Từ khi đẩy cô rời khỏi mình, Uông Thần Hạo lại vô tình tạo ra thói quen.
Mỗi ngày đều đặn, sẽ có người đến báo cáo hành tung của cô với hắn.
Nhưng hắn vẫn không yên tâm.
Cách nửa tiếng đồng hồ hắn sẽ xem định vị, xem cô đang ở đâu.
Chết thật, một tiếng rồi cô vẫn đang ở dưới lòng sông.
Gọi điện cho thuộc hạ, họ lại báo vừa mất dấu cô.
Uông Thần Hạo chau mày lập tức rời khỏi công ty.
Cả người hắn toát ra một luồn khí lạnh thấu xương.
Gần đây mọi chuyện đều không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa.
Lần theo vị trí cuối cùng điện thoại gửi về.
Uông Thần Hạo nhìn thấy cảnh mà hắn không muốn thấy
Cô gái của hắn đang ngồi thụt lùi dưới đất, bộ dạng sợ hãi lắc đầu lia lịa.
Cao Vĩ Triết đang quần con mồi, hắn thong thả bước từng bước về phía cô, mỗi bước đều cất lên giọng cười ghê rợn.
"Kêu đi, kêu lên đi...Hiên mau cầu xin tôi đi...mau lên...."
Lạc Hiên cắn chặt môi đến bậc máu.
Có chết cô cũng không để Cao Vĩ Triết được như ý.
Nếu đem Hoàng Hồng Quyết và Cao Vĩ Triết ra so sánh thì Lạc Hiên sợ Cao Vĩ Triết hơn.
Vì hành động của một kẻ tâm thần rất đáng sợ.
Cô lại rung lẩy bẩy, cố gắng trấn an mình thế nào cũng không được.
"Sao thế, có phải đang đợi người đàn ông của cô đến không? đừng đợi nữa...biết đâu giờ này hắn đang ôm ấp người phụ nữ khác đấy...ha ha Cười lên đi...hét lên đi..
tôi sẽ cho cô chết nhanh một chút "
Hắn đưa một con dao nhọn hoắc đến trước mặt Lạc Hiên, ánh dao bóng loáng, sáng lên trong mắt cô, khi con dao kề vào mặt Lạc Hiên, cô rùng mình vì sự lạnh lẽo của sắt thép, một thứ không có linh hồn.
"Cao Vĩ Triết anh tỉnh lại đi"
Lạc Hiên thật sự không biết phải nói gì nữa.
Người ta nói kẻ thông minh không nói chuyện với kẻ ngốc.
Kẻ ngốc không nói chuyện với kẻ tâm thần.
Bây giờ trước mặt cô là một kẻ đầu óc không được bình thường, lại còn biến thái, chỉ sợ ngay cả hắn đang làm gì hắn cũng không biết.
Đây là người cô tin tưởng, cô xem như anh trai suốt hai năm ròng rã đó sao.
Trời ạ...tim cô sắp ngừng đập rồi.
Trong lúc Lạc Hiên tuyệt vọng...
Pằng....pằng....
Từ xa Uông Thần Hạo không hề biến sắc, hắn vô cùng bình tĩnh vừa đi vừa nổ lên những tiếng súng đanh thép chói tai.
Trong đêm tối, hắn toả ra một luồn hào quang, rực rỡ chói loá.
Bộ dạng đúng chất một ông trùm thực thụ.
Uông Thần Hạo nhắm rất chuẩn, ra tay cũng vô cùng dứt khoát, động tác nhanh đến nỗi Lạc Hiên chỉ kịp chớp mắt, Cao Vĩ Triết đã ngã quỵ xuống, trên tay anh ta là khẩu súng chưa kịp bóp còi.
"Hạo"
Lạc Hiên vẫn ngồi dưới đất, cô muốn đứng lên lắm nhưng toàn thân mềm nhũng.
Uông Thần Hạo bước đến, ôm cô đứng lên, để cả người cô ngã vào ngực hắn.
Cho cô một nụ hôn lên trán rồi nói lời yêu thương
"Hiên anh yêu em, đừng sợ"
Lạc Hiên vòng tay ra sau ôm chặt thắt lưng hắn.
Không hiểu vì sao, Uông Thần Hạo lại không giết Cao Vĩ Triết, hắn chỉ bắn gãy một chân và một tay của anh ta.
Nên chuyện sắp xảy ra sao đây làm Uông Thần Hạo ám ảnh cả đời.
Khẩu súng vừa rồi trượt khỏi tay Cao Vĩ Triết cách anh ta không xa.
Cao Vĩ Triết bỗng cất một tiếng cười ma quỷ, sau đó thì....
Pằng.
"........."
"Hiên, tỉnh lại, tỉnh lại đi em, nhìn anh đi"
"Hạo"
Giây phút cô ôm lấy hắn, thay hắn đỡ một viên đạn từ phía sau, hắn cứ tưởng mình đã chết từ muôn kiếp nào.
Con ngươi sâu hoắc lạnh lẽo phút chốc đỏ ngầu, cả người Uông Thần Hạo rung lên như sợ hãi một sự chia ly vĩnh viễn.
"Sao em ngốc vậy, chẳng phải em rất quý trọng mạng mình sao, sao lại đỡ thay anh"
Hắn ôm cô trong lòng, đưa tay sờ lên gương mặt đang dần nhợt nhạt, một giọt nước mắt rơi ngay má Lạc Hiên.
"Hạo, anh khóc à, sao lại khóc, trông khó coi quá"
"Hiên"
Lạc Hiên nói như trăn trối...
"Hạo, nghe em nói, em rất quý trọng sinh mạng, nhưng em nguyện dùng mạng mình đổi mạng cho anh, vì trong lòng em, sinh mạng của người em yêu là quý giá nhất.
Cho nên hứa với em, nếu như em xảy ra chuyện, anh cũng phải sống cho thật tốt, Không thì...!không thì mạng em uổng phí lắm, đến lúc đó có làm ma em cũng không tha cho anh đâu"
Giọng cô nhỏ dần rồi ngất lịm trong vòng tay hắn.
Bảo vệ người con gái mình yêu cũng không xong, năm lần bảy lượt để cô gặp nguy hiểm, lại còn ngay trước mắt.
Ông trùm hắc đạo gì chứ hắn là một thằng đàn ông vô dụng nhất thế gian thì đúng hơn.
"A........."
Tiếng gầm như xé nát cả không gian.