Bạch Diễn nhớ lại hồi nãy vui quá nên khoe khoang món quà phòng thí nghiệm với Square World.
Sao giọng điệu Square World lại cứ sai sai?
Bạch Diễn xem lại, thì ra mình lỡ tay bấm gửi sai ảnh rồi.
Cậu tính gửi ảnh phòng thí nghiệm được hệ thống AI photoshop sang, ai dè lại gửi nhầm ảnh selfie trên xe…
Tất cả là tại Tần Hạo vỗ vai khiến cậu bối rối.
Bạch Diễn giải thích: “Xin lỗi, tôi lỡ gửi nhầm rồi.”
Square World hình như vẫn đang online, nhanh chóng đáp lại.
Bạch Diễn khẽ nhíu mày: Cũng?
Bạch Diễn dở khóc dở cười nhìn Square World xổ một tràng, tâm trạng phức tạp nhíu nhíu mày.
Bạn trên mạng là fan của mình, Bạch Diễn không ngờ mình lại rơi vào tình trạng hiện tại.
Bạch Diễn tính toán dùng thân phận idol hấp dẫn fangirl Square World về công ty mình làm việc.
Thế nhưng cũng chỉ là thoáng qua.
Chưa nói tới chuyện đu idol tách biệt với cuộc sống thường ngày, sự riêng tư và bình đẳng khi trò chuyện với Square World khiến cậu rất thoải mái, khi nói rõ ràng chắc chắn sẽ không thể tiếp tục như vậy nữa.
Nếu Square World là fan của cậu, cậu tìm cơ hội tiết lộ mấy chuyện cá nhân lông gà vỏ tỏi của mình là được rồi.
Tán gẫu với Square World xong, Bạch Diễn tự dưng muốn lên thăm Giang Trạm một chút.
Giang Trạm đang họp, thư ký Phương từ văn phòng cách vách vừa sắp xếp tài liệu vừa đi ra, nhìn thấy Bạch Diễn thì giật nảy: “Giám đốc Giang vừa vào họp, cậu Bạch tìm ngài ấy có việc?”
Bạch Diễn cũng không hiểu vì sao mình muốn lên thăm Giang Trạm, ho khan một tiếng: “Không có gì, em chỉ muốn chào hỏi ngài ấy thôi…”
“Giám đốc Giang dạo này hơi vất vả.” Thư ký Phương cảm thấy có lỗi, “Mấy ngày trước ngài ấy toàn làm ngày làm đêm, mong cậu Bạch thông cảm.”
“Công việc bận đến thế cơ ạ?”
“Vâng, bên Tập đoàn có chút vấn đề.” Thư ký Phương nói không hề nhỏ, sắp xếp lại tài liệu lần nữa, “Cậu Bạch có thể vào phòng nghỉ chờ một lúc, Giám đốc Giang sắp họp xong rồi đấy.”
“Vậy thì thôi, em sẽ gửi tin nhắn cho ngài Giang.”
Bạch Diễn khẽ nhíu mày, trong đầu lóe lên khuôn mặt mơ hồ lộ ra vẻ mệt mỏi của Giang Trạm khi lái xe đưa cậu tới phòng thí nghiệm.
Bận rộn tới vậy vẫn dành thời gian mua sắm vật tư thí nghiệm cho cậu, còn tự mình đón cậu.
Bạch Diễn nhấn nút thang máy, nhắm mắt suy nghĩ một hồi, mở hệ thống AI tìm hiểu tình trạng hiện tại của Tập đoàn Tinh Hải.
Cổ phiếu Tinh Hải xuống giá kinh khủng, thỉnh thoảng còn có mấy lời kích động.
Bạch Diễn xem qua, đều là phàn nàn về chất lượng sản phẩm điện tử của Tinh Hải có vấn đề.
Bạch Diễn nhíu mày.
Khoan hằng bàn chuyện khác, Tập đoàn Tinh Hải là sản nghiệp chủ chốt của Giang Trạm, dưới sự điều hành của Giang Trạm không nên xuất hiện tình huống như vậy.
Thông tin bên ngoài cũng chỉ mang tính tham khảo, hệ thống AI của Bạch Diễn không thể tìm được vấn đề cốt lõi của Tinh Hải.
Cái này khiến Bạch Diễn an tâm hơn một chút.
Không có tin shock, mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát của Giang Trạm.
Giang Trạm bận bịu, Bạch Diễn tập trung sáng tác, gửi tin nhắn cho Giang Trạm nói mình sẽ ở nhà rồi quay về.
…
Giang Trạm bước ra khỏi phòng họp, trong nháy mắt ngửi được mùi hương thảo thân quen, tâm tình căng thẳng ban nãy cũng nhạt dần.
Anh nhìn một vòng trong phòng nghỉ, không thấy bóng dáng Bạch Diễn.
Thư ký Phương bước tới: “Thưa Giám đốc Giang, cậu Bạch ban nãy tới tìm ngài nhưng thấy ngài bận nên đã quay về, cậu ấy nói sẽ gửi tin nhắn cho ngài sau đấy ạ.”
Giang Trạm lấy điện thoại ra đọc tin nhắn, sắc mặt dịu đi hẳn.
Anh ngồi xuống bàn làm việc nhìn đống giấy tờ số liệu phức tạp và báo cáo ngổn ngang, im lặng bóp bóp sống mũi rồi nói: “Bạch Diễn đang tranh vai nào?”
Trong đầu thư ký Phương vẫn quanh quẩn nội dung cuộc họp, ngẩn người mất một hồi mới nghĩ ra: “Hình như là nam phụ phản diện trong thưa sếp.”
Nheo mắt nhìn vẻ mặt Giang Trạm, thư ký Phương dò hỏi: “Giám đốc Giang muốn đầu tư cho đoàn phim?”
Giang Trạm im lặng chốc lát, lắc đầu: “Bạch Diễn sẽ không vui.
Em ấy đoạt được vai diễn mới đầu tư, không cần chăm nom đặc biệt, chỉ cần đảm bảo em ấy không bị xa lánh tẩy chay là được.”
“Vâng.”
Vẻ mặt Giang Trạm hơi khó chịu: “Nhớ nhắc em ấy, muốn tìm người ta thì phải có thành ý.”
Đến văn phòng anh rồi phủi đít đi luôn? Không biết ngồi đó chờ anh hả!
Thư ký Phương cố nhịn cười: “Tôi sẽ dặn cậu ấy sau.”
Giang Trạm thở ra một hơi: “Thôi bỏ đi, lần này không trách em ấy.”
Thư ký Phương “e hèm” một cái, cố gắng che dấu nụ cười của chính mình.
…
Bạch Diễn từ chối mọi lời mời, vùi ở nhà ba ngày, mở cửa ra ngoài đúng lúc Tiểu Trương tới thăm nom đảm bảo cậu vẫn an toàn.
Cậu mang vài tờ nhạc phổ tới văn phòng của Mạnh Đan, xoa xoa mắt ngáp một cái: “Em viết ba bài, chị gửi cho đoàn làm phim tham khảo.”
Mạnh Đan ngẩn người, không nghĩ tới Bạch Diễn ở lỳ trong nhà ba ngày viết một lèo ba bài hát, kinh ngạc lau kính, lau thật kỹ xong mới đeo lên lại.
Mạnh Đan định nói thì Bạch Diễn lên tiếng đánh gãy: “Chị không cần khen nữa đâu, em nghe chán rồi.”
Mạnh Đan: “…Ừm.
Hợp đồng phim đã đến, cậu không thắc mắc thêm thì ký đi.”
Bạch Diễn tươi tỉnh hẳn: “Tới rồi ạ?”
“Chốt xong rồi.
Ngài mai sẽ chụp ảnh tạo hình, vậy nên chị mới bảo Tiểu Trương gọi cậu.”
Bạch Diễn nhận lấy hợp đồng đọc qua một lần, xác nhận không có vấn đề gì thì vui vẻ đặt bút ký xuống: “Có thể phổ lời luôn.”
Mạnh Đan lật lật nhạc phổ: “Không có lời?”
Bạch Diễn dửng dưng: “Ca từ em viết giống học sinh Tiểu học thôi, chị muốn xem không?”
Mạnh Đan: “…Thôi, để chị liên lạc với tác giả chuyên phổ lời cổ phong cho cậu.”
…
Buổi chụp diễn ra vô cùng thuận lợi.
Hóa trang thật đẹp, đội tóc giả thật dài, Bạch Diễn mặc áo bào cổ trang đứng im ở đó thôi cũng mang theo khí chất văn nhã phóng khoáng.
Photographer chụp ở nhiều góc khác nhau, càng chụp càng thỏa mãn, miệng khen không dứt: “Với vẻ ngoài của Bạch Diễn, không cần photoshop chỉnh sửa lên bài luôn cũng được.”
Bạch Diễn chưa từng mặc đồ dài thế này, xoay người vung tay áo lên, tiếng gió “phật” một tiếng khiến cả đoàn làm phim ngây người.
Photographer nhanh tay chụp lại cảnh này, hưng phấn huýt sáo: “Nai xừ!!!”
Bạch Diễn cười híp mắt: “Do tay nghề chị make-up tốt thôi.”
Bạch Diễn rất đẹp, cười rộ lên trong đáy mắt có ánh sáng lấp lánh, miệng ngọt ngào nói lời dễ nghe chọc mọi người cười ha ha.
Chụp ảnh xong vẫn chưa tháo trang sức xuống, người phụ trách âm thanh gọi Bạch Diễn tới.
“Mấy bài hát này đều do cậu sáng tác?” Người phụ trách âm thanh vuốt vuốt bộ râu rậm, vẻ mặt mờ mịt, “Nghe nói chỉ mất ba ngày?”
“Thầy Trần thấy thế nào ạ?”
“Quá tốt!” Người phụ trách âm thanh không quan tâm sắc mặt đạo diễn bên cạnh, vỗ xuống bàn một cái, bộ râu quai nón rậm rạp cũng không che nổi nụ cười, “Tôi đã nghĩ xong nên dùng bài nào mở đầu, bài nào kết thúc rồi…”
“Khụ khụ.”
Đạo diễn đánh gãy sự hưng phấn của phụ trách âm thanh, lườm một cái khiến ông ngậm miệng, hơi mỉm cười nhìn Bạch Diễn: “Mấy bài hát của cậu chất lượng rất cao, thái độ của thầy Trần cậu cũng thấy rồi đó… Nhưng có một vấn đề nho nhỏ.”
Người phụ trách âm thanh bất mãn: “Vấn đề gì?”
Bạch Diễn biết ngay bị gọi riêng thế này là có biến không hề nhỏ, thản nhiên đáp: “Mời ngài.”
“Tôi nói thẳng.
Phía đầu tư muốn nâng đỡ tác giả của chính mình, đưa cho chúng ta một bản nhạc khác.” Đạo diễn Khâu lúng túng, “Vậy nên…”
Bạch Diễn hiểu.
“Ca khúc cậu gửi không thể làm ca khúc mở đầu và kết thúc, thế nhưng ca khúc này có thể sử dụng làm ca khúc riêng cho Phong Trản Hoa.”
Đạo diễn Khâu cũng có thưởng thức nhất định về âm nhạc, chất lượng ca khúc Bạch Diễn sáng tác đủ bỏ xa ca khúc kia cả con số, biết vậy nên tận lực bù đắp cho cậu.
Địa vị của ca khúc mở đầu, ca khúc kết thúc và ca khúc đại diện cho nhân vật không giống nhau.
Bạch Diễn bình tĩnh mỉm cười: “Cháu hiểu mà.”
