Khí Phách Thành Chủ Soải Đại Phu

Nắng chiều nhuộm thắm bầu trời, hồng quang toả ra bốn phía, Vu Nguyệt Khánh cùng Hùng Đại cứở suốt trong phòng cuối cùng cũng xuất môn.

“Ôi, trời của ta ơi, các ngươi cuối cùng cũng đi ra! Cho dù cùng xích loã gặp lại nhau cũng không cần cho tới hiện tại đi? Chúng ta đều sắp chết đói!!”

Mặt Hùng Đại đỏ hồng, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ta đi nấu cơm.” Rồi mới rất nhanh chạy ra.

“Sao vậy, đồ ăn Vũ Đương đưa không thể ăn sao?”

“Hắc hắc, không có biện pháp, tay nghề của Hùng Đại thật quá tốt!” Hàn Thác cười cợt, hoàn toàn không đem lãnh nhãn lãnh ngữ của Vu Nguyệt Khánh đểở trong lòng: “Ai? Trên mũi của ngươi… Sao có dấu răng a?”

“… Không có gì!” Vu Nguyệt Khánh căm tức không đếm xỉa đến Hàn Thác, đi thẳng vào trong phòng.

Hàn Thác sớm đoán được vài phần, nhẫn cười tiếc hận nói: “Ai, thật sự là đáng thương cho cái mũi xinh đẹp kia, ngươi nói trên khuôn mặt bạch ngọc nếu có cái dấu kia thì quá xấu nha!”

Vu Nguyệt Khánh dừng cước bộ, quay mặt lại liền có vài đạo hàn quang bắn qua, áp lực bức người, sát khí ngút trời. Hàn Thác mồ hôi lạnh chảy dài, đưa tay sờ sờ cổ, cứ như Vu Nguyệt Khánh vừa mới chém đầu của hắn. Ngậm miệng cười gượng, thật ngoan ngoãn ngồi vào bên người Vũ Văn Triệt.

Cánh cửa đột nhiên mở ra, một lam bào nam tử tuấn tú nho nhã đi đến, cùng tà khí trên người hắn không hợp nhau.


“Ngươi tới làm gì a?” Hàn Thác bực bội nói.

Người nọ không để ý tới Hàn Thác, nhìn thẳng về phía Vu Nguyệt Khánh, trong mắt toát ra tia tán thưởng không e dè, thần sắc yêu mến.

“Ta lúc ấy hỏi ngươi, ngươi cư nhiên không thừa nhận chúng ta có duyên gặp mặt, Vu Nguyệt Khánh, ngươi thực tuyệt tình a!”

Hàn Thác rùng mình một cái, quyết định coi như cái tên buồn nôn này không tồn tại. Hơn nữa dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Vu Nguyệt Khánh tuyệt đối sẽ không cho phép hắn ở trong này nói bậy linh tinh.

“Phù Minh Chủ, nếu đã đến đây rồi cứ việc nói thẳng đi.”

“Ha ha ha, không hổ là Vu Nguyệt Khánh, thú vị thú vị!” Phù Dật Kiếm tán thưởng vài tiếng, ánh mắt lại không kiêng nể đánh giá Vu Nguyệt Khánh. Nhưng Vu Nguyệt Khánh ngồi ở chỗ kia không chút sứt mẻ, hoàn toàn đem Phù Dật Kiếm trở thành một kẻ vô hình, khiến cho người da mặt dày như Phù Dật Kiếm cũng phải thu hồi ánh mắt.

“Ngươi cùng người nọở Kiếm Hà tỷ thí thực phấn khích! Tuy rằng người nọ mượn cơ hội chạy thoát, nhưng người mà ta bố trí lại thấy hắn biến mất ở phía trên Tử Tiêu Cung. Hơn nữa ta còn ở vùng phụ cận Kiếm Hà tìm được thứ này!” Phù Dật Kiếm xuất ra một chiếc khăn tay.

Vu Nguyệt Khánh giương mắt nhìn, trong ánh mắt thâm thúy hiện lên một tia cười lạnh.

“Hẳn là trong lúc vô ý làm rơi, rồi lại bị gió thổi đi, cho nên hắn mới không có phát hiện! Bất quá xem ra… Ngươi đã sớm đoán được thân phận của hắn a?”

Vu Nguyệt Khánh cũng không để ý đến hắn, ngược lại đứng lên bắt đầu đuổi khách: “Phù Minh Chủ nếu không có việc gì để nói nữa thì mời trở về!”

“Ai? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ cần chiếc khăn này làm bằng chứng?” Phù Dật Kiếm có chút kinh ngạc, nhưng sau đó do Vu Nguyệt Khánh dửng dưng hừ nhẹ liền không nhịn được bật cười: “Là ta quá lo lắng, đối Vu thánh chủ mà nói, tự nhiên là có biện pháp a!”

Trong phòng một mảnh thanh tĩnh, Vũ Văn Triệt cùng Hàn Thác tựa vào trên giường chợp mắt, nhưng tay của hai người còn đang không ngừng vui đùa với nhau. Vu Nguyệt Khánh thì không đếm xỉa đến sự tồn tại của người khác, uống trà đọc sách.

Phù Dật Kiếm dứt khoát ngồi xuống, nhìn chăm chú Vu Nguyệt Khánh bên cạnh. Cho dù là một bên mặt, cũng đẹp như thế, nhìn hoài không chán a! Thật sự là cực phẩm! Làn da kia, thật xinh đẹp, giống như ánh trăng xuyên thấu qua… Ai? Sao trên cái mũi có cái dấu gì a? Hình như là… Dấu răng??

Phù Dật Kiếm không thể tin được dụi dụi mắt, trời ơi, hắn không nhìn lầm đi?


“Ách, Vu Nguyệt Khánh, ngươi… Trên mũi của ngươi…”

Đối với hắn giật mình, Hàn Thác ‘!!’ bật cười một tiếng. Vu Nguyệt Khánh tức giận gấp sách lại, lạnh lùng nói: “Phù Minh Chủ, mời trở về!”

Ngay tại thời điểm vạn phần gượng gạo này, Hùng Đại bưng đồ ăn tiến vào: “Ăn cơm, các ngươi nhất định đói bụng lắm đi? Ai? Ngươi sao lại ở đây?”

Phù Dật Kiếm khinh miệt liếc nhìn Hùng Đại một cái: “Sao nào, có ai quy định ta không thểở đây sao?”

“Ngươi…” Hùng Đại vô cùng bực bội, hắn chán ghét Phù Dật Kiếm, đây lần đầu tiên hắn chán ghét một người như thế.

“Uy, ngươi nhìn cái gì mà nhìn a?” Hùng Đại ngăn ở trước mặt Vu Nguyệt Khánh, ngăn được ánh mắt của Phù Dật Kiếm. Nhưng trong lòng như bị lửa đốt, người này… Ánh mắt của người này rất tà khí, cư nhiên dám nhìn Nguyệt của ta như vậy.

Tầm mắt của Phù Dật Kiếm bị ngăn cản nên khẽ nhíu mày, khí thế sắc bén bức thẳng vào Hùng Đại.

“Ha ha ha ha! Hùng Đại, đó là của ngươi!” Hàn Thác đã sớm xem Phù Dật Kiếm không vừa mắt, nếu không phải mấy năm trước cùng hắn có chút giao tình, đãsớm đuổi hắn ra ngoài.

“Hàn Thác, ngươi đây là ý tứ gì? Chẳng lẽ muốn ta hướng huynh trưởng của ngươi báo cáo sao?”

“Thiết, sợ ngươi sao?” Hàn Thác hận nhất người khác uy hiếp hắn, lập tức hướng Hùng Đại châm ngòi: “Hùng Đại, ngươi phải biết rằng, người này chính là tình địch của ngươi, đừng bị hắn đánh bại a!”

Hùng Đại vừa nghe, ưỡn thẳng ngực, mày rậm giương lên: “Chúng ta muốn ăn cơm, ngươi đi nhanh đi!”


“Ngươi…” Phù Dật Kiếm vừa rồi đã có chút chùn bước khi thấy Hùng Đại lập tức trở nên hùng hổ, không khỏi có phần tức giận, tên nam nhân xấu xí này cư nhiên dám cùng hắn cương?

Phải biết rằng, khi chim mẹ vì bảo hộ chim non, thì ngay cả chó săn cũng không sợ. Đương nhiên, Vu Nguyệt Khánh cũng không phải là chim non gì cả! Chỉ thấy Vu Nguyệt Khánh đứng lên, đem Hùng Đại ôm lấy, thân mật ghé vào lỗ tai hắn nói: “Không cần phải để ý hắn, chúng ta đi ăn cơm. Tối nay sớm nghỉ ngơi.”

“Ân!! Ta thêm cơm giúp ngươi!” Hùng Đại vui vẻ, bộ dạng ngốc nghếch nghe lời cùng vừa rồi tựa như là hai người.

“A nha!” Hàn Thác duỗi lưng một cái: “Triệt, ngươi cứ nằm, ta sẽ uy ngươi ăn cơm.”

Lập tức, ba người ở trước bàn cơm chuyện trò vui vẻ, đem Phù Dật Kiếm quên đến không còn một mảnh.

“Các ngươi…” Phù Dật Kiếm đương nhiên căm tức, nhưng vì hắn là minh chủ võ lâm địa vị cao quý, điểm tự hạn chế vẫn phải có. Cho nên lập tức cười nói: “Ta không quấy rầy các ngươi, ngày mai võ lâm đại hội tái kiến!” Dứt lời, tiêu sái phất tay áo chạy lấy người.

“Ngày mai chính là võ lâm đại hội… Vu Nguyệt Khánh, ngươi có thể có chuẩn bị?” Sau một mảnh lặng im, Hàn Thác nghiêm mặt hỏi.

Vu Nguyệt Khánh mỉm cười: “Ngươi chỉcần lưu lại chiếu cố người của mình là được rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận