Editor: Gypsy“Yên Yên, còn nhớ những lời lần trước ba nói với con không?”“… Cái… Cái gì ạ?” Cô không nhớ rõ.
“Với tình trạng hiện giờ của con, mọi phương pháp trị liệu phải được điều trị dưới trạng thái thư giãn về thể xác lẫn tinh thần, như vậy mới có thể mang lại kết quả gấp bội phần công sức.
Vì vậy, để đạt được kết quả điều trị tốt, ba có thể làm một số điều mà con cho là khác người bình thương… Nhưng mọi thứ ba làm đều là để điều trị bệnh tốt hơn, con có thể chấp nhận được không?”Cổ họng Lâm Yên khẩn trương căng thẳng, nhìn hắn, ánh mắt có chút chột dạ, nhẹ giọng hỏi, “Làm chuyện gì ạ?”Lâm Thời Hằng đưa tay chọc chọc đầu vú của cô, giọng nói khàn khàn:“Ví dụ như ở đây… ba không chỉ có thể liếm, có thể mút, có khả năng sẽ dùng lưỡi để đẩy đẩy nó, dùng ngón tay để hỗ trợ xoa bóp, thậm chí có thể dùng hàm răng cắn nhẹ một cái, các trình tự sau đó không phải là cần thiết, nhưng dùng tới sẽ có hiệu quả tốt hơn, con hiểu không?”Cái này…Sắc mặt Lâm Yên đỏ lên, ý của ba là…Lâm Thời Hằng nhìn đứa bé rõ ràng hiểu ý hắn, khóe miệng nhếch lên, cười khẽ.
Hắn không hay cười, ngày xưa ngay cả khi mỉm cười luôn mang tới một sự xa cách khó hiểu, đối với người nhà còn chưa như thế, thì đối với người ngoài càng tệ hơn.
Lâm Yên xem như là một trong số ít người tận mắt nhìn thấy nụ cười thật lòng của hắn, nhưng mặc dù vậy, mỗi lần nhìn thấy cô vẫn cảm thấy chấn động vô cùng như cũ.
Ba cười trông rất đẹp… Trong mắt giống như có một ngôi sao vậy, nhưng tiến sát gần rồi lại nhìn kỹ hơn, trong đấy ngoại trừ cô đang mở to hai mắt tò mò ra thì chẳng có gì cả.
“Làm gì vậy?”Lâm Thời Hằng buồn cười nhìn cô sờ mặt mình, thăm dò nhìn vào hai mắt mình.
Thấy cô ngơ ngác, Lâm Thời Hằng nghiêng đầu mổ một cái vào tay cô.
Lâm Yên lập tức rụt tay lại như bị bỏng, đỏ mặt không tưởng tượng nổi.
Lâm Thời Hằng cười ha ha.
Lâm Yên vội vàng che miệng hắn lại, ánh mắt ý bảo hắn kiềm chế lại một chút, “Ba à…”“Ừ.
”Trong mắt Lâm Thời Hằng tràn đầy ý cười, “Ba mệt rồi, lần này Yên Yên chủ động một chút nhé được không?”“… Chủ động… Như thế nào?”Ánh mắt Lâm Thời Hằng rơi vào bộ ngực non nớt trắng nõn của cô.
Lâm Yên cũng thấy được, cũng trong nháy mắt hiểu rõ ý của hắn, nhìn ba đang ngồi trên sô pha, cô đỏ mặt một hồi lâu, nghĩ đến lời ba vừa nói, mọi thứ đều là để chữa khỏi căn bệnh quái dị này cho cô, vì thế cô dè dặt nhút nhát trèo lên bả vai hắn, đứng thẳng dậy, ưỡn vú vểnh căng tròn, chậm rãi đưa tới bên miệng hắn.
Hoàn toàn không dám nhìn vẻ mặt của hắn.
Chỉ cảm nhận được hơi nóng phả lên da thịt, Lâm Yên đã nóng đến mức sắp nổ tung ngay tại chỗ.
Thẳng đến khi trước ngực mềm nhũn lại bị ai đó ngậm vào trong miệng, núm vú sưng to bị đầu lưỡi liếm nhẹ, cô mới run rẩy rên rỉ nhỏ nhẹ trong ngực hắn.
.