Khí Phi Không Dễ Làm

Trở lại Dư Điệp cung, thấy Tu Hồng Miễn đã ngồi ở chỗ đó rồi.

Tu Hồng Miễn nhìn thấy nàng chỉ là nhàn nhạt hỏi một câu, "Đi nơi nào?"

"Bên ngoài."

Hắn nghe xong gật gật đầu, không nói gì nữa.

Thế thân sao? Vậy nàng sẽ để cho hắn biết một chút cái gì gọi là thế thân chân chính!

"Lệ phi nương nương đến ~~"

Thái giám bên ngoài thông báo một tiếng, ngay sau đó liền nghe được tiếng của Lệ phi truyền vào, "Hoàng thượng ~ nghe nói ngài gần đây đều ở chỗ của Dư phi muội muội, không biết là có đồ vật gì mới lạ? Lệ nhi cũng muốn biết để mở mang kiến thức ~"

Tu Hồng Miễn khóe miệng nhếch lên, "Lệ nhi trẫm không ngờ nàng còn là người thích náo nhiệt như vậy."


Đối với động tác mập mờ của bọn họ, Hạ Phù Dung sắc mặt không đổi, tương đối không phối hợp.

"Dung nhi, Lệ nhi hỏi ngươi đấy, có đồ vật gì mới lạ à?" Tu Hồng Miễn một tay vòng qua hông của Thượng Quan Lệ, hướng nàng cười nói.

"Không có."Hạ Phù Dung nét mặt không đổi, đều đều phun ra hai chữ.

"Ơ ~ chẳng lẽ dư phi nương nương nhìn thấy tỷ tỷ tới không cao hứng sao?"

"Không có."

Thượng Quan Lệ nhìn Tu Hồng Miễn một cái, không biết tại sao nàng lại như vậy.

"Chẳng lẽ Dung nhi tức giận? Nào, đến đây với trẫm." Tu Hồng Miễn nói xong tay phải ôm Thượng Quan Lệ, đưa tay trái hướng về phía nàng.

Chẳng biết tại sao, Hạ Phù Dung bây giờ đến nhìn thấy hắn cũng chán ghét, hoàn toàn không có cảm giác như khi hắn ở trong quân doanh.

Thấy nàng vẫn không nhúc nhích, Thượng Quan Lệ làm như xác định Hạ Phù Dung cính là đang ghen, gống như khoe khoang hướng nàng nhíu mày.

Thấy Hạ Phù Dung gương mặt như cũ không chút thay đổi, nàng cũng có chút cảm thấy không thú vị, liền cùng Tu Hồng Miễn nói chuyện tâm tình.

Đến giờ cơm, hai người theo lý thường lưu lại nơi này dùng bữa.

"Hoàng thượng ~ tới nếm thử cái này một chút ~"

Tu Hồng Miễn nhìn Hạ Phù Dung dáng vẻ như không có gì, cho là nàng đang ghen đang giận dỗi, khinh thường hừ lạnh một tiếng.


Không muốn để ý ánh mắt của hắn, nàng chỉ là một thế thân mà thôi, không phải sao.

Dùng xong bữa, Thượng Quan Lệ tự tay rót cho nàng một ly trà, "Muội muội cũng đừng tức giận nữa, tỷ tỷ chỉ là tới xem một chút mà thôi, cũng sẽ không cướp đi cái gì của muội." Nói xong, đem trà đưa tới trước mặt của nàng, tươi cười mang theo một chút hài lòng.

"Cám ơn." Hạ Phù Dung sắc mặt không đổi nói, liền đưa tay tới nhận, nào có thể đoán được, nàng ta ở thời điểm nàng đưa tay ra nhận cố ý buông lỏng tay.

Trong lòng phản xạ có điều kiện mắng một câu tục, dở như vậy tiết mục lại bị nàng bỏ quên.

Hạ Phù Dung bằng tốc độ nhanh nhất một tay đẩy Thượng Quan lệ ra, một cái tay khác tiếp nhận ly trà. Nước trà nóng tiếp xúc với da tay nàng khiến Hạ Phù Dung hít vào một hơi, nước nóng theo bàn tay chảy về phía cánh tay, Hạ Phù Dung đều kiên trì không có lên tiếng. Thật may là, Lệ phi tay không có bị bỏng, điều này làm cho nàng không có cơ hội bới móc.

"Muội muội ngươi không sao chứ? Vừa nãy thế lại không cẩn thận như vậy hả? Có bị bỏng nơi nào hay không?" Lệ phi trong vẻ mặt hiển nhiên có thất vọng nói.

"Không có việc gì." Mới là lạ, đoán chừng cũng chin cả thịt rồi.

"Đến đây, cho trẫm xem một chút."

Lệ phi nghe được Tu Hồng Miễn quan tâm tới tay của nàng, liếc mắt nhìn nàng.


"Tạ hoàng thượng quan tâm, không cần."

Tu Hồng Miễn rốt cuộc đưa mắt nhìn thẳng vào nữ nhân này, nàng thế nhưng đối với mình nói không! Trừ Hoa nhi, vẫn còn có người dám ở trước mặt hắn nói không.

"Dung nhi có phải trẫm đã lạnh nhạt ngươi?" Tu Hồng Miễn nói xong liền đi tới bên nàng, ngay sau đó liền mở hai tay ra, chỉ suýt nữa là ôm lấy thân thể nàng rồi.

"Ta khát nước." Nói xong liền đứng lên, đi tới bình trà bên cạnh, vì mình rót một ly trà.

Tu Hồng Miễn nhìn ly trà bên cạnh chỗ ngồi của nàng cười một tiếng, nữ nhân này, sức ghen thật lớn.

"Hoàng thượng ~" Lệ phi thấy Tu Hồng Miễn đối với Hạ Phù Dung sinh ra hứng thú, liền lập tức nói sang chuyện khác, "Gần đây Dung phi muội muội tuyển những người biểu diễn hay từ bên ngoài cung vào, đặc biệt muốn mời ngài đi trước thưởng thức ~"

"Hả? Có biểu diễn gì hay?" Tu Hồng Miễn ngón trỏ nâng cằm Thượng Quan Lệ nhẹ nhàng nói một câu.

Thượng Quan Lệ xấu hổ cúi đầu, "Ngài đi chẳng phải sẽ biết sao ~ còn có dư Phi muội muội, ngươi cũng cùng đi chứ ~"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận