chằm chằm nơi nào đó, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Căn bản không để ý bọn họ.
Mấy cô thiên kim có mặt không khỏi cảm thấy mất mặt, Tần Kiều mặc dù không được cha mẹ yêu thương nhưng gương mặt kia là thật sự hảo, mà lại là một trong số ít học sinh xuất sắc nhất được nhận vào các trường danh tiếng.

Chỉ một điểm này, đầy đủ để các phu nhân hào môn đoạt về vỡ đầu, chưa kể đến thẻ ngân hàng bên trong có vốn lưu động khổng lồ của cô.
"Kiều Kiều?"
Thấy cô không phản ứng, mấy cô thiên kim nhìn theo tầm mắt của cô, nhìn thấy một bộ âu phục cùng váy màu xanh lam dưới gốc cây lớn.
Mấy người khẽ nhếch miệng, hai người kia vừa lúc lộ ra sườn mặt, tuy rằng ánh đèn hơi ám, nhưng dựa theo nguyên tắc không thể đàm tiếu không đúng người, bọn họ liền nhớ kỹ hai cái khuôn mặt đó!
Đó không phải là đứa con gái hoang và vị hôn phu mà họ thầm muốn tiết lộ với Tần Kiều sao?
"Kiều......!Kiều Kiều?" Vài người gặp quỷ nhìn về phía cô, cô có vẻ rất cao hứng?
Chuông điện thoại vang lên, Tần Kiều cúi đầu nhìn, hai tin nhắn bên trên được gửi đến cùng lúc.
"Gia đình Phương bắt nạt cháu nhiều lắm, ông nội sẽ không bỏ qua cho họ!"
"Kiều Kiều, ông ngoại cho cháu một cái công đạo.

Biệt thự thành bắc và đồ đạc trong đó sẽ được chuyển sang tên cháu."
Cô gái gần nhất liếc đến nội dung trên điện thoại di động, dọa ngốc tại chỗ.
Tần Kiều nhảy khỏi lan can, cúi đầu, lấy ra một viên kẹo nhét vào miệng cô, nhân tiện gửi lại một tin nhắn cho hai người, cô cười cong mi, sau đó trực tiếp diệt ý nghĩ của đám người phú nhị đại đang xem cuộc vui, nói: "Tôi đã chào giới truyền thông trước khi đến đây."
"Ngay cả tiêu đề bài báo cũng đã được nghĩ ra cho họ: Con gái ngoài giá thú của nhà họ Phương cướp vị hôn phu con gái cả của nhà họ Tần.

Có phải mất đạo đức hay nhân tính vặn vẹo? "
Một vài người mở miệng:"Kiều......!Kiều Kiều?"
Điên rồi?
"Vậy thì, đoán chừng là các phóng viên chỉ vừa mới gửi những bức ảnh cho ông ngoại và ông nội của tôi." Cô gái nghiêng đầu.
"Thì...sau đó thì sao?" Vài người chỉ cảm thấy tim đập thình thịch và đập cực nhanh.
"Sau đó?" Tần Kiều ngẩng đầu, chắp tay sau lưng, bước chân nhẹ nhàng, "Dưới áp lực của ông nội, ông ngoại đã cho tôi biệt thự ở phía bắc thành phố và những thứ trong đó coi như là tiền bồi thường."
Mọi người hít hà một hơi, biệt thự ở phía bắc thành phố?
Có người hỏi không rõ nguyên nhân: "Có chuyện gì sao? Không phải chỉ là biệt thự sao?"
Cùng đuổi ăn mày có gì khác nhau đâu?
Đều là phú nhị đại phú tam đại, ai còn chưa mua bất động sản?
Người nọ hít vài hơi: "Không phải chuyện của biệt thự, là..."
" Sẽ không là kia tòa nhà đi!" Người thanh niên đột nhiên phản ứng lại.
Mấy người gật gật đầu, mọi người đều biết, sở thích của ông Phương là đồ cổ.
Nghe nói hơn phân nửa đều đặt bên kia.
Cái rẻ nhất tựa như là mấy trăm vạn, chưa kể cả đồ cổ trong cả một căn biệt thự.
Đền bù này là một biệt thự? Rõ ràng là...
Một vài người bị tâm tắc trầm mặc, sự nghèo đói đã hạn chế trí tưởng tượng của bọn hắn.
"Chờ đã, hình như tôi đã nghe đồn." Cô gái nhỏ yếu ớt, ngoài ý muốn nói, "Những thứ mà Phương lão gia thưởng cho tiểu bai đến từ biệt thự đó, vậy Kiều Kiều sẽ không bị người nhà Phương nhằm vào chứ?"
Cô ôm đến tia hy vọng cuối cùng, nếu đổi thành bọn hắn, nhất định sẽ bị lột sạch một tầng da.
Hơn nữa, nhà họ Phương lần này đang sứt đầu mẻ trán, làm sao họ có thể bỏ qua Tần Kiều?
Đầu óc sáng ngời, quay đầu lại lẳng lặng nhìn cô gái, có phải là Tần Kiều sẽ chết không?
Không, không phải!
Với nhà họ Tần sau lưng Tần Kiều, đám người nhà họ Phương làm sao dám động vào cô!
Bọn họ không thể động đến cô, thì không phải họ bắt Phương Tư Vân, một đứa con gái ngoài giá thú và gót chân không vững chắc, để trút giận sao?
Tóm lại, Phương Tư Vân đã xúc phạm cả Phương gia chỉ vì một người đàn ông.
Một đám phú nhị đại nhìn Phương Tư Vân kiêu ngạo cướp đi vị hôn phu của Tần Kiều, ngẩn người đứng ở nơi đó, sau đó quay đầu lại thì thấy cô gái đang giơ tay dụi mắt, giẫm gót giày tinh tế thong đong bước ra ngoài.
"Đúng rồi, chúng ta đã quên gì đó rồi sao?"
"Hả?"
"Tần Kiều bây giờ lại độc thân rồi."
Trái tim của một đám thiên kim co quắp lại, theo bản năng giữa sân tìm, sau đó đồng thời nhẹ nhàng thở ra, vị Thời tổng kia giống như không có tới.
Sau khi Tần Kiều rời đi, liếm kẹo, rồi gửi cho Phương Tư Vân screenshots tin nhắn mà Phương lão gia gửi.
Sau tán cây, Phương Tư Vân nhìn Tống Ninh, tốt nghiệp từ một trường danh giá, đẹp trai lắm tiền, gương mặt hơi phiếm hồng.
Cùng Tần Kiều tranh cãi nhiều năm, cuối cùng cô ta cũng có thể thắng được một lần, cô ta ngượng ngùng rúc vào trong vòng tay của Tống Ninh, bàn tay đột nhiên vang lên, cô ta cầm lên xem, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch, cả người mềm nhũng.
Tần Kiều liếc mắt nhìn hai người sau gốc cây khẽ ngáp một cái, yến tiệc có chút nhàm chán cô buồn ngủ quá.
Tần Kiều buồn ngủ đi thẳng vào nhà, cô lái xe đi gần hết thành phố lúc chín giờ tối.
Cô nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn trước mặt mà sững sờ, cô lấy đâu ra kiên nhẫn để lái xe xa như vậy?
Không có biện pháp.

Cô dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào hướng dẫn, để xem nó còn bao xa, đầu vừa chuyển liền nhìn đến ghế phụ phía dưới, có nhiều quyển sách, mắt cô nhìn đèn đỏ, xoay người nhặt lên xem xét, mượn trong xe ánh đèn xem xét《 bá đạo thiếu gia tiểu công chúa 》
Tần Kiều: "???"
Đoạn Tinh Tinh lại để một cuốn sách kỳ lạ nào đó trong xe của cô.
Đèn đỏ sắp chuyển sang xanh, Tần Kiều nhìn sách, đang suy nghĩ gì đó.
Cách đó không xa, một người đàn ông đang lái chiếc xe mới phát triển của công ty.Ở ghế phụ, giọng nói lo lắng của người phụ trách vẫn văng vẳng bên tai.
"Thời tổng, chúng tôi sẽ tìm ra vấn đề càng sớm càng tốt.

Chúng tôi không biết chuyện gì đang xảy ra.

Rõ ràng nó ổn trong thí nghiệm ngày hôm qua, nhưng đột nhiên..."
Thời Cảnh liếc nhìn thứ vừa được xác định là một bán thành phẩm, cau mày: "Bây giờ tôi về rồi, tất cả nhân viên nghiên cứu đang đợi trong phòng thí nghiệm..." Trước khi
Nói xong, một luồng sáng chói lóa cùng với âm thanh cọ xát chói tai, Thời Cảnh quay tay lái, sau đó "Phanh" liên tiếp vài tiếng, một ánh sáng trắng xuất hiện trước mặt anh, hoàn toàn mất ý thức.
Tần Kiều suy nghĩ một chút, đưa đầu ngón tay lên hướng dẫn, cô định đổi lộ trình để ở nhà Đoạn Tịnh Tịnh một đêm.
Đột nhiên, một tiếng vang lớn, chiếc xe đang rẽ vào một khúc cua thì bị một chiếc xe khác lao thẳng về phía cô.
Tần Kiều: "???"
Tai bay vạ gió?
"Linh hồn bị phát hiện, thu phục thành công, trợ thủ số 107 của hệ thống mới, nghịch tập của Tần Kiều bắt đầu.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui