Khi Pháo Hoa Vây Thành


Editor: Gypsy“Ừ, ba đây…”Nói xong, Lâm Thời Hằng giơ tay cởi ba nút áo trước ngực cô.

Ngay lập tức, bộ ngực trắng nõn không tì vết của cô gái lộ ra ngoài không khí.

Ánh đèn tường mờ ảo chiếu lên bộ ngực trần trụi của Lâm Yên, phủ một tầng mật lên bộ ngực trắng sứ tựa như sữa non, nhìn hết sức mê người.

Hơn nữa, vẻ mặt ngây thơ non nớt của cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thậm chí còn phủ đầy lông tơ mịn, đó là trạng thái non nớt tự nhiên của vị thành niên, nhưng cố tình sao—— hạt vú bị cánh tay gầy gò của cô kẹp ở giữa, lại đầy đặn như đồi núi nhấp nhô trầm bổng, sớm đã có vốn liếng làm cho đàn ông thần hồn điên đảo.

Giờ phút này, thứ tròn trịa trần trụi nửa che nửa lộ dưới đường viền cổ áo, tỳ bà lộ ra một nửa, muốn che đậy còn xấu hổ, càng lộ ra vẻ đẹp mông lung làm lòng người ngứa ngáy.

Ánh mắt Lâm Thời Hằng tối sầm lại, yết hầu lăn lộn lên xuống hai cái, cúi đầu phủ lên.

Ưm…Lâm Yên che miệng, cánh tay ôm chặt lấy gáy hắn, nhỏ giọng rên rỉ, mặc hắn giữ chặt eo thon của cô, vùi đầu trước ngực cô, dịu dàng liếm láp.

Cảnh tượng này thật sự quá kích thích, ngay trên ghế sô pha trong phòng khách, mẹ vừa ra là có thể nhìn thấy!Tuy rằng ba đang chữa bệnh cho cô, nhưng bọn họ đều biết, một phương pháp như thế này không thể cho người ngoài biết, nếu không tại sao cô không nhờ Trình Tư hoặc là dì Diêu - bạn học cũ của ba ở bệnh viện số 2 giúp đỡ?Còn không phải do nỗi tủi nhục của thiếu nữ quấy phá hay sao!Nếu người khác biết cô mắc phải căn bệnh khó mà mở miệng này…“Hưm…”Lâm Yên ngâm nga yêu kiều, đầu vú bị ba quấn mút không nặng không nhẹ, ăn có hơi đau.

“Làm đau con?”Hắn nhả núm vú bị hắn ăn cương cứng ra, ngẩng đầu nhìn cô.

Lâm Yên bỗng nhiên cảm thấy rất tủi thân, trong ánh mắt trong trẻo có hồn ngay lập tức chứa đầy giọt lệ, cô khẽ mím môi nhỏ nhắn, giọng nói kiều diễm, “Ừm, ba làm con đau… ba có thể nhẹ hơn một chút được không?”Con ngươi Lâm Thời Hằng dần trầm xuống.

Hắn nhìn Lâm Yên thật sâu, chen người đến giữa hai chân cô, dễ dàng nâng hai chân cô lên quanh eo mình, đỡ hai chân cô, ôm cô ngồi xuống sô pha.

Hai người đối diện nhau.

Tay Lâm Thời Hằng vuốt ve vành tai hồng hồng nhỏ nhắn của cô, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dường như đang suy tính từ ngữ của mình.

Trong bầu không khí như vậy, Lâm Yên không dám bộc lộ sự khẩn trương của mình, nhưng ngồi trên người hắn với tư thế hai chân ôm eo như thế này thật sự có chút kỳ lạ, cô không kiềm chế được nội tâm ngượng ngùng, nhẹ nhàng động mông, muốn thoát khỏi cảnh tượng xấu hổ này.

Một bàn tay lớn giữ eo cô lại.

Lâm Yên ngẩng đầu, chống lại đôi mắt giếng cạn không gợn sóng, trong đôi mắt ấy tràn đầy sự kín đáo và đen láy mà cô không thể hiểu được, phảng phất như một vòng xoáy khổng lồ, muốn cắn nuốt cô nhấn chìm cô vào đó thật sâu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui