Bác sĩ Hứa nhận được điện thoại của thư ký Phương, trong vòng nửa tiếng chạy như bay đến văn phòng chủ tịch Hoàng Tinh, khám lại cho Giang Trạm lần nữa.
Thu lại dụng cụ, bác sĩ Hứa muốn mở miệng, Giang Trạm phất tay ra hiệu ngừng lại, bảo thư ký Phương ra ngoài rồi mới để bác sĩ Hứa tiếp tục.
Bác sĩ Hứa ho khan: “Thưa Giám đốc Giang, cơ thể ngài về cơ bản không có vấn đề gì, nhưng gần đây ngài làm lụng hơi quá độ, nên nghỉ ngơi bồi dưỡng là ổn rồi.”
Giang Trạm im lặng.
“Tôi kê đơn cho ngài vài loại thực phẩm chức năng, còn có cao dán trị nhức mỏi eo chân.” Bác sĩ Hứa gõ lách cách trên tablet, mỉm cười đưa cho Giang Trạm, “Ngài nghĩ sao ạ?”
Giang Trạm nhìn mấy cái tên xa lạ chưa từng nghe, nhưng có vẻ đây chính là đám thực phẩm chức năng, im không nói gì.
“Ngài chớ lo về vấn đề riêng tư.” Bác sĩ Hứa nở nụ cười hoàn mĩ, “Chúng tôi bảo mật toàn bộ thông tin của khách hàng, hơn nữa ngài có thể mua dưới danh nghĩa cậu Tứ mà? Cậu Tứ là khách quen mua mấy món này chỗ tôi đấy.”
Giang Trạm không muốn nghe nữa, hít một hơi: “Đã biết.”
Trong mắt bác sĩ Hứa chỉ có tiền nhưng vẫn là một bác sĩ chuyên nghiệp.
Anh ta vừa dọn đồ vừa uyển chuyển nhắc nhở: “Giám đốc Giang à, làm mấy chuyện ấy dù sướng thì sướng nhưng cái gì cũng nên có chừng mực, nhiều quá lại hỏng hết bánh kẹo đấy.
Trẻ thì chưa thấy gì, về già là biết mặt nhau ngay.”
Bác sĩ Hứa vốn là bác sĩ gia đình trong giới thượng lưu, biết không ít kẻ ăn chơi trác táng.
Có tiền có quyền không thiếu người bên cạnh, gia giáo không nghiêm không ai quản, rất dễ sa ngã.
Nhưng bác sĩ Hứa biết Giang Trạm nghiêm khắc tới mức làm người ta líu cả lưỡi, chưa từng nghĩ tới chuyện kiếm lời từ việc bán thực phẩm chức năng cho anh.
Yêu tinh nhỏ nhà ai mà xài hao dữ vậy?
Xuất phát từ sự kính nghiệp không tò mò vấn đề cá nhân của bệnh nhân, bác sĩ Hứa lễ phép tạm biệt ra về.
Giang Trạm một mình ngồi trên ghế salon, nhìn chằm chằm vào hư không, răng nghiến kèn kẹt vào nhau: “Bạch Diễn…”
…
Bạch Diễn nhàn nhã xem catalogue của nước hoa VOE.
Nước hoa Giang Trạm dùng quả nhiên là hàng đẳng cấp, VOE là nhãn hàng high end có tiếng, một chai nhỏ xíu đủ cho cậu ngủ vài đêm ở Karls rồi.
Từng tự tay nghiên cứu pheromone nhân tạo nên Bạch Diễn có hiểu biết khá sâu về hương liệu và tinh dầu, khi ngửi thấy mùi nước hoa của Giang Trạm cũng dần mường tượng ra thành phần tạo mùi.
Nguyên liệu của thế giới này và thế giới cậu sống khác nhau, Bạch Diễn cũng chỉ có thể ghi chép được một phần dựa trên hình dạng, chưa thể xác định từng loại thành phần một cách rõ ràng.
“Hormone trong cơ thể đang ở ngưỡng cao hơn bình thường, giá trị dao động ổn định, tạm thời không cần tiêm thuốc ức chế.”
Kết quả AI đo lường khiến Bạch Diễn vô cùng hài lòng.
Cậu vẫn đang trong kì động dục, nồng độ hormone không còn cao như trước, đều là công lao Giang Trạm nai lưng cày cấy hết.
Nghĩ lại Bạch Diễn còn hơi tiếc tiếc.
Khi cậu có thể chiết xuất thành công pheromone mô phỏng nhân tạo từ nước hoa, cảm giác chắc hẳn không thể nào sung sướng được như bây giờ.
Dù sao thời kì động dục vẫn luôn xoay quanh tổng hợp hormone và “vận động” hài hòa…
Bạch Diễn vui vẻ xách túi tới phòng tập riêng, chưa kịp bật nhạc thì cửa đã bị đẩy ra, tên đại diện không quá thân thiết xuất hiện: “Vài này nay cậu đi đâu đấy?”
Bạch Diễn chầm chậm ấn bộ loa, làm điệu dương cầm trầm bổng vang lên: “Có chuyện gì thế?”
“Cậu tự nhìn đi.”
Chu Thắng Hoa đen mặt ném một tấm ảnh cho Bạch Diễn.
Bạch Diễn nhìn lướt qua, khẽ nhíu mày: “Chụp khi nào vậy?”
Bối cảnh phía sau là khách sạn Karls, một cậu trai sắc mặt đỏ bừng, quần áo xộc xệch đang men theo con dốc bên cạnh mà đi.
Người chụp đã chờ sẵn gần khách sạn Karls, đúng lúc chụp lại được gò má cậu.
Bạch Diễn cầm lên, chẹp miệng thán phục: “Chụp đẹp phết.”
Lại còn chụp đúng góc ăn ảnh.
“Cậu tới khách sạn Karls làm gì?” Chu Thắng Hoa không hề ổn, đau đầu bóp trán, “Cậu chỉ vừa debut, lỡ mấy thứ này lộ ra, cậu còn muốn nổi nữa không?”
Bạch Diễn ném trả bức ảnh lên mặt bàn, dửng dưng ngồi xuống ghế: “Làm sao, em đi khách sạn ngủ cũng phải chú ý hả?”
Chu Thắng Hoa cũng không ngờ cậu lại chưng ra bản mặt này: “Bạch Diễn à, nghệ sĩ có công ty đứng sau marketing cho, nghệ sĩ cũng cần có nghĩa vụ tuân thủ quy định công ty!”
“Bao gồm không đi nghỉ ngơi ở khách sạn?”
Chu Thắng Hoa cứng họng.
Bạch Diễn không hề muốn dong dài với Chu Thắng Hoa, thuận tay cầm lấy một bộ headphone bên cạnh, xoay xoay trên tay: “Anh kiếm đâu ra cái ảnh này thế?”
“Có người gửi thư nặc danh, mục dích không rõ, đã hồi âm lại tra nguyên nhân rồi.” Chu Thắng Hoa đương nhiên phát cáu với thái độ của Bạch Diễn, cười lạnh đáp, “Nếu cậu không phải người dưới tay anh, cậu nghĩ anh sẽ quan tâm à?”
“Cái lúc anh “mồi chài” cho ngài Giang, sao không nói câu này đi?”
Nhắc tới chuyện cũ khiến Chu Thắng Hoa hơi mất tự nhiên, thế nhưng cảm giác ấy nhanh chóng bị ép xuống: “Chủ tịch Giang là người một nhà, đương nhiên sẽ có chừng mực.
Chuyện trong nội bộ công ty sẽ được xử lý tốt, cậu lén lút lên giường nhà đầu tư thì ai biết? Bị gài bẫy thì không chỉ mình cậu chịu thiệt!”
Bạch Diễn siết chặt headphone trong tay, nhíu mày: “Thì ra là vậy.”
Tất cả vì lợi ích của công ty.
Bên trong bị quy tắc ngầm, hợp đồng của công ty nên chạy đằng trời cũng không thoát, tiếp xúc với người ngoài cũng chưa chắc đã ổn thỏa.
Giống như Tưởng Kỳ Kỳ.
Ảnh cũng đã bị chụp lại, Bạch Diễn ở đấy làm gì cũng không còn quan trọng, Chu Thắng Hoa chỉ muốn dọa để Bạch Diễn biết điều chút thôi.
Ai ngờ mình mới là người tức nổ phổi.
Đẩy Bạch Diễn debut là lệnh của cấp trên, trong lòng dù chửi bới Bạch Diễn ương bướng 7749 lần thì vẫn phải ngậm ngùi nhịn xuống, tiếp tục xử lý chuyện bức ảnh.
Bạch Diễn đặt headphone xuống, cầm lại bức ảnh lên nhìn.
Trong ảnh mặt cậu đỏ ửng, thoạt nhìn vừa yếu đuối vừa quyến rũ khiến người ta mất hồn.
Bình thường hiếm khi cậu đỏ mặt, chỉ khi động dục, bị sinh lý ảnh hưởng mới xảy ra.
Đây là lần theo chân Giang Trạm vào khi động dục.
Còn lần trước đó…
Chính là cái ngày cậu đặt chân vào thế giới này, sau khi rời khỏi khách sạn Karls.
Xung quanh khách sạn Karls an ninh không hề tệ, không có kẻ nào tò mò đi quanh, lúc cậu bước ra cũng không có ai chụp ảnh.
Tấm ảnh này, hiển nhiên có kẻ đã rắp tâm nhắm vào cậu từ trước.
Nhưng tại sao lại là cậu?
Bạch Diễn một lần nữa thả nó xuống, khẽ cau mày.
Cậu nhớ cái lần mình mới tới Karls chưa lâu, ra ngoài gặp phải mấy tên côn đồ nhận sai người.
Bên trong điện thoại của một gã còn có ảnh Bùi Thâm.
Chu Thắng Hoa vẫn lải nhải, Bạch Diễn đánh gãy lời lão: “Về bức ảnh này, cá nhân em có vài suy đoán đấy.”
“Hả?”
Bạch Diễn kể sơ qua cái lần đụng độ đám côn đồ bên ngoài khách sạn Karls, lấy cái điện thoại cũ bị bỏ quên dưới hộc tủ ra: “Trong này có ảnh Bùi Thâm, còn có số điện thoại của kẻ đứng sau thuê người.”
Chu Thắng Hoa vui vẻ chìa tay, kết quả chỉ nhận lấy không khí.
Chu Thắng Hoa nhíu mày: “Sao thế?”
Bạch Diễn cười tươi như hoa: “Anh Chu có thiên vị quá không?”
Tuy những kẻ này tới với mục đích dằn mặt Bùi Thâm, thế nhưng không có nghĩa chúng hoàn toàn đối nghịch Bùi Thâm.
Bọn chúng trực tiếp gửi ảnh cho Chu Thắng Hoa, chỉ thẳng mặt Bạch Diễn, hiển nhiên đang nhắm vào cậu.
Nghĩ tới Bùi Thâm luôn chĩa mũi nhọn vào mình, Bạch Diễn khó có thể bài trừ gã ra khỏi danh sách tình nghi.
Chu Thắng Hoa nghe cái hiểu liền, vẻ mặt âm trầm nhưng lại tỏ ra không hề tức giận: “Công ty giờ siết chặt hoạt động, cậu hiện đang là đối tượng lăng xê hàng đầu, tất nhiên sẽ không bạc đãi.”
Bạch Diễn gật đầu, mỉm cười đưa chiếc điện thoại đời cũ kia ra: “Anh Chu vất vả rồi.”
Chứng cứ hữu dụng cậu đã sao chép lại hết vào hệ thống AI, không lo Chu Thắng Hoa giở trò mèo làm việc thiên vị.
…
Thứ 6 xin nghỉ một ngày, Bạch Diễn liều mạng đuổi kịp tiến độ chương trình học.
Phần âm nhạc thì không thành vấn đề, giọng hát và làn điệu đều đã luyện ổn, lớp thanh nhạc trôi qua nháy mắt.
Tiến độ lớp vũ đạo thì không quá lý tưởng.
Vì chênh lệch về thể chất, Bạch Diễn vẫn đang trong kì động dục luyện tập với tiến độ vô cùng chậm chạp, hơn nữa khi vung tay vung chân thì xương và cơ đều kháng nghị bằng đau đớn, mỗi lần tập đều đau tới mức đổ mồ hôi lạnh.
Thầy giáo dạy street dance cũng phải khâm phục trước nghị lực vượt lên nghịch cảnh của Bạch Diễn.
Thầy dạy street dance tên Triệu Hồng, ban đầu vốn được sắp xếp dạy cho Bạch Diễn, tưởng Bạch Diễn là ngọc thô chưa mài thế nào, sau khi nắn bóp xương cho cậu mới ngỡ ngàng.
Xương khớp và cơ của Bạch Diễn quá mềm dẻo, không thích hợp với street dance.
Chuyện đến nước này cô mới nhận ra, cậu bé có dung nhan mĩ miều kia có tinh thần vượt khó còn vượt xa cả khuôn mặt chói mắt của cậu.
Vấn đề lớn nhất khi tập nhảy là tiêu hao thể lực, thể lực tiêu hao sẽ đem đến đau đớn, thậm chí là sa sút tinh thần, đặc biệt là với bộ môn nặng như street dance.
