Khí Phách Thành Chủ Sỏa Đại Phu

Trong mắt Vu Nguyệt Khánh tràn đầy hàn quang lãnh liệt, khí thế bức nhân làm Hùng phụ Hùng mẫu sợ tới mức hồn vía lên mây, Hùng Đại đau khổ cầu tình, hắn biết Vu Nguyệt Khánh chỉ là bởi vì phụ thân muốn đánh hắn cho nên mới tức giận.

 

Liền ngay lúc Vu Nguyệt Khánh chuẩn bị buông kiếm, Huyền Nhược đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Mọi người nhìn xem, người này cư nhiên ngay cả lão nhân không biết võ công đã gần năm mươi tuổi cũng không buông tha. Đủ để thấy lòng dạ hẹp hòi, ngoan độc vô tình. Lời của loại người như vậy sao có thể tin tưởng! Phù Minh Chủ, xin hỏi ngươi có thấy gương mặt của hắc y nhân kia không?”

“Không có!”

“Hừ, nhất định là Vu Nguyệt Khánh phái người giả dạng, ăn cắp đồ của ta lại nhân cơ hội để ngươi nhặt được!”

Phù Dật Kiếm không nói, nhưng các phái nhân sĩ lại trào dâng tình quần chúng, hận không thể lập tức giết Vu Nguyệt Khánh, cướp đoạt thần công, vì đệ tử, huynh đệ đã chết báo thù.

“Nguyệt, bọn họ…” Hùng Đại khẩn trương, chiều hướng trước mắt này chỉ sợ nhất định phải thấy máu mới có thể chỉnh lý, nên làm sao? Nếu Nguyệt bị thương khả làm sao đây!!

Vu Nguyệt Khánh quay đầu chăm chú nhìn Hùng Đại, mắt tràn ngập nhu tình, hai người dường như đang liếc mắt đưa tình trước hàng trăm người…

Hùng phụ thấy tình cảnh như vậy, trong lòng bốc hoả, vội vàng kéo Hùng Đại qua.

“Ngươi thằng con bất hiếu này, cư nhiên dám cùng hắn… Cùng hắn… Ngươi, ngươi tức chết ta. Hiện tại ngươi liền theo ta trở về, có nghe thấy không!”

“Nhưng là…” Hùng Đại lo lắng Vu Nguyệt Khánh, nhưng trước mặt phụ thân đã tức giận đến gương mặt đỏ bừng, thực làm hắn khó xử.

“Ngươi… Ngươi xem xem, người khác là nhìn ngươi thế nào? Ngươi nếu còn không trở về, ta coi như không có đứa con trai là ngươi!” Hùng phụ quát, Hùng mẫu thì tại một bên khóc lóc.

Hùng Đại sửng sốt, lúc này mới chú ý tới, nhìn quanh bốn phía, mỗi người trên mặt không phải tươi cười hèn mọn, đó là vẻ mặt khinh thị chán ghét… Hắn chấn động mạnh, sự tình hắn sợ nhất vẫn là bị phát hiện sao? Không… Không… Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy…

Sắc mặt Vu Nguyệt Khánh trầm xuống, bởi vì hắn thấy rõ Hùng Đại biểu lộ ra không ổn định, cái loại sợ hãi đến lùi bước này đều làm cho hắn đau lòng… Hai tay nắm chặt thành đấm, đầu ngón tay tê buốt đến tận xương, tâm đau như bị đao chém vào… Đau đến có phần chết lặng.

“Hừ, loại hàng như thế này, cho rằng ta có thể lưu luyến sao? Nhìn xem tính tình của con ngươi đi!” Lời nói lạnh nhạt của Vu Nguyệt Khánh đem Hùng Đại ngã vào vực sâu tự trách nhưng lại bị sợ hãi mãnh liệt kéo lại, hắn không dám tin nhìn Vu Nguyệt Khánh, câu nói tuyệt tình vừa rồi là hắn nói sao?

“Nguyệt… Ngươi, ngươi mới vừa nói cái gì?” Hùng Đại lộ ra nụ cười khó coi.

“Đừng cười, khó coi chết đi được! Mấy ngày nay không có gì thú vị, cùng ngươi vui đùa một chút, hừ, tưởng thật sao?” Lời nói vô tình lại một lần nữa đẩy Hùng Đại vào vực sâu, tiếng cười nhạo từ bốn phía không ngừng đổ vào trong tai, che đậy thế nào cũng không được. Còn có ánh mắt phỉ nhổ hèn mọn của mọi người, toàn bộ giống như gió độc hướng hắn quất tới, kim châm đâm vào tim, trên người giống như bung ra mấy trăm lỗ, máu tươi dồn dập hướng những chỗ đó chảy ra…

Không, hắn không tin, không tin trong mấy ngày nay thái độ của Vu Nguyệt Khánh đối với hắn là giả! Điều đó không có khả năng!

“Nguyệt, ngươi xảy ra chuyện gì? Có phải ta làm sai điều gì hay không? Ta biết ta dốt nát, ngươi đừng giận ta được không?”

“Đừng chạm ta!” Vu Nguyệt Khánh chán ghét tránh đi sự đụng chạm của Hùng Đại, mũi kiếm một vung ra: “Ngươi đã quên ta từng nói qua sao? Chạm vào ta thì chặt hai tay, hanh hanh, ngươi có phải là không muốn lưu lại đôi tay của ngươi không?”