Đạo diễn Khâu khá bất ngờ nhưng cố kìm xuống, chỉ có người phụ trách mảnh âm thanh cứ gõ gõ bàn xong bĩu môi làu bàu.
Cứ thế đã.
Bạch Diễn tẩy bỏ lớp hóa trang rồi ra về, nhìn về phía Tiểu Trương: “Sao lại trông thế này?”
Tiểu Trương do dự một lúc nhưng không im lặng: “Anh nghĩ cậu sẽ giận cơ…”
“Chậm chân một bước thôi, sao phải xoắn?” Bạch Diễn hơi buồn cười, “Trong lòng quý ngài tôi đây là em bé hở ra là hờn dỗi hả?”
Tiểu Trương làu bàu: “Trước kia ai trêu phải cậu cũng phải trả giá.”
Bạch Diễn mỉm cười: “Âm nhạc thì khác.
Nó là tác phẩm của tôi, không có tác dụng trong vở kịch thì cũng là của tôi, một ngày nào đó nó sẽ tỏa sáng.
Đoàn làm phim vẫn đang tham khảo và tính toán.”
Tiểu Trương liếc trái liếc phải, gãi gãi đầu thì thầm: “Cậu không định kể cho Giám đốc Giang?”
Bạch Diễn khẽ nhíu mày: “Nói cho ngài ấy làm gì? Để ngài ấy thêm tiền đầu tư, đè người khác xuống?”
Tiểu Trương mờ mịt: “Ủa chứ phải làm sao?”
“Tôi không thích.”
Bạch Diễn cười tủm tỉm, kéo cửa lên xe: “Như hiện tại cũng ổn.
Đạo diễn Khâu và thầy Trần cảm thấy hổ thẹn với tôi, sau khi khai máy sẽ chăm sóc cho tôi hơn, đối với người lần đầu đi đóng phim như tôi không tốt ư?”
Tiểu Trương nghĩ xong vẫn cảm thấy bất công thay Bạch Diễn: “Chưa nghe cũng biết bài hát kia không hay như cái cậu sáng tác.”
Bạch Diễn khẽ mỉm cười, dừng một chút mới nói: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
…
Vốn tưởng chuyện này coi như đã kết thúc, ai ngờ hôm sau Mạnh Đan lại đến tìm cậu với vẻ mặt không thể kì lạ hơn: “Ba bài hát của cậu đều được chọn.”
Bạch Diễn tắt video khóa học diễn xuất, kinh ngạc tháo tai nghe: “Sao thế chị?”
Nguyên nhân sự việc chính là thứ khiến Mạnh Đan cảm thấy lạ: “Phía đoàn làm phim nói nhạc sĩ Phạm Dương được bên đầu tư cài cắm rất bất mãn với bài hát của cậu, cảm thấy thực lực bản thân bị vùi dập nên chạy cả đêm đến tìm người phụ trách âm thanh.”
Bạch Diễn nhíu mày: “Vậy nên đắc tội đoàn làm phim, bị đoàn làm phim đá đi?”
“Không không.” Mạnh Đan lắc đầu, “Phạm Dương kiên quyết đứng trước mặt người phụ trách âm nhạc nghe bài hát của cậu, tự ti mặc cảm xé bài hát cậu ta viết đi, năn nỉ họ dùng nhạc của cậu.”
Bạch Diễn: “…”
Có khí chất đấy.
Bạch Diễn cũng ngỡ ngàng trước chiều hướng hiện tại của câu chuyện, muốn cười nhưng cố nhịn xuống: “Vậy thì tôi phải cảm ơn cậu ta.”
“Thôi bỏ đi.
Đoàn làm phim nói thêm Phạm Dương có một yêu cầu, rất mong cậu Bạch có thể đáp ứng.”
Bạch Diễn mở to mắt: “Yêu cầu gì ạ?”
“Cậu ta muốn bái sư.”
“…”
Bạch Diễn vừa đóng phim, ca hát, nhảy múa, làm ông chủ nhỏ kiêm cố vấn tình cảm, thời gian phân tách pheromone còn chả có thì thời gian đâu dạy dỗ học sinh, lập tức từ chối: “Không nha chị.”
“Cậu nhận học sinh sẽ mang về lời ra tiếng vào thật, khiêm tốn là tốt.” Mạnh Đan tán đồng gật gật đầu, hảo tâm nhắc nhở, “Nhưng nhìn cách hành xử thì khả năng cao cậu ta không dễ từ bỏ đâu… Cậu nhớ chú ý thêm đấy.”
Bạch Diễn vốn mờ mịt không hiểu “không dễ từ bỏ” là thế nào, tối hôm đó về nhà gặp ngay một cậu trai ngồi chồm hỗm trước cửa.
Nhìn thấy Bạch Diễn, người nọ mắt sáng lên: “Thầy Bạch! Thầy về rồi đấy ạ?”
Bạch Diễn im lặng lùi về sau: “Ngài là ai?”
“Em là Phạm Dương, không biết lượng sức phân cao thấp tranh tài viết nhạc phim cho với thầy Bạch.” Cậu ta nhào lên nắm tay Bạch Diễn, mắt lấp lánh, “Em cố ý tìm tới lần này chỉ với mục đích biểu lộ sự áy náy và thành ý, hi vọng thầy Bạch có thể nhận em làm học trò!”
Bạch Diễn: “…Xin lỗi, tôi không có thời gian dạy dỗ hoc sinh.”
“Xin hãy suy nghĩ lại! Điều kiện gì em cũng nghe hết!” Phạm Dương định quỳ xuống, phủi phủi nền đất, “Em thật sự rất sùng bái âm nhạc của anh!”
Bạch Diễn lùi về sau vài bước, Phạm Dương lại tiến lên vài bước.
Nếu Phạm Dương không giữ khoảng cách nhất định, Bạch Diễn nghĩ mình sẽ báo cảnh sát.
Cậu hít một hơi thật sâu: “Muốn tôi nhận cậu làm học trò, còn phải xem cậu có đủ thành ý không đã.”
Phạm Dương không hề do dự đáp: “Vâng ạ!”
“Để tôi xem nào.” Bạch Diễn hất cằm về phía cầu thang bộ, “Trong vòng một phút cậu có thể chạy một lèo lên mái nhà rồi chạy về, tôi sẽ suy nghĩ lại.”
“Vâng!”
Phạm Dương không nghĩ nhiều, khởi động khớp cổ tay cổ chân rồi chạy một mạch tới chỗ cầu thang.
Bạch Diễn chớp cơ hội chạy ào vào nhà, chốt cửa lại ngay.
Làm xong mọi thứ, cậu đau đầu xoa xoa cái trán: Sao tự nhiên lại xuất hiện một thằng trời ơi đất hỡi ở đây vậy?
Tại sao cậu ta lại biết nhà riêng của cậu?
Đây là sasaeng fan trong truyền thuyết?
*Sasaeng fan: Hiểu nôm na là fan cuồng, được biết đến rộng rãi như là người hâm mộ bị ám ảnh quá mức bởi idol, đeo bám idol mọi lúc mọi nơi, thậm chí có thể làm ra hành động nguy hiểm.
Bạch Diễn suy nghĩ một lúc rồi gọi Mạnh Đan: “Chị Mạnh à, cậu Phạm Dương kia chạy đến nhà em luôn rồi.”
Mạnh Đan ngẩn người, giọng nói cực kì hốt hoảng: “Phạm Dương? Sao cậu ta lại biết cậu sống ở đâu? Cậu có sao không Bạch Diễn?”
“Em khóa cậu ta bên ngoài rồi, em cũng không biết nữa.”
“Cậu ta tìm tới làm gì?”
“Bái sư.”
“…”
Mạnh Đan đến cạn lời, chỉ đáp “Để chị hỏi thử” rồi cúp máy.
Mười mấy phút sau, Mạnh Đan goi tới: “Chị hỏi rồi.
Phạm Dương là con trai Chủ tịch Tập đoàn Thiên Hoa.
Công ty con của Thiên Hoa làm về truyền thông, nắm giữ không ít tin tức bát quái, địa chỉ hẳn do bên kia dò được.”
Bạch Diễn đang tự xay cà phê, động tác ngừng lại, nhíu mày đáp: “Thái tử gia nhà Thiên Hoa rảnh háng đi học âm nhạc làm gì vậy?”
Cậu từng tham dự tiệc sinh nhật Giang Trạm, nhớ mang máng từng bị một người xưng là người của Tập đoàn Thiên Hoa quấy rối, họ Phạm tên gì thì quên rồi.
“Chắc là thần tượng nhạc sĩ thiên tài nào đó?” Mạnh Đan thoải mái, “Cậu ta cho rằng mình không nên lãng phí thiên phú của bản thân.”
Bạch Diễn cong khóe môi: “Em nên làm thế nào giờ, cứ để cậu ta chầu bên ngoài thế hả?”
“Từ những gì chị biết thì Phạm Dương có nhân phẩm không tệ, khuyết điểm duy nhất là đầu óc quá đơn giản, Chị liên hệ bên Thiên Hoa rồi, bọn họ sẽ phái người đến đón Phạm Dương về.”
Bạch Diễn yên tâm.
Cậu không muốn nhìn thấy ai nằm ngang chắn cửa nhà mình vào sáng mai đâu.
Mạnh Đan đổi giọng: “Chỗ cậu ở an ninh không tốt lắm, nên chuyển đi thì hơn.
Công ty có chỗ môi giới nhà đất riêng dành cho nghệ sĩ, cậu cần chị hỏi hộ không?”
Chỗ Bạch Diễn ở hiện tại chỉ là một phòng trọ phổ thông thuê tạm bợ khi mới vào nghề, câu ở quen rồi nên không chuyển đi.
Cậu nổi tiếng với tốc độ quá nhanh, cũng may là chưa có ai mò đến tận cửa quấy rối.
Sự xuất hiện của Phạm Dương chính là lời cảnh tỉnh cho Bạch Diễn – đã tới lúc cân nhắc chuyển chỗ ở rồi.
“Phiền chị Mạnh nhắn hộ em một câu vậy.”
Bạch Diễn không từ chối ý tốt của Mạnh Đan, tán gẫu chưa được thêm mấy câu đã có tiếng nhắc nhở cuộc gọi khác đang tới.
Cậu tạm biệt Mạnh Đan, tiện tay tắt máy pha cà phê: “Alo?”
Trong điện thoại là giọng nói không vui của Giang Trạm: “Em đang ở đâu?”
Bạch Diễn đi tới ngăn tủ tìm một tách đựng cà phê, giọng mang theo ý cười đáp: “Em đang ở nhà, Giám đốc Giang có việc muốn tìm em?”
Giang Trạm im một lúc rồi nói tiếp: “Tưởng em đóng cửa viết nhạc?”
“Hôm qua mở cửa rồi.” Bạch Diễn thò chân đóng tủ chén đĩa, nghiêng người đổ cà phê, “Viết được ba bài lận, ngài muốn nghe không?”
Giang Trạm im thêm một lúc, giọng khá khó chịu: “Hai ngày rồi không chịu gọi cho tôi?”
Bạch Diễn ngẩn người: “Trước khi đóng cửa ở nhà em đâu có nói em sẽ liên lạc với ngài?”
“…Mấy hôm trước ai nhờ vả tôi tìm trợ lý nghiên cứu? Chỗ tôi có vài CV, mang đến cho em xem.”
Bạch Diễn vui vẻ nhấp cà phê, bỗng chú ý đến câu từ của Giang Trạm: “Mang đến cho em?”
“Ừ, tôi đi ngang qua nhà em.”
Bạch Diễn mỉm cười – tiện đường đi ngang qua còn mang theo CV trợ lý?
Cậu không ghét Giang Trạm nói một đằng làm một nẻo, vừa cười vừa đáp: “Giám đốc Giang nhanh chân lên nhé, nhanh chân mới có thể uống cà phê em vừa pha nè.”
Cúp điện thoại, Bạch Diễn mang tâm trạng vô cùng tốt nhấp thêm ngụm cà phê, chợt nghe thấy tiếng kêu gào ngoài cửa.
“Thầy Bạch ơi, đây là thử thách anh dành cho em sao?”
Nụ cười trên môi Bạch Diễn cứng đờ.
Sao cậu lại quên bên ngoài còn một thằng dở hơi nhỉ?
Người của Thiên Hoa sao còn chưa tới?
Bạch Diễn bưng cốc cà phê đi tới cửa, nhìn ra ngoài qua ô mắt mèo.
Bên ngoài là Phạm Dương nghiêm chỉnh đứng ở chỗ thảm chùi chân, vẻ mặt nghiêm túc định qua đêm ngay tại đấy.
Anh giai sắp tới rồi…
Bạch Diễn tưởng tượng dáng vẻ giận đùng đùng của anh.
Tuy nhìn Giang Trạm thích dùng vẻ ngoài lạnh lùng che dấu nội tâm phừng phừng bên trong rất thú vị, Bạch Diễn lại không muốn tự mình trải nghiệm.
Cậu kéo cửa ra, mặt hơi khó chịu nhìn Phạm Dương: “Cậu về đi đã.”
Phạm Dương sững sờ, vui vẻ nhào lên, ánh mắt hừng hực: “Thầy Bạch chịu nhận đệ hả?”
Bạch Diễn: “…Không, cậu về trước đã, tôi cần suy nghĩ thêm.”
“Thầy không chịu cho em câu trả lời rõ ràng, em sẽ ngồi đây không đứng dậy đâu!”
Bình thường Bạch Diễn sẽ dửng dưng sống chết mặc bay, nhưng Giang Trạm sắp tới rồi, ai biết Thiên Hoa hay sếp Giang nhanh hơn?
Bạch Diễn nhịn, kiên nhẫn đe dọa: “Cậu cứ ở lỳ ngoài cửa nhà tôi, tôi sẽ không nhận cậu làm trò.”
Phạm Dương trông tủi thân cực kì, do dự một lúc.
Cậu ta lùi về sau hai bước, đặt mông ngồi dưới đất, đường đường chính chính đáp: “Chỗ này không phải cửa nhà thầy nữa.”
“…”
Khá lắm, nếu cậu không có chuyện gấp, cậu sẽ cho thằng nhóc thối này giật điện tung người, khiến nó cả đời không dám xuất hiện trước mặt cậu nữa.
Bạch Diễn uy hiếp mắng mỏ, Phạm Dương lại khó chơi, ngồi dưới đất nhìn chằm chằm Bạch Diễn, trừ khi cậu chịu nhận đệ, nhất quyết không chịu nhấc mông lên.
Bạch Diễn lần đầu tiên hận mình không phải Alpha.
Nếu cậu có sức khỏe của một Alpha, cậu sẽ lập tức xách cổ Phạm Dương tống ra ngoài.
Bạch Diễn mất kiên nhẫn đóng cửa lại, nghĩ thế nào lại gửi tin nhắn cho Giang Trạm: “Sếp Giang ơi em tính ra ngoài hóng gió, ngài đi đến đâu rồi?”
Giang Trạm không reply.
Chắc đang lái xe.
Bạch Diễn yên tâm đặt tách cà phê xuống, thay quần áo chuẩn bị xuống lầu thì nghe Phạm Dương gào lên: “Anh là ai? Quan hệ như nào với thầy Bạch? Muộn vậy sao còn tới nhà thầy Bạch?”
Sau đó là giọng nói lạnh tanh không chút cảm xúc của Giang Trạm: “Đây mới là thứ tôi muốn hỏi cậu đấy.”.