Một hôm, đến giờ tan làm bất chợt sếp quay sang hỏi tôi có dùng Facebook không, giật mình tôi trả lời là có, sau đó sếp bảo tôi đọc tên tài khoản của mình để kết bạn, nói chung từ lúc đi làm tôi đã nhận thức sâu sắc tầm quan trọng của việc làm bạn với đồng nghiệp trên mạng xã hội. Đôi khi có những bức bối, ấm ức cũng không thể nói ra, bây giờ lại là sếp, không biết nên làm thế nào cho phải.
Buổi tối về nhà, lên facebook, đập vào mắt là thông báo kết bạn từ sếp, sau khi chấp nhận thì tính tò mò trỗi dậy, tôi lượn qua FB sếp xem xét, trong công ty có kết bạn với mấy người, đa phần là trưởng các bộ phận và trên tổng, những người này tôi chỉ nghe danh, chưa gặp mặt bao giờ, trong bộ phận tôi thấy có mỗi chị Nhung trưởng phòng của tôi, họ là bạn chung cấp 3. Sếp cũng thỉnh thoảng mới cập nhật FB, đa số chỉ là ảnh chụp những chuyến đi kèm theo mấy câu ghi chú rõ là hay ho, cũng nhận được khá nhiều “like”, haizzz, đúng là người giàu có khác, đi toàn chỗ sang trọng, ảnh chụp toàn “check in” ở nước ngoài hoặc khu nghỉ dưỡng cao cấp. Xem chán tôi quay lại nghĩ thương cho phận con tằm của mình, đang ngẫm sự đời thì có tin nhắn đến:
“ hi! Chi!”, vâng thánh đã hiển linh rồi ợ...
“ Hị, em chào sếp!”
“ Hì, hết giờ rồi không cần phải gọi là sếp đâu” *mặt cười*
Ợ, có ai giải thích cho tôi rằng đây là cái beep gì không? Tôi nhắn lại:
“ Hì, nhưng mà em gọi quen rồi sếp ạ, hị, sếp hôm nay đến chơi “nhà” em có việc gì sai bảo ạ?”
“ Ý, sao lại sai bảo, chỉ là có việc nhờ em đây!” *mặt cười*
Đấy, biết ngay mà, anh ta thì có việc gì tốt đâu cơ chứ, ở công ty hành hạ vẫn chưa đủ hay sao mà còn về nhà cũng “nhờ vả”. Đang bận rủa thầm, sếp nhà tôi đã nhắn tiếp mệnh lệnh:
“ Anh biết dạo này Chi rất bận cho dự án mới, làm phiền Chi anh cũng ngại lắm, nhưng thật sự anh không biết nhờ ai cả... nếu Chi bận thì cứ coi anh chưa nói gì cả nhé.”
Hức, anh đã nói như thế thì tôi lại bảo là bận à? Thật đúng là đồ không có lương tâm, anh ngại thì còn nhờ làm gì. Nghĩ là vậy thôi nhưng tôi vẫn nhắn lại là không bận, có thể sẵn sàng giúp đỡ sếp 24/7.
Công việc mà sếp “nhờ” tôi cũng khá khác thường, chỉ đơn giản là liên hệ về quê xem có các loại hoa quả ăn vặt như: cóc, ổi, sung, táo, me... “thứ quả nào càng chua, càng chát thì càng tốt??? Không quan trọng giá tiền, chỉ cần là hàng quê, nguồn gốc rõ ràng ,không có thuốc trừ sâu, xấu xí cũng được”... Nhận lệnh xong tôi gọi ngay về cho bà mế ở quê, chọn những chỗ tin tưởng thu mua như thương lái, miễn là có hàng gửi lên cho sếp. Một tuần 2 buổi ra bến xe thồ hàng về phân loại, đóng gói cần thận rồi mới mang cho sếp. Về phần sao sếp lại nhờ mình mua mấy loại quả ấy tôi đoán lờ mờ là sếp mua cho người thân thôi chứ con trai làm gì có ai ăn vặt như vậy, tâm sự với con bạn thân, nó bảo câu như này:
“Giời ạ, chơi với tao bao nhiêu năm nay mà sao mày chẳng khá lên tý nào thế, mày nghĩ mua cho ai nào? những quả ấy chỉ có mấy bà mang bầu hay thèm thôi, tao đoán chắc ông ấy mua cho bạn gái đây, lão này cũng cẩn thận phết, chơi toàn hàng nông thôn chất lượng cao, lại không mất tiền, ho một cái là có thằng mang đến”.
“ Nhỡ là mua cho chị hoặc em thì sao?”- Tôi cãi lại.
“ Thôi, xin bà, càng nói càng lòi cái đuôi ra, thế tao hỏi mày, mày bị nghén thèm đồ ăn thì mày gọi chồng mày mua hay gọi cho anh trai hoặc em trai mày? Mà cái kiểu cẩn thận sợ thuốc bảo quản, sợ hàng Trung Quốc, trăm cái sợ như của sếp mày thì chỉ có là lo cho vợ con, hoặc bạn gái với con của lão ấy thôi. Xì”
Ừ nhỉ, tôi nghĩ lại mình ngu thật, sống trên đời hai mươi mấy năm mà còn ngu, bảo sao, thằng cha này lợi hại gớm, tưởng thế nào hóa ra cũng vơ vét kinh, haizzz, tốn bao nhiều tiền, công lao bà mế già đi lùng sục khắp nơi tìm hàng cho con, đóng gói gửi lên.... nghĩ mà cay lắm nhưng biết thế nào. Thôi thì kiếm cơm dưới bóng người ta, có việc làm cũng vui, coi như có chút ấn tượng tốt, sau này có khi lại thăng tiến, vất vả mấy cũng chịu được.