Hai người họ ai cũng thỏa mãn.
So với lúc đói khát trong kì động dục, hai người tỉnh táo thân mật cho họ lần đầu tiên cảm nhận được sự kì diệu khi ở bên người mình thương.
Bạch Diễn lần đầu tiên cảm nhận được khoái cảm vừa không kìm chế nổi vừa không thể chạy trốn khỏi.
Cậu ghét cảm giác bị kiểm soát, đêm nay chính cảm giác ấy lại khiến cậu mê muội.
Không biết do ảo giác hay do thứ gì, lần này so với những lần trước đó càng thêm mãnh liệt…
Sáng hôm sau Bạch Diễn tỉnh lại còn thấy eo mỏi hông đau, đến khi ngồi xuống bàn ăn chưa hết.
Giang Độ “kinh nghiệm đầy mình” biết tỏng đêm qua Giang Trạm với Bạch Diễn đã làm gì, bị nụ cười ngọt ngào của Bạch Diễn chua lè bất bình: “Hai người yêu đương đâu cần ân ân ái ái như thế trước mặt em?”
Giang Trạm cũng đang mỉm cười lập tức đen mặt: “Thế thì cút về nhà Phương Trình.”
Giang Độ suy sụp, ý đồ muốn lì lợm để được ở lại như trước: “Anh à, cho em ở thêm vài ngày đi mà.”
Bạch Diễn đang cắt dở một miếng bánh waffle chầm chậm xen mồm: “Thưa cậu Tứ, chân thành khuyên ngài nên về chỗ thư ký Phương đi.”
“Tại sao?”
“Vì tôi và A Trạm đang trong thời kì ngọt ngào.” Bạch Diễn cười tủm tỉm, “Nếu ngài kiên quyết ở lại, anh trai ngài càng nhìn càng khó ở, đến lúc ấy không chỉ đơn thuần đẩy ngài qua nhà thư ký Phương đâu.”
Giang Độ rùng mình một cái, thôi được rồi.
Giang Trạm và Bạch Diễn tiếp tục dính lấy nhau liếc mắt đưa tình, Giang Độ nhân cơ hội khóc lóc ăn vạ quản gia: “Bác để anh ấy bị yêu tinh mê hoặc như thế à?”
Nụ cười trên mặt quản gia cứng đờ, khẽ ho khan một tiếng: “Giám đốc Giang lần đầu yêu đương, cũng là chuyện dễ hiểu.”
“Có vợ rồi không cần anh em?” Giang Độ hờn dỗi cắt một miếng beefsteak bự, “Không còn là con người!”
Giang Độ nhìn một chồng đĩa trống trơn bên cạnh Bạch Diễn thì bồi thêm: “Lại còn ăn uống như thuồng luồng!”
Quản gia nhìn Giang Độ, xem ra Giang Độ cũng chẳng lưu luyến Bạch Diễn mấy, giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông sợ nhất anh em nhà họ Giang quay sang bất hòa vì Bạch Diễn.
Quản gia suy nghĩ, để đề phòng thì nên gọi riêng Phương Trình ra nói chuyện, nhờ anh ta quản Giang Độ chặt hơn một chút.
Bạch Diễn ăn xong hai phần bữa sáng mới xoa xoa bụng, cảm thấy sức ăn của mình có vấn đề thật.
Cảm giác trước kia ăn không đủ no.
Tác dụng phụ của thuốc ức chế à?
Bạch Diễn lệnh cho hệ thống AI kiểm tra lại một lần.
Kết quả không vấn đề
Hệ thống AI nhắc nhở: “Thuốc ức chế làm rối loại tuần hoàn hormone trong cơ thể, càng là loại rẻ tiền thì ảnh hưởng càng lớn, kết quả sẽ có sự sai lệch.”
Nếu có thiết bị chuyên dụng thì khỏi lo lắng, đáng tiếc mấy thứ Bạch Diễn mang theo đều đã mất sạch sau khi xuyên tới đây.
Nói như vậy, hệ thống AI sẽ không có mấy công dụng trong khoảng thời gian này.
Bạch Diễn suy nghĩ sau đó kéo Giang Trạm đi lên nhà, cởi thiết bị AI xuống: “Tạm thời cất chỗ này.”
Giang Trạm kinh ngạc: “Sao thế?”
“Hệ thống AI có thể lưu trữ dấu vết trên internet của tên A… Hacker kia.
Cứ đeo trên người mãi thì hệ thống phòng ngự sẽ không đem lại hiệu suất cao.”
Bạch Diễn gỡ hết thiết bị ngoại vi, tụ điện trung tâm xuống, đặt cạnh máy tính.
Hệ thống AI tự khởi động máy tính, load sẵn giao diện kiểm tra trên màn hình.
Bạch Diễn mới tới ỷ lại hoàn toàn vào chức năng phiên dịch và định vị, sau khi dung nhập thì chỉ sử dụng nó để lên mạng với kiểm tra nồng độ pheromone trong cơ thể.
Đặc biệt lúc đóng phim đâu thể đeo, còn phải gỡ hết xuống đưa Tiểu Trương cầm hộ.
Thà đặt ở chỗ này cho nó truy vết tên Alpha cũng xuyên tới kia.
“Hệ thống AI của gã đã bị em phế bớt vài chức năng, chỉ cần để nó online trong này, chắc chắn có thể tìm ra gã.”
Giang Trạm im lặng một lúc mới đáp: “Có ảnh hưởng gì với em không?”
Bạch Diễn nghiêng đầu suy nghĩ: “Ảnh hưởng không lớn, không sử dụng vài ngày nhưng có thể tóm gọn gã, sau đấy thì sử dụng lại là được mà.”
Giang Trạm lại im lặng, mai mới trả lời: “Anh sẽ tăng số lượng bảo tiêu lên.”
Bạch Diễn mỉm cười: “Vậy thì cảm ơn sếp lớn.”
…
Hệ thống AI hoạt động hết công suất, hiệu suất truy vết hiệu quả hơn nhiều.
Ban đêm họ tra được dấu vết gã đàn ông kia ra vào vài khách sạn.
Gã đi đến đâu cũng dùng hệ thống AI gây nhiễu loạn thiết bị theo dõi nhưng hệ thống AI của gã đã bị Bạch Diễn phá hủy vài chức năng, chắc chắn sẽ để sót.
Chưa tìm ra gã đang ở đâu nhưng Bạch Diễn đã tìm ra một manh mối nhỏ: Mỗi lần gã tới khách sạn đều dẫn theo một người khác.
Đi kèm với thể chất hơn người của Alpha chính là ham muốn mãnh liệt.
Gã tới khách sạn để giải quyết nhu cầu sinh lý.
Đi cùng gã Alpha kia trong từng ấy lần đa số đều là một người.
Sau khi gã sử dụng AI xóa dấu vết sẽ không ở đó, chỉ còn người kia.
Nói cách khác, gã Alpha kia đã biết được có hệ thống AI khác can dự.
Bạch Diễn nhíu mày.
Đối phương dường như đã nhận ra Bạch Diễn đang theo dõi gã, những ngày này đều tới đúng một nơi, còn có người giúp đỡ che dấu nên hành tung vô cùng mơ hồ.
Bạch Diễn điều chỉnh mục tiêu để hệ thống AI theo dõi cả hai, không tin không bắt được người.
Giang Độ bị thư ký Phương lôi về, Bạch Diễn kiểm tra xong kết quả mới nhớ ra chuyện dạy Giang Trạm đánh đàn bị phá ngang, thay đồ tới phòng đàn.
Thử một chút, sau đó nghĩ kế hoạch luyện tập cho Giang Trạm, đúng lúc Giang Trạm vừa về: “Tối mai em rảnh chứ?”
Bạch Diễn nhướn mày: “Có ạ, sếp Giang cần gì nào?”
Giang Trạm ho khan: “Dẫn em đi chơi.”
Bạch Diễn nhớ Giang Trạm từng sắp xếp vài buổi hẹn hò, đều là phong cách thẳng nam sắt thép không nỡ nhìn thẳng, lần này là lần đầu hẹn hò sau khi xác định quan hệ, thế nên cậu vô cùng tò mò.
Lần này Giang Trạm sẽ làm gì nào?
…
Bạch Diễn đứng ở cửa quán bar, mặt không cảm xúc nhìn không gian quen thuộc và những khuôn mặt quen thuộc đang chực chờ nhào đến lấy lòng.
Quán bar thân quen, tiệc xã giao thân quen.
Lần đầu cậu say rượu kể từ lúc tới thế giới này, cũng chính là lần Giang Trạm dẫn đi tiệc xã giao.
Sau này cậu mới biết Giang Trạm nghe lời đề nghị của thằng em trai đầu đất để tăng “quà” cho cậu.
Nhưng vì sao Giang Trạm lại lần nữa dẫn cậu tới tiệc xã giao?
Mới yêu nhau xong đã muốn chia tay à?
Bạch Diễn nhìn Giang Trạm, cố giữ bình tĩnh mỉm cười: “Sếp Giang à, anh có muốn giải thích gì không?”
Giang Trạm ho khan xốc lại cổ áo, nhỏ giọng đáp: “Anh muốn cho em biết… Ở bên cạnh anh, em không cần đeo lên lớp mặt nạ giả dối, không cần chịu đựng thứ em không thích, có thể tự do làm bất kì thứ gì em muốn.”
Anh chỉ vào cánh cửa nơi có ánh đèn hồng lập lòe: “Em muốn về hay muốn vào chơi đều được.”
Bạch Diễn chớp chớp mắt, hiểu ý Giang Trạm mới nguôi giận: “Lần trước…”
“Không chỉ lần này.” Giang Trạm đáp, “Lần trước cũng vậy thôi.”
Bạch Diễn ngẩn người.
Cậu nghe anh tiếp tục thì thầm: “Lần trước cũng thế, em thích làm gì thì làm.”
Bạch Diễn phụt cười: “Anh đúng là…”
Chắc chỉ có Giang Trạm mới nghĩ ra phương thức bày tỏ lạ lùng này.
Giang Trạm nhìn thì đứng đắn nghiêm túc, Bạch Diễn biết thừa anh đang lo lắng như ngồi trên đống than.
“Em thích làm gì cũng được, nhỉ?”
Giang Trạm gật đầu.
Bạch Diễn nhìn đám người ngồi như lũ chim cút trong quán bar, bỗng nở nụ cười: “Em không thích những chỗ thế này, mình đi chỗ khác thôi.”
Giang Trạm không hề do dự: “Được.”
Nhìn họ rời đi, đám cáo già và những người bồi rượu cùng nhìn nhau.
Một người chần chừ: “Giám đốc Giang mời chúng ta làm gì vậy?”
“Khoe khoang tình cảm?”
“Chắc là… Mua vui cho người đẹp?”
“Giám đốc Giang? Mua vui?”
Trên khuôn mặt họ lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Bọn họ nhìn về hướng Bạch Diễn rời đi, đáy mắt lóe lên vẻ sợ hãi.
…
Một lần nữa ngồi trong xe, Bạch Diễn duỗi duỗi tay: “Sếp Giang đâu chỉ sắp xếp mỗi thứ này nhỉ?”
Giang Trạm đưa cho cậu một danh sách.
Bạch Diễn mở ra, bên trong là một danh sách dài những địa điểm ở Hải Thị và vùng lân cận, thậm chí còn có địa điểm vui chơi trên đảo, toàn bộ đều là vị trí đẹp nhất vào đêm nay.
Giang Trạm vuốt lại cổ áo, khẽ ho khan: “Anh không biết em thích gì nên đặt bàn một loạt.”
Bạch Diễn bật cười, nhìn qua một lần rồi lấy bút gạch đi vài cái tên, đưa lại giấy cho Giang Trạm: “Em gạch bỏ mấy chỗ không hứng thú, sếp Giang chọn đại một nơi đi.”
Giang Trạm nhắm mắt chỉ vào một cái tên.
Bạch Diễn nhìn, vẻ mặt có chút vi diệu: “Hành lang trên không.”
…
Hành lang trên không.
Nơi này cách mặt đất tầm 200m, được xây dựng bằng pha lê trong suốt thành cây cầu bắc qua biển, bên dưới là sóng biển rì rào, bên trên là ánh sao lấp lánh.
Vừa lãng mạn lại vừa kích thích.
Bạch Diễn đứng ở lối vào hành lang trên không, mỉm cười nhìn Giang Trạm: “Anh chắc chứ?”
Giang Trạm xụ mặt, giọng nói trầm ổn: “Chắc chắn.”
Bạch Diễn nhìn cái là biết Giang Trạm chỉ miệng cọp gan thỏ, cảm thấy thú vị nên không vạch trần, cười tủm tỉm: “Thế thì mời Giám đốc Giang.”
Giang Trạm hít một hơi, chậm rãi tiến lên.
Biển đêm đen kịt một màu, giống như con quái vật muốn cắn nuốt mọi thứ.
Giang Trạm cố gắng nhìn về phía trước.
Đây là lần hẹn hò chính thức đầu tiên từ lúc yêu nhau, không thể mất mặt.
Nghĩ đến Bạch Diễn, Giang Trạm nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: “Đừng cách anh xa quá.”
Bạch Diễn khẽ nhướn mày: “Sếp lớn đừng sợ, anh ngã thì em sẽ đỡ anh.”
Giang Trạm: “…”
Anh vừa muốn nói mình không sợ hãi, chợt thấy lòng bàn tay hơi lành lạnh.
Một bàn tay luồn vào tay phải của anh, mười ngón tay đan vào nhau.
Giang Trạm mở to mắt, theo bản năng nắm lấy thật chặt.
Bạch Diễn mỉm cười: “Anh sợ thì sợ nhưng đừng lo, em không sợ, em dẫn anh đi.”
Giang Trạm chợt thấy thế giới bỗng trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng bước chân của Bạch Diễn là rõ mồn một, từng bước vững vàng theo nhịp.
Đáy lòng bất an bỗng bình tĩnh lại.
Hai người chầm chậm đi một đoạn, Giang Trạm bỗng mở lời: “Thật ra anh không sợ độ cao.”
Bạch Diễn nghiêng đầu.
“Anh không sợ khi anh đang ở trên cao.” Giang Trạm mím môi, “Anh để ý người đang đứng trên cao.”
Anh sợ người mình quan tâm cũng như mẹ, từ trên mái nhà cao rơi xuống, mặt đất nở rộ đóa hoa hồng bằng máu vừa tàn nhẫn vừa tuyệt vọng.
Bạch Diễn nắm chặt tay anh, khẽ mỉm cười: “Anh đừng lo cho em.”
Giang Trạm nhìn cậu.
Bạch Diễn tựa lên lan can của hành lang trên không, ngắm nhìn ánh sao xa xôi: “Em sớm đã quen đứng ở nơi cao thế này rồi.
So với không gian u ám khép kín, em càng yêu thích trời cao mênh mông hơn.”
Cậu xoay người buông tay Giang Trạm, mở roojg vòng tay rồi mỉm cười: “Vậy nên em sẽ không nhảy xuống đâu.
Em sẽ lên những nơi cao hơn nữa, mãi cho tới khi không còn ai có thể quản thúc em nữa.”
Giang Trạm ngẩn ngơ nhìn Bạch Diễn, một lúc sau mới cong khóe môi lên, giọng nói cũng dịu dàng đi: “Anh sẽ không quản thúc em.”
Dừng một lúc, Giang Trạm nói tiếp: “Anh sẽ đi cùng em.”
…
Mạnh Đan được đề bạt ngồi ghế Chủ tịch Hoàng Tinh Entertainment, công việc vô cùng bận rộn.
Nghệ sĩ dưới trướng cô đa số đều đã thuyên chuyển sang đại diện khác, chỉ còn vài người không cần cô lo lắng.
Trong đó đa số đều là gương mặt lâu năm, chỉ có Bạch Diễn mới nhận năm nay.
Là người mới nhưng Bạch Diễn chẳng chịu đàng hoàng, fan lại mê như điếu đổ tính cách cà lơ phất phơ ấy.
Mạnh Đan thấy Bạch Diễn có thể tự lo nên mặc kệ, chỉ âm thầm đứng sau hỗ trợ.
Cô đã quen với việc mỗi ngày kiểm tra bưu kiện gửi tới trước khi đi ngủ, sắp xếp công việc cần làm ngày mai.
Đến cuối chỉ còn một phong thư nặc danh, dòng chữ đề bên trên lại khiến Mạnh Đan chú ý.
Mạnh Đan mờ mịt nhìn địa chỉ người gửi, mặt biến sắc.
Bên trong là những bức ảnh giường chiếu tục tĩu đủ tư thế, trên mặt người đàn ông cường tráng bị làm mờ, người bị đè bên dưới là…
Mạnh Đan gọi điện cho Bạch Diễn, một bên bình tĩnh gửi thư phản hồi: “Ai đấy? Gửi những thứ này với mục đích gì?”
Một lúc sau Bạch Diễn bắt máy, giọng nói hơi lười biếng: “Chị Mạnh ạ?”
“Có người photoshop ảnh giường chiếu của cậu, gửi đến hòm thư công ty.” Mạnh Đan nhanh chóng gửi nội dung trong phong thư cho Bạch Diễn, “Trước mắt chưa có phản hồi, có thể kẻ này muốn tống tiền, chúng ta cứ chuẩn bị công tác dư luận trước.”
Bạch Diễn im lặng giống như đang xem nội dung trong phong thư, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Chị Mạnh vất vả rồi, em sẽ thử điều tra.”
“Ý chị là, cậu nên cẩn thận vào.” Mạnh Đan cau mày nhìn ảnh chụp, “Photoshop rất khá, lộ ra sẽ gây hậu quả không dám tưởng tượng.”
“Chị cứ yên tâm.” Bạch Diễn sung sướng cười một tiếng, “Nếu gã có gan gửi, em chắc chắn sẽ bắt được gã.”
…
Ảnh chụp quá kinh tởm, Giang Trạm chỉ lướt qua đã đen mặt: “Đừng xem nữa.”
Chẳng ai chịu nổi người yêu mình xuất hiện trên mấy bức ảnh này.
Bạch Diễn lại nghiên cứu rất kỹ, Giang Trạm bất mãn nhìn chằm chằm.
Bạch Diễn mỉm cười ngẩng lên: “Sếp Giang à, em đang xem ai là kẻ còn lại trong ảnh thôi.”
Giang Trạm mặt càng đen: “Em nhìn thấy chim cò hoa lá của gã rồi hả?”
“Đâu có, trừ sếp Giang thì chưa ai từng được chiêm ngưỡng lúc em không mặc gì đâu nhé.” Bạch Diễn chỉ vào ảnh, “Dù là hệ thống AI của em thì việc photoshop cắt ghép từ nền trắng là rất khó, dùng ảnh chụp để photoshop mới dễ.
Người trong ảnh không phải em, rất có khả năng là người đi cung hacker kia.”
Sắc mặt Giang Trạm dịu đi hẳn, thế nhưng vẫn không vui.
Anh cũng biết đây là chuyện chính sự, chỉ nói thêm: “Những địa điểm hệ thống AI truy vết ra cả Tinh Hải và cảnh sát đều thử điều tra lại, không có manh mối.”
“Không sao, thế giới bao la vậy nhưng trốn chẳng được bao lâu nữa đâu.” Bạch Diễn nhìn vào màn hình điện thoại, “Em chỉ tháy hơi lạ… Gã gửi ảnh qua với mục đích gì?”
“Có thể là khiêu khích, nhưng không rõ vì sao.” Giang Trạm bắt đầu suy nghĩ logic, “Hoặc gã muốn uy hiếp, bị dồn vào chân tường thì gã sẽ tung ảnh chụp ra công khai.”
Bạch Diễn lắc đầu: “Thế thì đừng gửi em.
Hiện đã chuẩn bị rồi, gã tung ảnh chụp công khai, chắc chắn sẽ bị bắt.”
Bạch Diễn đã hiểu, mắt sáng lên: “Ý anh là, kẻ tung ảnh nóng là kẻ đi chung với hacker?”
“Bọn họ chưa chắc đã đồng lòng.”
Bạch Diễn luôn coi như hai kẻ kia chung chiến tuyến, hiện có Giang Trạm chỉ điểm cho, thật ra lại nảy ra suy nghĩ chiều hướng khác.
Cậu ngẩng lên hỏi Giang Trạm: “Anh có thể tra những bệnh nhân khoa trực tràng thời gian gần đây ở mọi bệnh viện lớn nhỏ chứ?”
Nhu cầu của Alpha so với Omega chỉ cao hơn chứ không hề thấp, người có sức khỏe khá tốt như Giang Trạm còn chịu không nổi, kẻ đi cùng Alpha kia e rằng bị tra tấn không ra thằng người.
Giang Trạm suy nghĩ một hồi, không hỏi nhiều, chỉ nhìn Bạch Diễn một cái, quay đầu gọi điện thoại.
…
Với những gì hệ thống AI và Giang Trạm điều tra ra, ngày hôm sau nhận ngay được một xấp tài liệu dày ghi thông tin bệnh nhân khoa trực tràng tại các bệnh viện, phòng khám trong ba bốn tháng trở lại đây.
Bạch Diễn suy nghĩ: “Ưu tiên sàng lọc người quen.”
Kết quả chỉ còn một người.
Bạch Diễn nhíu mày nhìn khuôn mặt năm phần giống mình kia: “Bùi Thâm.”
Người được chọn làm leader nhóm idol nam, ghen ghét đố kị bày trò hãm hại Bạch Diễn liên tục, cuối cùng bị đuổi thẳng cổ.
Lịch khám bệnh cách nhau một hai tuần, ngày thường cũng mua thuốc giảm đau.
Bạch Diễn lấy ảnh Mạnh Đan ra, xóa mặt người nằm dưới đi, cắt riêng người nọ ra gửi Giang Trạm: “Anh gửi cho cậu Tứ nhà anh xem thử đi, xem anh ta có nhận ra đây là ai không.”
Giang Trạm nhíu mày, đen mặt gửi tin cho Giang Độ.
Giang Độ gọi lại ngay: “Anh bị choáng à, em ngủ với bao nhiêu người rồi, sao mà nhận ra ai với ai?”
Bạch Diễn ngồi cạnh xen mồm: “Cứ đoán đi, hoặc trực giác bật ra cái tên nào cũng được,”
Giang Độ im một lúc mới chần chừ đáp: “Nếu thế thì, eo có chút giống Bùi Thâm…”
Bạch Diễn và Giang Trạm nhìn nhau.
Hệ thống AI sửa mục tiêu thành Bùi Thâm, nhanh chóng tra được nơi gã ở.
Bùi Thâm rời khỏi Hoàng Tinh không gia nhập công ty nào khác, thuê phòng bên ngoài làm ca sĩ quán bar.
Ngoại hình vài phần giống Bạch Diễn nên Bùi Thâm ở mấy quán bar ngầm có danh tiếng không tồi, rất nhiều người bằng lòng bỏ tiền mua một bản nhạc.
Dựa theo thông tin từ camera an ninh, hẳn là Bùi Thâm vẫn đang ở phòng trọ.
Bạch Diễn mặc thêm áo khoác, ánh mắt sáng lên: “Chúng ta đi thôi.”
Giang Trạm không đồng tình: “Để em đi quá nguy hiểm.”
“Có anh ở đây mà?” Bạch Diễn cười híp mắt, “Nếu anh không ở em cũng chả sợ, gã ở đấy thì em cũng nhiều thứ thắc mắc muốn hỏi lắm.”
Giang Trạm chả biết nói gì, đành dặn dò: “Cẩn thận chút, đừng tách khỏi anh.”
…
Hai người đi xe đến chỗ Bùi Thâm.
Đội bảo tiêu chặn sạch cửa ra vào, xác nhận chỉ có mình Bùi Thâm ở nhà.
Cửa mở ra, Bùi Thâm thấy người đến là Bạch Diễn và Giang Trạm thì mặt trắng bệch, sau đó cố gắng giữ bình tĩnh: “Giám đốc Giang đến có việc gì đấy ạ?”
Bạch Diễn tự nhiên như thể đây là nhà mình, quan sát phòng trọ nhỏ này một lượt.
Trong phòng khá bừa bộn, quần áo vắt đại trên ghế sofa và ném trên cả sàn nhà, hộp thức ăn chất đầy trong phòng bếp, phòng ngủ mở toang, bên trong là một chiếc giường đôi cỡ lớn không hề phù hợp với căn phòng.
Đủ loại mùi.
Bạch Diễn không tìm nổi chỗ đặt mông, chẳng còn cách nào ngoài đứng tại chỗ nhìn Bùi Thâm: “Gã đâu rồi?”
Bùi Thâm mặt sắc tái nhợt, mạnh miệng nói: “Hỏi ai đấy?”
Bạch Diễn dùng hai ngón tay nhón chiếc áo khoác vắt trên ghế sofa lên, hoa tay múa chân mô tả kích cỡ: “Đây là quần áo của anh hả Bùi Thâm?”
So với Bùi Thâm lớn hơn phải đến ba size.
Mặt Bùi Thâm trắng hơn, môi mím lại, đột nhiên xông về phía cửa.
Đội bảo tiêu chặn sẵn dễ dàng lôi Bùi Thâm về.
Bạch Diễn thả áo khoác kia xuống, rút một tờ giấy lau tay, chầm chậm đáp: “Hai quả đào còn ổn không ông anh? Vận động cường độ cao, cẩn thận lại phải vào viện.”
Mặt Bùi Thâm từ trắng thành đỏ.
“Tôi tra ra bằng chứng nè.” Bạch Diễn nhìn Bùi Thâm, “Gã khiến sinh hoạt của anh loạn thành một nùi, khiến anh vào viện không ít lần, anh còn lý do gì bao che cho gã nữa?”
Bùi Thâm bị bảo tiêu chặn trong phòng khách, im một lúc mới khàn giọng trả lời: “Tôi không biết anh ta đang ở chỗ nào.”
Bạch Diễn khẽ nhíu mày.
“Anh ta chưa từng kể cho tôi anh ta đang ở đâu, chỉ khi ham muốn mới tìm đến tôi.”
Bạch Diễn nhìn sắc mặt Bùi Thâm, suy đoán độ thật giả trong lời nói: “Ảnh gửi đến chỗ chị Mạnh do anh làm à?”
“Là tao làm đấy.” Bùi Thâm cắn cắn môi, nhìn Bạch Diễn bằng con mắt ai oán, “Tao không muốn bị trói buộc bên gã, càng không muốn làm thế thân cho mày!”
Giang Trạm đen mặt nạt nộ: “Bậy bạ!”
Bùi Thâm chẳng quan tâm nhiều đến vậy, chỉ nhìn chằm chằm Bạch Diễn, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Chúng mày từ đâu tới? Lũ quái vật!”.