Một tuần qua, Tần Hạ Nhiên buổi sáng đến công ty làm việc, buổi tối lại ở bệnh viện chăm sóc cho Diệp Khả Thư.
Nhìn Tần Hạ Nhiên vì mình mà mệt mỏi, Diệp Khả Thư xót vô cùng, cô đã khuyên nàng nên ở nhà nghĩ ngơi.
Nhưng Tần nữ vương là một kẻ cố chấp không chịu nghe lời nên cô cũng hết cách.
Thời tiết cuối thu đã bắt đầu se lạnh, đôi lúc sẽ có vài cơn mưa làm người ta chạnh lòng.
Diệp Khả Thư đưa mắt nhìn những hạt mưa đang đua nhau rơi xuống.
Cửa phòng bệnh mở ra, Diệp Khả Thư cười tươi chờ người đang đi vào nhưng khi thấy người vào là Tô Tịnh Thi nụ cười kia cũng biến mất.
Diệp Khả Thư xoay người, mặt đối diện, đôi mắt chăm chú nhìn cửa ra vào như đang chờ ai đó.
Tô Tịnh Thi đi đến chắn trước mặt Diệp Khả Thư
" Em đang đợi ai sao?"
" Ân."
Tô Tịnh Thi chăm chú quan sát Diệp Khả Thư, nhưng ánh mắt cô vẫn dán chặt vào cửa không nhìn nàng một lần.
Tô Tịnh Thi thở dài hỏi
" Chị không có cơ hội sao?"
" Thực xin lỗi.
Tôi đã có người trong lòng."
" Được rồi.
Vậy chị thực hiện lời hứa.
Xem em như muội muội.
Sau này không cần lãng tránh chị nữa được không?"
Lúc này ánh mắt Diệp Khả Thư mới nhìn Tô Tịnh Thi, cô cười cười
" Được."
Tô Tịnh Thi bước đến gần ôm lấy Diệp Khả Thư
" Vậy đây là cái ôm đánh dấu tình tỷ muội chúng ta."
Diệp Khả Thư chưa kịp phản ứng thì cửa phòng lại mở ra.
Tần Hạ Nhiên đứng tại cửa như chết lặng, tim như vở tan thành từng mảnh.
Nàng quay người chạy đi, nàng muốn chạy trốn nổi đau này, nàng không muốn ai thấy nàng đang khóc.
Nhìn Tần Hạ Nhiên rời đi, Diệp Khả Thư cảm giác như cô sắp đánh mất người quan trọng nhất đời mình.
Cô thoát khỏi cái ôm của Tô Tịnh Thi, không cần suy nghỉ cô rút đi kim truyền dịch trên tay, nhanh chóng đuổi theo Tần Hạ Nhiên.
Khi đuổi đến, Tần Hạ Nhiên đã vào thang máy đi xuống.
Cô đành đến thang bộ đuổi theo.
Diệp Khả Thư vừa phải chịu đựng mệt mỏi của cơ thể, vừa lầm bầm
" Chết tiệt.
Tình huống cẩu huyết thế này đáng lý chỉ nên xuất hiện trong bách hợp tiểu thuyết, thế nào lại xảy ra với mình vậy chứ.
Tần Hạ Nhiên tại sao chị lại bỏ đi, tại sao không nghe tôi giải thích."
Cửa thang máy vừa mở, Tần Hạ Nhiên đã chạy nhanh ra ngoài, mặc kệ bên ngoài trời đang mưa to, bây giờ nàng chỉ muốn rời khỏi đây.
Thế là trong cơn mưa cuối thu, tại khuôn viên bệnh viện không một bóng người.
Bây giờ lại xuất hiện hai dáng người, một người chạy một người truy.
Chẳng ai biết họ là đang chơi trò gì.
Diệp Khả Thư dù cố đuổi theo nhưng vẫn không thể kịp Tần Hạ Nhiên, cô dùng hết sức hét lên chỉ hy vọng Tần Hạ Nhiên dừng lại
" Tần Hạ Nhiên.
Chị dừng lại cho tôi."
Quả nhiên tiếng hét kia có hiệu quả, Tần Hạ Nhiên dừng lại, xoay người nhìn Diệp Khả Thư
" Em vẫn chưa hết bệnh.
Nên trở vào đi."
Diệp Khả Thư hướng Tần Hạ Nhiên vừa bước đến vừa nói
" Chị theo tôi trở vào."
Tần Hạ Nhiên lắc đầu
" Em trở vào đi.
Tô tiểu thư sẽ lo lắng."
Khi khoảng cách giửa hai người chỉ còn lại một bước, Diệp Khả Thư dừng lại nhìn Tần Hạ Nhiên
" Tôi và Tô Tịnh Thi..."
Tần Hạ Nhiên mỉm cười chua chát, nàng cắt ngang lời của cô
" Đừng nói.
Chỉ cần em hạnh phúc là được."
Nhìn nụ cười kia, tim Diệp Khả Thư đau đớn không thôi, cô tức giận quát
" Tần Hạ Nhiên, chị nghỉ mình là thánh nhân sao? Sẽ có người vui vẻ khi nhìn người mình yêu hạnh phúc bên người khác sao? Tần Hạ Nhiên chị ngu ngốc..."
Khóe mắt Diệp Khả Thư đỏ lên, cô bước đến ôm Tần Hạ Nhiên vào lòng, tiếp tục nói
" Tần Hạ Nhiên chị nghe cho rỏ.
Người tôi yêu là chị.
Người Diệp Khả Thư yêu là Tần Hạ Nhiên.
Vì vậy tôi không cho phép chị rời bỏ tôi."
Tần Hạ Nhiên không thể tin vào tai mình, nàng ngước mặt lên nhìn Diệp Khả Thư lấp bấp nữa ngày không nói được câu trọn vẹn
" Em...Em nói...Nhưng tôi thấy..."
" Có những điều mắt thấy tai nghe cũng chưa chắc gì đã đúng vì não chỉ chấp nhận thông tin mà nó cho là đúng."
Tần Hạ Nhiên ngơ ngác nhìn Diệp Khả Thư.
Nàng không nghĩ Diệp Khả Thư sẽ nói như vậy, cũng không nghĩ đến Diệp Khả Thư nói yêu nàng.
Bây giờ nàng hoàn toàn không biết phải làm sao.
Đợi nữa ngày Tần Hạ Nhiên cũng không phản ứng Diệp Khả Thư đành lên tiếng
" Chị định đứng đây đến khi tạnh mưa sao?"
" A...Chúng ta nhanh vào trong."
Khi hai người trở lại phòng bệnh, Tô Tịnh Thi vẫn còn ở đó.
Tô Tịnh Thi nhìn mười ngón tay đan xen của hai người kia, mỉm cười trêu ghẹo
" Hai người có chứng tự ngược sao? Nhanh đi tắm đi."
Tô Tịnh Thi đứng dậy trước khi rời đi lại nói
" Tần tổng, hy vọng cô thật lòng với muội muội tôi.
Còn Tiểu Thư, chị vẫn đang đợi trà em dâu đó nha."
Tần Hạ Nhiên và Diệp Khả Thư gật gật đầu, lại nhìn nhau cười hạnh phúc.
Tô Tịnh Thi đứng trong khách sảnh bệnh viện nhìn cơn mưa.
Có lẻ ông trời cũng thương xót nàng, nên đã trút xuống một cơn mưa gột rửa đi nổi buồn này.
Tô Tịnh Thi là ai? Nàng là người cầm lên được sẽ buông xuống được.
Tô Tịnh Thi mãi đắm chìm trong suy nghỉ của bản thân nên không phát hiện bên cạnh từ lúc nào đã có thêm một người cùng nàng ngắm mưa.
Những điều phát sinh khi nãy đều được Trình Dịch Ân chứng kiến.
Nàng âm thầm đánh giá nữ nhân bên cạnh.
Nàng ta đúng là một nữ nhân mạnh mẻ, khiến người ta phải khâm phục.
Bổng nhiên trước mặt xuất hiện ly cafe vẫn đang bốc khói, Tô Tịnh Thi đưa mắt nhìn sang bên cạnh, lại nghe Trình Dịch Ân lên tiếng
" Thời tiết thế này, một ly cafe nóng sẽ giúp cơ thể ấm hơn."
Tô Tịnh Thi mỉm cười nhận ly cafe
" Cảm ơn."
" Bây giờ cô không thể về, hay đến phòng tôi tán gẫu đợi hết mưa được không?"
" Được."
Hai người cùng nhau đi đến phòng của Trình Dịch Ân.
Giửa vòng xoay nghiệt ngã của cuộc đời, một mầm non tình yêu đang chớp nở.