Diệp Khả Thư vừa mở mắt đón ngày mới đã cảm nhận được tê mỏi truyền đến từ cánh tay phải.
Đó chính là hậu quả của sự nhiệt tình đêm qua.
Nhìn đồng hồ chỉ 5h sáng.
Diệp Khả Thư đi vào nhà tắm, hoàn tất việc tẩy rửa bản thân lại rút từ ví ra tờ giấy note.
Để lại vài dòng với nét chữ rồng bay phượng múa.
" Tôi đã có một đêm rất thoải mái.
Cảm ơn em.
Tạm biệt."
Trở về nhà, thả mình xuống sôpha.
Nhắm mắt lại, Diệp Khả Thư cố xua đi cảm giác mệt mỏi.
Nhưng không, ngoài mệt mỏi cũng chỉ là mệt mỏi, chẳng còn lại gì.
Cuộc sống của cô cứ buông thả như vậy đôi khi lại tốt hơn.
Từ cửa vang lên tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa, An Vi đi vào ngồi cạnh dùng tay xoa lên thái dương Diệp Khả Thư
" Mệt mỏi sao?"
" Ân."
Có lẽ bây giờ người hiểu cô nhất cũng chỉ có cô bạn thân này thôi.
An Vi thở dài.
" Mệt mỏi sao không dừng chân?"
Mắt vẫn không mở, nhưng Diệp Khả Thư có thể tưởng tượng được vẻ mặt lo lắng ấy
" Sẽ.
Nhưng bây giờ không phải lúc."
" Vẫn chưa đủ lâu sao?"
" Tớ không sao.
Đừng nói chuyện này nữa.
Tớ đói."
Thế là Tiểu Vi nô tỳ đành phải đứng lên đi vào bếp làm bửa sáng cho Tiểu Thư đại lão gia của chúng ta.
Nửa tiếng sau Tiểu Vi nô tỳ trở ra với hai bát cơm chiên trứng.
" Trong nhà hết đồ ăn cũng không chịu mua.
Cậu xem cậu sống thế nào? Trong nhà chỉ toàn rượu cậu uống rượu mà sống sao? Bla bla...."
Trong khi Tiểu Vi nô tỳ hậm hực giảng đạo thì Tiểu Thư đại lão gia lại rất bình thản thưởng thức bửa sáng.
Ngươi nói gì mặc ngươi, nói chán sẽ im thôi.
Càm ràm chán rồi Tiểu Vi lại bát quái sang chuyện khác
" Tần thị gọi cho cậu chưa?"
Diệp Khả Thư tỏ vẻ không quan tâm chỉ nhàn nhạt đáp
" Vẫn chưa.
À nói cậu biết Đường tổng mời tớ làm bartender cho quán bar All."
An Vi dừng lại động tác nhai cơm nhưng cũng rất nhanh lại tiếp tục
" Cậu quyết định thế nào?"
Lại là nhàn nhạt đáp
" Vẫn chưa quyết định."
" Làm gì thì làm.
Nhớ cẩn thận là được."
" Đã biết."
Tiểu Vi nô tỳ lại phải dọn dẹp chén mới được đi làm.
" Tớ đi làm đây.
Cậu ngoan ngoãn ở nhà đi.
Đừng đi quậy phá a."
" Đi đi.
Biết rồi khổ lắm nói mãi."
----
Tại phòng VIP của khách sạn khi Tần Hạ Hạ tỉnh lại thì chỉ còn lại một mình.
Xoay đầu lại thấy tờ giấy note ai đó để lại.
Nàng cong lên khóe môi.