Rời khỏi bửa tiệc, Tần Hạ Nhiên lại bảo không muốn về nhà, Diệp Khả Thư đành chở nàng ta đi hóng gió.
Xe chạy được một lúc, Diệp Khả Thư phát hiện có điều bất ổn.
Chân liên tục đạp vào bàn đạp phanh nhưng xe vẫn không giảm tốc độ, tay nắm chặt vô lăng, cố gắng trấn định bản thân lại nói
" Tiểu Nhiên, chị nhắm mắt lại, nghỉ ngơi đi."
Tần Hạ Nhiên kinh ngạc, nhìn ánh mắt ôn nhu kia, giọng nói dịu dàng, nàng còn nghĩ bản thân say rượu nên sinh ra ảo giác.
Nhưng bây giờ nàng thật rất mệt, nên nghe lời nhắm mắt lại.
Nhìn Tần Hạ Nhiên ngoan ngoản nghe lời, Diệp Khả Thư mỉm cười.
Cô đã biết bản thân mình muốn gì.
Cô muốn bảo vệ nữ nhân này, muốn đem đến cho nàng cuộc sống hạnh phúc.
Nếu lần này có thể thoát được kíp nạn này cô nhất định sẽ giử lấy nàng, không để nàng một mình chịu đựng nữa.
Diệp Khả Thư đưa tay mở dây an toàn, lại nhìn gương chiếu hậu, xác định phía sau không có xe, cô hít một hơi thật sâu.
...Rầm...
Xe đụng vào dãy phân cách, Diệp Khả Thư xoay người ôm trọn Tần Hạ Nhiên vào lòng, dùng cơ thể che chở cho nàng.
Tần Hạ Nhiên nhíu mày, nàng cảm nhận được va chạm mạnh, lại có người ôm nàng thật chặt.
Mở mắt ra Tần Hạ Nhiên cảm giác như không thể hô hấp được nữa.
Trước mắt chính là người nàng yêu, hơi thở cô yếu ớt, những mảnh thủy tinh đâm vào người, máu đã nhuộm đỏ chiếc áo sơmi trắng, nhưng tay vẫn ôm chặt nàng không buông.
Hai hàng nước mắt lăn dài, Tần Hạ Nhiên nhanh chóng lấy điện thoại gọi cấp cứu, lại nức nở nói cùng người đang bất tỉnh kia
" Diệp Khả Thư tôi không cho phép em bỏ tôi.
Tôi không cho phép em có chuyện.
Em nghe không..."
Lúc Tần Hạ Hạ đến bệnh viện nàng không ngăn được nước mắt, tỷ tỷ nàng người đầy máu, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm phòng cấp cứu.
Tỷ tỷ là người mạnh mẽ nhìn cảnh tượng này nàng thật đau xót.
Tần Hạ Hạ đến bên cạnh Tần Hạ Nhiên lo lắng hỏi
" Tỷ tỷ không sao chứ? Nên đi kiểm tra xem có bị gì không."
Tần Hạ Nhiên xoay đầu nhìn em gái, hai dòng nước mắt lại lăn dài, lắc đầu nói.
" Chị không sao.
Nhưng Tiểu Thư em ấy...."
Tần Hạ Hạ ôm lấy cơ thể mong manh của Tần Hạ Nhiên, đây là lần đầu nàng thấy tỷ tỷ mình yếu đuối như vậy.
Nàng nhận ra tình cảm tỷ tỷ dành cho Diệp Khả Thư nhưng không nghỉ lại sâu đậm như vậy.
" Thư tỷ sẽ không sao đâu.
Chị đừng lo."
Mười phút sau Đường Hoa, An Vi và Tô Tịnh Thi cũng đến.
Năm nữ nhân mang theo vẻ mặt lo lắng ngồi chờ tại cửa phòng cấp cứu.
Một giờ sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, Tần Hạ Nhiên đứng dậy lo lắng hỏi
" Bác sĩ Tiểu Thư không sao chứ? Cô ấy không bị gì đúng không?"
" Bệnh nhân bị mất máu quá nhiều, lại là nhóm máu hiếm O Rh-, chỉ e bệnh viện không còn đủ nhóm máu này..."
Mặt Tần Hạ Nhiên trắng bệch, cả người vô lực ngã xuống.
Tần Hạ Hạ đở tỷ tỷ ngồi lại trên ghế, lại lấy ra điện thoại gọi cho một dãy số.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy nàng dùng giọng đanh thép nói
" Trong vòng 10p đem tới bệnh viện Thiên Y lượng máu O Rh-"
Tần Hạ Hạ vừa tắt máy, bên kia điện thoại Tô Tịnh Thi có người bắt máy
" Ta cần một lượng máu O Rh- nhanh chóng đem đến bệnh viện Thiên Y."
Đường Hoa cất đi di động trên tay, xoay người ôm lấy An Vi.
Hai nữ nhân kia đã làm những điều nàng định làm nên bây giờ việc nàng cần làm chính làm trấn an tiểu bảo bối nhà nàng.
Tần Hạ Nhiên cố gắng trấn định bản thân, lấy ra điện thoại, gọi cho một dãy số
" Trình Dịch Ân đến phòng cấp cứu số 6 gấp."
Vị bác sĩ đứng trước cửa phòng cấp cứu hít một ngụm khí lạnh, hắn vừa chuyễn đến đây không lâu nên không biết những nữ nhân này là ai, nhưng nhìn cách họ làm việc, lại còn có thể gọi được viện trưởng Trình thì có thể chứng minh họ không phải nhân vật bình thường a.
Sau khi nghe được cái tên Tần Hạ Nhiên họi, An Vi như tìm thấy một tia hi vọng.
Trình Dịch Ân, sao nàng có thể quên đại tỷ này được.
Nếu muốn tìm người có thể cứu Diệp Khả Thư thì chỉ có thể tìm nàng ấy.
10 phút sau, máu được đưa đến, Trình Dịch Ân cùng hai người bác sĩ khác cũng từ phòng viện trưởng đi đến phòng cấp cứu số 6.
Nhìn nữ nhân đang bước đến, An Vi đứng phắc dậy, chạy đến nắm lấy tay Trình Dịch Ân, nức nở
" Đại tỷ...Đại tỷ...Chị nhất định phải cứu Tiểu Thư..."
Mặt Trình Dịch Ân biến sắc, không thể tin lập lại
" Tiểu Vi em nói người trong đó là Tiểu Thư?"
" Ân..."
Trình Dịch Ân vổ vổ tay An Vi, ý bảo cứ yên tâm.
Đường Hoa đến đở An Vi ngồi lại ghế.
Trình Dịch Ân bỏ qua chào hỏi với những người kia, trực tiếp đến hỏi tên bác sĩ đang ngơ ngác kia
" Tình hình bệnh nhân thế nào?"
Tên bác sĩ kia giọng run rẫy, hắn biết lần này hắn xong đời rồi, nếu biết người nằm trong kia là người quen của viện trưởng Trình, hắn sẽ không qua loa như vậy
" Bệnh nhân bị mất máu quá nhiều, còn bị vài vết thương ngoài da do thủy tinh gây ra."
Nghe hắn trình bày Trình Dịch Ân nhíu mày, xoay sang hai người đi cùng mình nói
" Lập tức vào kiểm tra bệnh nhân lại lần nữa.
Chú ý đến phổi."
Nói xong lại nhìn tên bác sĩ trực ban tức giận
" Từ bây giờ anh bị sa thãy."
Tần Hạ Nhiên hướng theo bóng lưng Trình Dịch Ân đang tiến vào phòng cấp cứu
" Nhất định phải cứu được Diệp Khả Thư."