“Nguyệt!! Ngươi… Sẽ không, sẽ không… A! ! !”

Hùng Đại đau đớn kêu lên, lợi kiếm rất nhanh ở trên gương mặt ngăm đen của hắn vẽ nên một đường rách dài mà sâu, máu lập tức chảy ra. Liền giống như trái tim của Hùng Đại… Thân thể cũng thế, đau đến không thể nói nên lời.

Hùng Đại lẳng lặng nhìn chăm chú Vu Nguyệt Khánh, chỉ thấy Vu Nguyệt Khánh cười lạnh một cái, kiếm quang giương lên ── bang bang, hai tiếng khinh giòn, kiếm quang giao kích. Bất quá Hùng Đại mới nháy mắt một cái, liền có một người đứng chắn phía trước, là Phù Dật Kiếm!

“Đủ rồi đi? Cho dù ngươi là đùa bỡn hắn, cũng không cần như thế?” Phù Dật Kiếm nhướn mày, trong mắt lóe ra tia nghi hoặc.

“Hừ, nể mặt minh chủ, liền tạm thời tha ngươi!” Vu Nguyệt Khánh khinh thường nói.

“A Đại, A Đại! Ngươi… Ngươi thật ngoan độc a!” Hùng phụ lúc này mới lấy lại tinh thần, thấy đứa con toàn bộ choáng váng, trên mặt máu lại chảy không ngừng. Vừa đau buồn vừa tức giận, nhưng sợ hãi khí thế của Vu Nguyệt Khánh mà không dám nhiều lời, vội vàng cùng Hùng mẫu tha Hùng Đại ly khai đại điện.

Mọi người trào phúng, đồng thời với sự lãnh khốc vô tình của Vu Nguyệt Khánh cảm thấy sợ hãi.

“Trạm Lam, ngươi làm việc cho phụ thân ngươi, ta không trách ngươi.” Vu Nguyệt Khánh đột nhiên nói ra lời kinh người: “Nhưng ngươi lại giấu diếm ta nhiều năm như thế, giấu diếm hảo hữu đã đem ngươi trở thành huynh đệ nhiều năm như thế, giấu diếm người toàn tâm toàn ý thích ngươi, đối với ngươi tốt nhiều năm như thế. Thậm chí khiến hắn vì ngươi đi tìm cái chết!!”

Trạm Lam cả kinh, biểu tình trên mặt bắt đầu biến đổi.

“Vu Nguyệt Khánh, ngươi đang nói lung tung cái gì?” Huyền Nhược cảm thấy sự tình phải được nhanh chóng giải quyết, bằng không nhất định sẽ có biến: “Mọi người cùng tiến lên, đem tên ma đầu này diệt trừ, vì võ lâm trừ hại!”

“Ha ha ha, Huyền Nhược, ma đầu chân chính là ngươi đi? Luyện tà công thất truyền của ma giáo, hơn nữa chuyện liên quan đến ‘Thương Nguyệt Thần Công’, ngươi ở ba mươi năm trước đã biết, chẳng qua lúc ấy ngươi chỉ là một tiểu đạo sĩ, thế là ngươi trăm phương ngàn kế, hao hết tâm cơ cướp lấy ngôi vị chưởng môn, đồng thời đem con trai ruột của ngươi, cũng chính là Trạm Lam an bài vào Vu Nguyệt Minh. Ngươi thật sự nghĩ là thần không biết quỷ không hay sao? Trạm Lam tới thời điểm học võ công cũng rất mau, đây là tại sao? Bởi vì có nội công tâm pháp của Vũ Đương các ngươi trợ giúp! Cha ta đã sớm phát hiện, nên cố ý cho ngươi nhưýnguyện, xem ngươi muốn chấp hành cái kế hoạch này thế nào, cho nên lần này ta mới có thể đến Trung Nguyên…”

Trạm Lam nghe thế, đầu sớm cúi thấp xuống. Hắn ở Vu Nguyệt Minh sống mười mấy năm, nói không có cảm tình là không có khả năng! Không riêng gì hoàn cảnh nơi đây, văn hóa, cư dân, cũng có bằng hữu, huynh đệ, cùng nhau sóng vai tác chiến, chịu khổ vui đùa chính là sinh tử chi giao, cũng có… người luôn hướng tình yêu về hắn… Hắn sao có thể không biết, chỉ là cho rằng không biết mà thôi, cuối cùng lại lợi dụng hắn, thương tổn hắn…

“Hồng Viêm, mang Thanh Y tiến vào!”

Vu Nguyệt Khánh vừa nói xong, không biết từ đâu chợt hiện lên một bóng đen, cùng với  khinh công nhanh chóng nhảy vào trong điện. Hơn nữa trong tay của hắn còn ôm theo một người. Đợi Hồng Viêm đem người nọ đặt trên mặt đất, mọi người mới nhìn thấy rõ.

Mọi người kinh ngạc, bởi vì trên thân thể người này không chỉ có khắp nơi là máu, hơn nữa trên người tất cả đều là vết thương, gân tay, gân chân cũng chặt đứt, trên mặt đã nhìn không ra diện mạo vốn có, nhìn dáng vẻ của hắn, giống như ngay cả nói chuyệncũng không thể.

“Thanh Y !!!” Trạm Lam tê liệt gào lên, nhào tới. Cho dù thấy không thấy rõ mặt của người kia, nhưng hắn cũng lập tức nhận ra… Ánh mắt, chưa bao giờ thay đổi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui