Khí Phi Không Dễ Làm

Kim Bài Miễn Tử chỉ có một, nàng phải lợi dụng cơ hội lần này, đem tất cả tội danh của nàng có thể bị phán tử hình đều nói hết.

"Ngài có còn nhớ người cuối cùng đến dự tiệc trong bữa tiệc của vương gia Kiền Sở, là ả nha hoàn đã giết hắn ta không? Đó là thiếp giả trang."

Mặt của Tu Hồng Miễn có chút co giật.

"Ngài có còn nhớ mỗi lần thiếp mắc lỗi thì đầu óc lại có vấn đề không? Cũng là thiếp giả bộ."

. . . . . .

"Ngài có còn nhớ lúc vương gia Kiền Sở mời rượu ngài thì thiếp làm đổ cái ly không? Đó là thiếp cố ý."

. . . . . .

"Ngài có còn nhớ ám thất trong thư phòng của ngươi bị người khác mở ra không? Đó là thiếp làm."

. . . . . .

"Ngài còn nhớ rõ. . . . . ."


"Đủ rồi!!" Khóe miệng Tu Hồng Miễn có chút run rẩy, "Trẫm là một người nói là làm, không nên ép trẫm lật lọng phản lời nói của mình!"

Nhìn dáng vẻ của hắn cứ như đang phải mãnh liệt kìm nén sự đấu tranh tư tưởng trong lòng, cũng đúng, tội danh quá nhiều, liền bị một Kim Bài Miễn Tử ngăn cản, quả thật làm cho hắn có chút không chấp nhận nổi. Hạ Phù Dung thức thời ngậm miệng lại, để cho hắn từ từ tiêu hóa từng món "vui mừng" mà nàng tặng cho hắn.

"Tối nay nơi nào nàng cũng không được đi, ngoan ngoãn đợi ở chỗ này cho trẫm!" Nói xong, hắn sải bước đi ra ngoài, sao nàng có cảm giác bước đi của hắn rất không ổn, chẳng lẽ nàng thật sự cho hắn đả kích lớn như vậy sao?

Tu Hồng Miễn mới vừa rời đi, nhóm người Bích Quỳnh liền bước vào, "Nương nương ~! ~!" Bích Quỳnh cùng Bích Thanh vừa gọi vừa chạy tới ôm lấy Hạ Phù Dung, "Ngài không có việc gì là tốt rồi, lúc trước, lúc trước. . . . . ." Bích Quỳnh nói đến đó thì cũng không nói tiếp nữa, nàng ta biết nàng không thích người khóc lóc rối rít.

Tiểu Cúc thấy động tác của hai người các nàng, cũng làm theo kêu Hạ Phù Dung một tiếng "Nương nương" rồi chạy tới ôm lấy nàng.

Hạ Phù Dung nhìn hành động của tiểu Cúc liền cảm thấy có chút kỳ lạ, "Bích Quỳnh, ngày đó khi các muội tỉnh lại, tiểu Cúc tỉnh chưa?" Nhớ ngày đó tại sao gọi tiểu Cúc cũng không có phản ứng.

Bích Quỳnh nhìn tiểu Cúc cười cười, "Nàng ta, căn bản cũng không có hôn mê. Nàng chỉ là nhìn theo cử chỉ hành động của chúng em, rồi học làm theo, chờ chúng em tỉnh, nàng ta cũng tỉnh theo."

Hạ Phù Dung cười ha ha, không trách được Phó thái y nói nàng không có việc gì. Tiểu Cúc như bây giờ lại tốt vô cùng, đơn thuần giống như Bích Thanh, chỉ là Bích Thanh biết nên nói cái gì thì nói, mà tiểu Cúc thì chỉ biết nhìn trái bầu vẽ cái gáo.

Buổi tối, Tu Hồng Miễn tới, mang theo ánh mắt đầy quỷ dị nhìn Hạ Phù Dung.

Trong lòng nàng có chút sợ hãi, ánh mắt hắn như thế, rất kỳ lạ.

"Ái phi, thời gian không còn sớm, chúng ta nên ngủ thôi."

Hạ Phù Dung cảm giác nhịp tim của nàng đột nhiên tăng nhanh, cái tên Tu Hồng Miễn này, không phải là muốn đối với nàng. . . . . .

Hắn ngồi ở bên giường, giang rộng đôi tay, giống như đang chờ đợi cái gì.

Thấy nàng vẫn bất động, hắn nói, "Đến giờ đi ngủ, sao không giúp trẫm cởi áo ra?"

Đúng là thói quen từ nhỏ đã được người hầu hạ của cái tên Tu Hồng Miễn này! Tại sao nàng phải cởi áo cho hắn, nàng đâu phải là người hầu của hắn? "Thật xin lỗi, thiếp vẫn chưa muốn ngủ, ngài muốn ngủ thì tự mà ngủ."

"Chẳng lẽ nàng không muốn biết trẫm làm thế nào mà điều tra được nàng chính là cô gái bên hồ kia sao?"


Hạ Phù Dung vừa định xoay người bước ra ngoài, bước chân liền ngừng lại.

Tu Hồng Miễn hài lòng giang đôi cánh tay lần nữa để hưởng thụ sự phục vụ của nàng, mà sự phục vụ này lại là niềm vui thú của hắn.

Hắn hình như rất hiểu rõ nàng...nàng chính là loại người như vậy, chỉ cần là chuyện có chút lợi ích là có thể làm cho nàng thay đổi quyết định.

Nàng cởi cho đến khi trên người hắn chỉ còn lớp áo lót, nàng không có suy nghĩ nhiều mà tiếp tục cởi.

Hắn đột nhiên nắm hai tay của nàng, "Nóng lòng như thế?"

Hạ Phù Dung không phủ nhận mà chỉ nhìn hắn một chút, lại nói nhảm rồi, nàng có thể không vội sao! Rõ ràng nàng không có để lại cho hắn bất kỳ manh mối nào, sao hắn lại có thể điều tra được nàng! "Nhanh lên một chút." Nàng đẩy tay hắn ra, cởi ra áo lót của hắn. Nàng đang muốn cởi tiếp quần lót của hắn thì hắn lại nắm hai tay của nàng, lần này còn nắm chặt hơn so với lần trước.

Hắn chưa bao giờ gặp qua nữ nhân nào to gan như vậy, "Đợi đã nào...!"

Hạ Phù Dung không nhịn được nhìn hắn, "Lại chuyện gì nữa!"

"Nàng...đây hình như là lần đầu của nàng, tại sao lại. . . . . ."

Lần đầu? Hạ Phù Dung đột nhiên hiểu rõ, mặt nàng lập tức đỏ bừng, hắn vừa mới nói là. . . . . .

Tu Hồng Miễn hình như cũng hiểu ra, thì ra nàng nói nóng lòng là vội vã chờ đáp án, ngay sau đó liền nhíu mày cười một tiếng.


Nụ cười mập mờ không rõ của hắn làm cho nàng có chút chột dạ, nàng không phải là phi tử của hắn sao? Sao lại là lần đầu tiên?

"Ái phi muốn tự mình cởi áo hay là muốn trẫm giúp nàng?"

Hạ Phù Dung nhanh chóng bình ổn cảm xúc, "Nói cho thiếp biết đáp án trước."

Tu Hồng Miễn cũng không long vòng quanh co, liền nói đáp án cho nàng, "Chỉ vì Hồ Nhi dễ thương của nàng"

Hồ Nhi? Hắn nói là A Hu sao? Nó thế nào?

Biết nghi vấn của nàng, Tu Hồng Miễn nói tiếp, "Lúc ở trại lính ta tra xét thật lâu cũng vẫn không có manh mối nào, có lẽ là ý trời đi, nhưng Hồ Nhi của nàng lại theo dõi sủng vật của trẫm là Hắc Ưng. Cho nên trẫm liền phái nhân lực truy tìm nó, nó rất thông minh, mang theo người của trẫm vòng quanh khắp nơi, chỉ là dù sao nó cũng là động vật, hơn nữa hình như có tình cảm rất sâu với nàng, đã lâu không thấy sẽ nhớ, cho nên trẫm vẫn điều tra được nàng."

A Hu chết tiệt, cả ngày lẫn đêm cũng chỉ biết gây họa, lúc này nàng có ý nghĩ rất muốn đánh nó, cái tên này nhìn cái gì không nhìn, lại cố tình để mắt tới chim ưng, mà nhìn chim ưng gì không nhìn, lại cố tình để mắt tới chim ưng của Tu Hồng Miễn chứ!

Khóe miệng Tu Hồng Miễn nhếch lên, "Trẫm đã nói cho nàng biết đáp án, ái phi có thể nghỉ ngơi được chưa nào?"

Hạ Phù Dung nở nụ cười xấu xa với hắn, hắn không biết nàng là người nổi danh nói không giữ lời sao ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận