Khí Phi Không Dễ Làm

Trong thời gian chờ đợi để ra khỏi cung, ba người bọn họ lại còn kích động hơn cả ta. Hai tỷ muội Bích Quỳnh mỗi ngày đều lảm nhảm cần phải chuẩn bị những thứ gì để đem theo, bên ngoài sẽ cần những thứ gì, Tiểu Cúc thấy hai nàng hưng phấn như vậy, tự nhiên cũng hưng phấn theo. Vốn dĩ ta nên là người kích động nhất, nhưng lại phải giả trang làm một người đi đường đứng bên cạnh, khuyên bọn họ đừng có hưng phấn như vậy.

Mấy ngày nay A Hu cũng có vẻ hơi khác thường, có thể là vì Tu Hồng Miễn đã từng chém đứt lông của nó, cho nên chỉ cần là lúc Tu Hồng Miễn ở đây, nó sẽ không xuất hiện, có lẽ là Tu Hồng Miễn khiến lòng kiêu ngạo của nó bị đả kích nên tự ái.

Hôm nay A Hu đặc biệt khác thường, mặc dù Tu Hồng Miễn không có ở đây nhưng từ buổi sáng đã không thấy tăm hơi nó đâu.

Sau khi dùng xong bữa trưa, ta đang chuẩn bị đi tìm nó, bỗng nghe ngoài cửa truyền đến tiếng truyền báo quen thuộc, là Tu Hồng Miễn tới đây.

Hắn ta vừa vào cửa thấy ta liền cười hì hì, nụ cười kia…. Giống y lúc ta nhặt được tiền trên đường.

“Đi, trẫm dẫn nàng đến một nơi thú vị.”

Nói xong cũng không quản ta có đồng ý hay không, liền kéo ta đi ra ngoài.


Ta vừa ngồi xuống, xe ngựa lập tức chạy về hướng cửa cung.

“Đi nơi nào?”

“Đến đó sẽ biết.”

“Còn bao lâu?”

“Rất nhanh sẽ đến.”

Ta tức giận quay đầu về phía cửa sổ, vén một góc rèm lên ngắm phong cảnh. Hỏi tên này cũng giống như không hỏi.

“Dung nhi, Dung nhi.” Cảm giác có người lắc lắc ta, ta nhíu nhíu mày, mở mắt ra liền thấy khuôn mặt phóng đại của Tu Hồng Miễn đột nhiên xuất hiện trước mắt, ta bị hù cho giật mình, cơn buồn ngủ cũng vì thế mà biến mất. Lúc này ta mới phát hiện ra, vừa rồi ta ngủ thiếp đi. “Đến nơi rồi sao?”

Hắn gật đầu cười. “Đi, chúng ta đi ra ngoài.”

Ta theo sau Tu Hồng Miễn nhảy xuống ngựa, cảnh tượng trước mắt làm cho ta nhất thời rung động, khắp núi đồi trồng đầy hoa, như một tấm thảm hoa rộng lớn, tạo thành một biển hoa cực kì xinh đẹp. Tuy ta không thích hoa, vì hoa tuy đẹp, nhưng lại héo tàn quá nhanh, nó chỉ vì hưởng thụ một khắc huy hoàng, liền dốc hết tất cả sinh mạng của mình.

Nhưng bây giờ thấy được biển hoa này, làm cho ta có một cảm thụ khác, cho dù chỉ là một khắc ngắn ngủi, cho dù chỉ là một thứ nhỏ nhoi, nhưng tụ lại cùng một chỗ cũng có thể tạo ra một thứ mênh mông vô cùng. Tựa như giọt nước tụ lại tạo thành đại dương, tựa như cát mịn tụ lại thành sa mạc rộng lớn. Chỉ mới nhìn thoáng qua nơi này, nhưng ta đã cảm thấy rất yêu thích nơi đây.

Tu Hồng Miễn thấy ta đang say mê trong biển hoa, lẳng lặng đi tới bên cạnh ta. “Đây là hoa Phù Dung, trẫm đích thân sai người trồng.”

Ta quay đầu nhìn hắn không thể tin, hoa phù dung? Phù Dung, vì ta sao? Cố gắng ổn định lại sự rung động trong lòng, không phải ta đã quyết định rời đi rồi sao? Ngàn vạn lần đừng có thêm bất kỳ ảo tưởng nào với hắn nữa.


“Theo trẫm tới đây.” Tu Hồng Miễn bước chân về phía trước, cẩn thận tránh né hoa phù dung dưới chân.

Ta cũng vậy, cẩn thận từng li từng tí đi theo phía sau Tu Hồng Miễn, bước theo dấu chân mà hắn vừa mới đi qua để lại, dấu chân của hắn to hơn chân ta rất nhiều.

Đi tới giữa sườn núi, ta thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ mộc mạc an tĩnh đứng ở đó, giống như đã chờ đợi chủ của nó lâu rồi.

Vừa mở cửa ra liền ngửi được mùi hương thoang thoảng của gỗ.

Không thể không thừa nhận, đây chính là phong cách mà ta thích.

“Thích không?”

Ta gật gật đầu, không ngờ Tu Hồng Miễn cũng tỉ mỉ như vậy, làm sao hắn biết được là ta thích nhà gỗ? Trong lòng xuất hiện cảm giác cảm động.

“Trẫm vốn là muốn xây một tòa phủ, đáng tiếc không có nhiều thời gian, không thể làm gì khác hơn là dùng gỗ thay thế.”


Nhìn hắn lộ vẻ tiếc nuối, khóe miệng ta khẽ run rẩy, đã nói hắn làm sao mà biết được sở thích của ta, thì ra chỉ là vô tình trùng hợp mà thôi......

“Sau này trẫm sẽ cải tiến nó thành một tòa phủ, cứ đến tháng mười, chúng ta có thể tới đây ngắm hoa rồi ở lại.”

“Không cần sửa lại.” Nhà gỗ đẹp như vậy, sửa lại rất đáng tiếc. “Ta thích như thế này, sửa lại sẽ làm mất đi cảm giác tự nhiên.”

“Hả?” Dường như Tu Hồng Miễn có chút ngoài mong đợi là ta sẽ thích phong cách như vậy, do lúc đó thời gian cấp bách, hắn mới không thể không dùng vật liệu gỗ tùy ý xây dựng một căn nhà nhỏ.

Ta nghe nói vật liệu gỗ nơi này rất rẻ, rất bình thường, cho nên ta rất ít thấy được các phòng ốc bằng gỗ, có lẽ theo bọn họ nghĩ thì nó thật tầm thường. “Ta thật sự thích, đừng sửa lại được không?”

Tu Hồng Miễn khẽ cười gật đầu một cái.

Ngày đó, rất khuya chúng ta mới hồi cung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận