[có H nhẹ nhé!]
Hai ngày sau,
Diệp Hoành Nghi nói với vợ:
- Mai bà kêu con Hi Nghi đi cùng tôi!
- Hai cha con ông định đi đâu?- Diệp phu nhân lo lắng ngập ngừng hỏi.
Không nghe ra vợ có gì khác thường, Diệp Hoành Nghị vẫn ăn bình thường nói:
- Đưa con bé đi gặp một người!
- Ông...!
- Bà không biết mấy hôm nay công ty chúng ta rơi vào khủng hoảng, sắp phá sản rồi!- Diệp Hoành Nghị thở dài nói.
- Vậy ông định...!- Diệp phu nhân lo lắng.
- Có một người muốn tìm vợ cho con trai họ, cho nên tôi muốn dẫn con bé tới gặp họ, nếu được cũng có thể nhờ họ hỗ trợ vốn để qua cơn biến động này!
- Nhưng con bé nó yêu Tống Nghiêm Tịch, nếu làm vậy thì con bé sao chịu?- Diệp phu nhân cố gắng thuyết phục.
- Ý tôi đã quyết, bà kêu con bé mai chuẩn bị đi bới tôi!- dứt khoát xong, Diệp Hoành Nghị đứng dậy rời khỏi nhà.
Chỉ còn Diệp phu nhân lo lắng nhìn chồng rời đi, bà không dám nói cho ông biết Diệp Hi Nghi hai hôm nay không về nhà, nắm chặt tay đi đi lại lại trong nhà, cuối cùng không thể cứ ở nhà chờ đợi được nữa, bà ta liền rời khỏi nhà.
Quay trở lại tầng hầm, nơi giam giứ Diệp Hi Nghi.
Lúc này ở bên trong, tất cả nam nữ đều khoả thân, Diệp Hi Nghi toàn thân loã lồ nằm dưới đất, lúc này trong mắt cô ta chỉ còn một màu của hận thù, cô ta hận tất cả, Diệp Lạc Nguyên, Tống Nghiêm Tịch, Trương Doanh, Phương Tiếu Quân. Cô ta cho rằng chỉ vì những người này mà giờ đây cô ta thân tàn ma dại, một thiên kim tiểu thư là cô ta, được bao nhiêu quý công tử con nhà giàu theo đuổi, vậy mà giờ đây chẳng khác gì một gái điếm rẻ tiền. Diệp Lạc Nguyên, Tống Nghiêm Tịch, Trương Doanh, Phương Tiếu Quân, các người hãy chờ đấy, tôi mà ra được thì sẽ cho các người nếm mùi vị đau khổ gấp vạn lần tôi.
Nghĩ vậy, nhưng khi ánh mắt nhìn ra nơi cửa sắt thì Diệp Hi Nghi lại càng hận, suốt hai ngày nay, cô ta luôn tìm cách rời khỏi đây, nhưng cánh cứaawst nặng nề đóng im lìm thì cô ta có mọc cánh cũng chẳng thể bay được, cuối cùng cô ta hận luôn cả cha mình là Diệp Hoành Nghị, hận ông ta vì không tới cứu mình, thậm chí, cô ta còn hận cả mẹ mình là Diệp phu nhân.
Cô ta đã hi vọng rằng hai người yêu thương cô ta sẽ tới cứu cô ta, nhưng, hai ngày đã trôi qua vẫn không thấy bóng một ai. Đang suy nghĩ, phía dưới cảm nhận có gì đó nóng chạm vào cô ta, đưa mắt nhìn xuống phía dưới khiến cô ta một trận sợ hãi, bởi đó là một lão già, còn già hơn cả cha cô ta đang đưa chiếc lưỡi của mình chạm vào nơi tư mật của cô ta.
Miệng ư ư, chiếc đầu lắc qua lắc lại. Cô ta làm sao có thể chấp nhận mình bị một lão già làm chuyện ấy chứ. Nhưng lần này cũng vậy, cho dù cô ta có phản đối cũng không thể thoát cảnh cùng một lão già giao hoan.
Chiếc camera đặt ở góc vẫn đang quay lại rõ ràng khuôn mặt cùng những động tác hoạt động của tất cả những người có mặt trong tầng hầm. Mùi vị hoan ái bay khắp xung quanh tầng hầm khiến vật phía dưới của những đàn ông có mặt trong phòng ngẩng lên căng cứng, nhưng họ buộc phải gắng nhịn bởi vì họ còn nhớ câu nói trước khi rời đi của An Diệp Lạc. Không ai dám biến mình là kẻ tiên phong.
Diệp phu nhân bắt taxi chạy thẳng tới công ty R.S để gặp Tống Nghiêm Tịch, chỉ là, khi bà ta tới lại bị nhân viên tiếp tân thông báo cho biết rằng anh không có mặt tại công ty ngày hôm nay.
Nghe xong, Diệp phu nhân không thể làm gì khác hơn là lại trở về nhà tiếp tục chờ đợi Diệp Hi Nghi.
_________________