Bạch Diễn dường như không hề để tâm, chân và tay run rẩy, sau lưng ướt đẫm mồ hôi nhưng ánh mắt vẫn bất biến, không khác gì khi bắt đầu bước chân vào phòng tập.
Triệu Hồng than thở với thư ký Phương: “Không trách được Giám đốc Giang sắp xếp cho cậu ấy những lớp học bí mật, người nỗ lực như vậy giờ mỏi mắt tìm cũng không thấy đâu.”
Thư ký Phương báo cáo lại tình hình cho Giang Trạm.
Giang Trạm nghe xong mặt không cảm xúc: “Biết vậy đã.”
Thư ký Phương cứ ngỡ Giang Trạm ít nhất sẽ biết thương hoa tiếc ngọc, kết quả không hề ăn được miếng dưa nào từ sắc mặt sếp, âm thầm ca ngợi sếp biết cách kìm chế cảm xúc, cung kính lui xuống.
Giang Trạm tiếp tục xử lý công việc, ngẩng đầu lên rồi cau mày.
Bạch Diễn mềm mại, Bạch Diễn nghe lời, Bạch Diễn thích được cưng chiều, hơi trái ý sẽ khóc nhè, một chút tủi thân cũng không chịu nổi kia và một Bạch Diễn chấp nhận thân thể đau nhức tập nhảy cả ngày, mãi tới khi kết thúc vẫn không thể gượng dậy nổi.
Đâu mới là con người thật của Bạch Diễn?
Hay là… Bạch Diễn trước mặt anh khác với Bạch Diễn trước mặt người khác?
Giang Trạm nhớ tới đôi mắt lúng liếng ngập tràn tình cảm của cậu, đáy lòng run rẩy.
Em ấy si tình như vậy…
Không, không thể tiếp tục buông thả bản thân!
Nhưng mà…
Giang Trạm nhắm mắt, gửi tin nhắn cho thư ký Phương: “Nói với Bạch Diễn gần đây tôi bận rộn nên sẽ ở lại văn phòng.”
…
“Ở lại văn phòng?”
Bạch Diễn thất vọng nhìn điện thoại, miệng “chậc” một tiếng.
Cậu không ngốc, vẻ mặt trốn tránh của Giang Trạm sáng nay sớm đã lọt vào mắt cậu rồi.
Ai biết đàn ông ở thế giới này lại đa tình như thế, ngủ với nhau hai lần đã muốn chạy mất dép?
Bạch Diễn suy nghĩ một chút, chẳng ai ăn hai ba bữa mà thành người béo phì được.
Hai ngày “ứ ừ” cơ bản đã bình ổn được kì động dục, mấy ngày nay có thể dựa vào áo vest kia đối phó, thôi thì cho anh giai chút không gian riêng vậy.
Cậu reply lại tin nhắn: “Nếu như em đạt hạng nhất tại , mong Giám đốc Giang sẽ cho em một phần thưởng xứng đáng.”
Tin nhắn gửi đi, y như ném một hòn đá xuống hồ nước phẳng lặng.
Bạch Diễn cũng không vội, tập trung học bù.
Phải mất hai ngày mới đuổi kịp tiến độ, chuẩn bị đuổi kịp chương trình của Tưởng Kỳ Kỳ.
là một chương trình nửa là thi đấu, nửa là biểu diễn, mỗi season 12 khách mời tới ca hát, bốn vị giám khảo bên dưới nhận xét, khán giả sẽ là người bỏ phiếu lựa chọn người biểu diễn tốt nhất.
Chương trình ngày nghe thì đơn giản nhưng khách mời đều là ca sĩ mới nổi hoặc người có lượng fan nhất định, bốn vị giám khảo nhận xét gắt gỏng, độ phổ biến trong công chúng không hề thấp.
kì này lựa chọn hợp xướng, danh sách sớm đã chốt xong.
Hoàng Tinh muốn chứng minh sự “trong sạch” vận dụng network đưa Bạch Diễn và Tưởng Kỳ Kỳ vào, thậm chí còn cố ý đưa cho hai ca sĩ Hoàng Tinh có trong danh sách từ trước tài nguyên khác để đề phòng.
Bạch Diễn ngồi trong phòng trang điểm, nhìn chính mình trong gương.
Chị gái make-up artist cầm phấn phủ, nhìn Bạch Diễn mất một lúc vẫn không nỡ xuống tay: “Chị cảm giác kỹ năng của mình đang bị khiêu chiến.”
Trước mắt là một khuôn mặt có làn da vừa trắng vừa mịn, đôi con ngươi màu xám sáng ngời, mũi cao thẳng, môi hồng hồng, chưa make-up lên đã đẹp hơn ối minh tinh rồi.
Make-up artist quyết định đánh khối và highlight cho gò má Bạch Diễn cao hơn một chút, chỉnh lại kiểu tóc cho cậu rồi mỉm cười: “Tiền lương của chị nhận xong cũng cảm thấy sai sai.”
Bạch Diễn từ bé đã nhận được vô số lời khen liên quan đến dung mạo của mình nên không hề bất ngờ, lễ phép đáp lại: “Cảm ơn chị nhé.”
Số báo danh của họ là 07, trong lúc chờ đợi Bạch Diễn lại lôi điện thoại ra nghịch, thuận tiện xem kiểu dáng nước hoa VOE.
Tưởng Kỳ Kỳ cũng make-up lên, cả người lộ vẻ ngọt ngào xinh đẹp, nhìn Bạch Diễn muốn nói gì nhưng lại xoắn xuýt rồi thôi.
Bạch Diễn đặt điện thoại xuống: “Cậu muốn nói gì nào?”
Tưởng Kỳ Kỳ ngạc nhiên, má hơi phiếm hồng, do dự rồi mới nhỏ giọng đáp: “Bạch Diễn à, là thế này… Mẹ của mình có xem qua video phát lại buổi livestream, muốn cảm ơn cậu… Cậu xem sắp xếp bao giờ có thời gian?”
Nói tới đây cô bé nhanh chóng giải thích thêm: “Không cần cậu vất vả tới viện đâu, call video là được rồi.”
Bạch Diễn cũng ngạc nhiên nhíu mày: “Mẹ cậu biết rồi?”
Nếu như tin rằng chuyện Tưởng Kỳ Kỳ nhảy lầu là chiêu trò maketing, mẹ của cô sẽ chẳng hơi đâu muốn cảm ơn cậu.
“Bà ấy xem video là biết rồi.” Tưởng Kỳ Kỳ nở nụ cười chua chát, “Giấu sao nổi…”
“Bà vẫn ổn chứ?”
“Ừm, mẹ mình vẫn ổn, khóc xong đánh mình mấy cái thôi.” Tưởng Kỳ Kỳ đưa tay lên xoa xoa má, trên mặt lại vô cùng nhẹ nhõm, “Sau đó bà ấy nói con gái to xác nhưng không biết lo nên mẹ chưa thể đi, mẹ phải sống.
Mình…”
Giống như không muốn nghĩ lại, Tưởng Kỳ Kỳ ngập ngừng: “Bác sĩ kể chuyện mẹ mình nửa đêm lén rút ống truyền dịch, muốn lén làm thủ tục xuất viện về nhà… Mình và mẹ trước giờ luôn nương tựa vào nhau, bà ấy không muốn sống thì mình sao có thể sống tiếp?”
Tưởng Kỳ Kỳ muốn trút bầu tâm sự, chợt nhận ra mình hơi lắm lời nên đỏ mặt ngậm miệng: “Xin lỗi, để cậu nghe mấy chuyện nhảm nhí quá.”
Bạch Diễn cụp mắt: “Không sao.”
Cậu chưa từng hưởng qua sự ấm áp của tình thân, đối với tình mẹ con của Tưởng Kỳ Kỳ lại hơi xúc động.
“Lúc về rẽ qua bệnh viện thăm bà ấy.”
Tưởng Kỳ Kỳ vui vẻ, sau lại cảm thấy không ổn lắm: “Thôi khỏi…”
Bạch Diễn là ân nhân cứu rỗi mẹ con cô, sao cô có thể làm phiền cậu?
“Nếu cậu thấy không tiện, vậy thì về giúp mình một chuyện.”
Tưởng Kỳ Kỳ ngẩn người.
“Chuyện gì?”
“Mình muốn sửa lời.”
Bạch Diễn nhìn dẫn chương trình đang giới thiệu khách mời trên màn hình, trong đáy mắt dường như có ánh sáng lay động.
Lần đầu lên sân khấu, sao có thể qua loa sơ sài?
Huống chi, cậu còn muốn dùng sân khấu này để đòi “phần thưởng” từ chỗ anh giai Giang Trạm cơ mà!
(TBC)
Tâm sự mỏng của tác giả:
Nhiều năm sau đó, khi phóng viên phỏng vấn Giang Trạm: “Xin hỏi lần đầu tiên khi thấy cậu Bạch Diễn trên sân khấu, ngài có cảm tưởng gì ạ?”
Sếp Giang: “Eo đau…”.