Có lẽ tôi là trường hợp “người chuyên làm những chuyện mất mặt”, ngất thật đúng lúc, tôi đã thành công làm cho Phan trải qua đủ các bậc cảm xúc: ngọt ngào, hoảng sợ, lo lắng và bực tức. Vào đến viện, bác sĩ khám cho tôi xong rồi kết luận tôi ngất là do không ăn uống đầy đủ khi ốm, yêu cầu tôi cần phải truyền nước, chỉ cần hạ sốt là có thể về nhà. Trên đường về nhà, tôi nằm ở ghế sau nghe anh cằn nhằn đủ thứ, từ việc ốm không ăn đến chuyện tôi trẻ con không biết chăm sóc bản thân này nọ, thấy anh nói nhiều quá, tôi bực mình nói lại:
“ Tại anh hôn em nên em mới bị ngất đấy, ngất vì ngạt khí, tất cả là tại anh... hừ hừ”
Anh lườm tôi qua kính hậu:
“ Nằm im đi, đừng có lắm chuyện, lần này anh mà lây cúm của em thì em cứ liệu đấy!”
Vâng, cái gì cũng tại tôi, hừ, mà quái lạ, anh ta có quyền gì chứ, bây giờ mối quan hệ của tôi và anh là thế nào đây, haizzz, càng nghĩ càng mệt. Đang nằm thiếp đi thì tôi bị anh gọi dậy vì đã về đến nhà, ra khỏi xe tôi giật mình, đây đâu phải là nhà tôi, tôi quay sang nhìn anh, hiểu được ánh mắt của tôi, anh thong thả đáp:
“ Bây giờ gần 12 giờ rồi, đi về nhà em để hàng xóm lại nghĩ linh tinh, ngủ ở đây đi, sáng mai anh đưa về.”
“ Ở đâu chẳng vậy, hàng xóm nhà anh thoáng hơn nhà em à?” tôi vặn lại.
“ Ờ, nhưng anh là con trai, em hiểu không? Và ở đây nhà nào biết nhà đấy thôi. Đi nhanh lên!” anh vừa nói vừa bước nhanh về phía cầu thang máy dưới tầng hầm, tôi phải vất vả lắm mới đuổi theo kịp, anh có thể bớt ác độc đi một tý có được không, tôi nói với theo:
“ Nhưng mà em sao ngủ nhà anh được.., bây giờ em với anh là gì ..., thôi anh cho em về nhà đi, anh đưa em về chứ có làm gì đâu mà sợ người khác suy nghĩ.” -tôi nhất quyết không thỏa hiệp, anh quay lại, kéo tôi vào lòng và bước vào thang máy, trong lúc đang “đứng hình” tôi nghe anh nói bên tai:
“ Lên nhà rồi nói chuyện tiếp, em có vẻ thích bàn chuyện quan trọng ngoài đường nhỉ?”
Đấy, lại cái giọng nói móc người khác, anh để thiên hạ bình yên một chút là không chịu được hay sao.
Lên đến nhà, anh cẩn thận lấy dép trong nhà cho tôi đi, nhìn đôi dép màu xanh da trời bằng bông có cảm giác êm êm mặc dù chưa xỏ vào chân, bên trên lại còn có một chiêc nơ rất to khá ngộ nghĩnh, quả thật tôi thấy hơi ngại khi đi vì tôi biết chủ nhân của nó, nghĩ đến cô ấy khiến tôi lại thấy dưới đôi dép mọc đầy gai thế này, đây có phải là triệu chứng của việc bị ốm không?. Sau khi vào nhà bỏ mặc tôi ngồi ở ghế, anh đi tắm, tắm xong anh đi ra bếp nấu mỳ, tôi buồn ngủ díp hết mắt lại, định nằm vật ra đánh một giấc thì bị anh cảnh cáo, bắt ra ăn mỳ, uống thuốc. Ăn uống no say xong xuôi, ra sô pha ngồi tôi chợt nhớ ra, vấn đề quan trọng bây giờ cần giải quyết là mối quan hệ của tôi với anh, tôi quay sang nhìn anh đang chăm chú chỉnh sửa tài liệu trên máy tính, trong đầu đang cố gắng sắp xếp câu từ để hỏi anh sao cho có chiều sâu một chút:
“ Sếp... sếp..., bây giờ nói chuyện của...chúng... à, của em và anh đi!”
“ Em mệt không?”-anh hỏi tôi trong khi không thèm nhìn tôi lấy một cái.
Sao anh hỏi tôi một vấn đề chẳng liên quan vậy hả trời?
“ Có chứ... em mệt muốn chết đây...”
“ Mệt thì sao không đi ngủ, ngồi đây hỏi linh tinh...”
Cái gì, vấn đề đấy mà anh bảo là linh tinh á? Tôi có nghe nhầm không vậy? tôi cãi lại:
“ Em chẳng thấy linh tinh chút nào, anh trả lời em đi, nói rõ một lần.”
“ Em bảo mệt mà vẫn cãi lại nhanh thế này chắc sắp khỏi ốm rồi, để anh kiểm tra xem nào...” nói đoạn anh đặt máy tính lên bàn, kéo tôi lại gần và hôn. Thỏa mãn xong “thú tính” của mình, nhìn tôi gục vào anh mà thở, tay xoa xoa lưng tôi, anh có vẻ hài lòng nói:
“ Không ngờ hôn em lại dễ nghiện như thế này... .”
" Xì, anh không sợ lây cúm à?" tôi chống chế cho bớt cảm giác ngại ngùng...
" Chúng ta có thuốc mà, đi ngủ đi, em còn ngồi đây anh không tập trung làm việc được, hôm nay anh cũng mệt lắm"
Tôi đứng dậy ngay lập tức, đi vào phòng ngủ của anh nhanh nhất có thể, đóng cửa rồi tôi mới thấy hối hận, sao lại đi vào đây cơ chứ, chết mất thôi, tôi mặt dày đi ra mở cửa, cười cười nói với anh:
“ Em xin lỗi... hì hì...”
“ Sao vẫn chưa đi ngủ?”
“ Em nghĩ mình đi nhầm phòng....” tôi khép nép như dâu mới về nhà chồng.
“ À, phòng dành cho khách chưa dọn đâu nên rất bụi, em cứ ngủ ở phòng anh đi.”
“ Vậy anh ngủ ở đâu?” tôi băn khoăn, mình chiếm chỗ ngủ của lão, phòng kia thì không dùng được...đừng nói là lão muốn chung phòng với tôi chứ, ừm thì tôi có ưng lão đấy nhưng phát triển thế này thì nhanh quá...
“ Anh ngủ ngoài này, em đi ngủ đi” – anh trả lời
“ Vậy em mang gối ra cho anh nhé!” tôi định quay lại đi vào phòng lấy gối, anh đã vội nói là không cần và bắt tôi đi ngủ. Đặt lưng xuống chiếc giường mềm mại, gối đầu chiếc gối vẫn còn mùi thơm thoang thoảng của anh, mọi mệt mỏi tan biến hết, chỉ còn những ngọt ngào theo vào đến trong giấc ngủ.
Buổi sáng thức dậy thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay anh mà tôi suýt nữa đột quỵ, trời ơi, cái lão già nham hiểm này, vậy mà hắn bảo là ngủ ngoài sô pha chứ, tôi thật ngây thơ khi tin tưởng hắn. Đang định thoát ra khỏi “móng vuốt” của anh, anh đưa tay lên trán tôi để xem nhiệt độ rồi buông một câu: “ Hết sốt rồi”
“ Sao anh bảo là anh ngủ ngoài sô pha?”
“ Ngoài đấy lắm muỗi lắm, ừm.... nằm im để... anh ngủ thêm một tý nữa”
Hức, ngủ đến tận trưa mà vẫn muốn ngủ, tôi hất tay anh ra, như vậy là anh ta lợi dụng tôi, tưởng tôi là loại con gái dễ dãi lắm đây, tôi ra lệnh:
“ Anh dậy đi, không ngủ gì hết, dậy nói chuyện của em và anh, nhanh lên”
Mắt vẫn nhắm tịt, anh bảo tôi thế này:
“ Chi này, bây giờ em còn muốn nói chuyện gì nữa chứ? Hôn, cũng hôn rồi, ăn cơm anh nấu em cũng ăn rồi, đến ngủ cũng ngủ rồi, vậy em nghĩ xem em và anh có mối quan hệ gì đây?”
Ờ, cũng phải, cái gì chúng tôi cũng đã thực hiện hết cả rồi, chẳng biết động lực ở đâu tôi hỏi thẳng anh:
“ Ý anh nói bọn mình đang yêu nhau à?”
“ Chuẩn luôn! Chẳng lẽ là tình cảm bạn bè hay anh em kết nghĩa hả em?” anh hỏi lại bằng giọng tỉnh bơ nhất.
Thế đấy, qua một đêm tôi bỗng dưng có bạn trai luôn, các bước quan trọng của một quá trình yêu tôi cũng làm đủ rồi, haizzzzzz, nhưng sao mà nó nhanh quá vậy, tôi chẳng thể thích nghi nổi, đang bấn loạn anh còn thủ thỉ thêm bên tai:
“ Em vẫn là “Chi khờ” thôi. Hì hì”
...........................................................................................................................