Khí Phi Không Dễ Làm

Dần dần, khu đất trống bên ngoài phòng nhỏ dần hé lộ ra một mầm cây, Hạ Phù Dung rất ngạc nhiên không biết thứ cây gì sẽ sinh trưởng trong hoàn cảnh lạnh lẽo như vậy.

Đến khi nó cao tới nửa mét, bắt đầu xuất hiện một đóa hoa đen tuyền.

"Đây là hoa tu mạt." Thiện Xá cười nhìn nàng.

" Hoa tu mạt?"

" Bánh tu không mà ngươi thích ăn nhất, chính là từ nó làm ra."

Nàng kinh ngạc nhìn hắn, "Làm sao ngươi biết ta thích ăn nhất là bánh tu không?"

"Trong lễ sắc phong đại điển, lúc ấy ngươi ăn nhiều nhất chính là bánh tu không."

"Oa ~ ngươi còn nói ngươi không thích ta, vậy mà lại đem mọi hành động của ta nhớ rõ ràng như vậy, a ha ha ha ~" nói xong, nàng nhìn hắn nở một nụ cười xấu xa.

Thiện Xá cười lắc lắc đầu.


Buổi tối cùng A Hu chơi một lát, nàng lấy ra một cái trâm. Đó là cái trâm mà hôm nay Thiện Xá đưa cho nàng, nàng rất ít khi mang trâm, cho nên trong hộp trang sức của nàng lại càng để ít trâm. Cầm cái trâm lên, nhìn qua nhìn lại, như thế nào nàng cũng cảm thấy cây trâm này đẹp hơn nhiều so với những cây trâm khác. Suy nghĩ một chút, mấy ngày nay Thiện Xá vì nàng làm từng ly từng tý, nếu như nói hắn đối với nàng không có gì, vậy đơn giản chính là mở mắt đoán mò rồi. Thật ra thì hắn thật rất tốt, mặc dù thỉnh thoảng sẽ làm cho người khác tức chết, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy rất vui vẻ. Tu Hồng Miễn đã là quá khứ không phải sao? Có lẽ nàng thật sự nên xem xét thử tiếp nhận hắn? Tiếp nhận? Chẳng biết tại sao, trong đầu nàng toàn bộ là cái kẻ ngốc nào đó vì nàng mà cho người trồng hoa phù dung khắp núi, tính tình hắn vốn cường thế, nhưng có lúc cũng tuỳ hứng như một đứa bé.

Một đêm này, nàng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể đi vào giấc ngủ.

Sau ngày đó mỗi ngày nàng đều có việc để làm, chính là mỗi ngày đều phải làm bánh tu không. Mặc dù tay nghề nấu cơm của nàng chẳng ra sao, nhưng là làm bánh tu không cũng không đến nỗi nào.

Thiện Xá thỉnh thoảng sẽ đến"giúp một tay", thủ nghệ của hắn nàng thật sự không dám khen tặng, hoàn toàn chính là tới quấy rối.

"Dung nhi, để cho đại tướng quân ta tới giúp ngươi làm đi!" Lâu dần, hắn cũng đã học được từ trên người nàng rất nhiều khuyết điểm, tỷ như da mặt dày.

"Không cần, ngươi làm cũng không có người ăn, lãng phí tài nguyên."

"Ai bảo ngươi không giúp ta ăn."

"Ta tại sao phải giúp ngươi ăn a! Ngươi cho rằng ngươi là ai!"

" Trước kia ngươi làm thịt vịt khó ăn như vậy, đại đa số đều là ta giúp ngươi giải quyết, hiện tại để cho ngươi ăn chút bánh tu không ta làm thì có vấn đề gì sao?"

Nàng nhanh chóng gào lên, "Không được!"

Thiện Xá không thèm để ý đến nàng nữa, xông qua bắt đầu làm, nàng liều mạng đẩy hắn sang bên cạnh.

Những tiết mục như vậy mỗi ngày đều trình diễn một lần, nhưng hôm nay, có thêm một người nữa xuất hiện làm cho nàng sững sờ tại chỗ.

Ở cửa, người kia đang thở hổn hển, bộ mặt lửa giận nhìn tới.

Rõ ràng hắn là gấp gáp chạy tới đây, mặc dù cố gắng điều chỉnh hô hấp, vẫn có vẻ có chút dồn dập.

"Tu, chàng...chàng vì sao lại tới đây?" Nàng cảm thấy nhịp tim của mình đột nhiên tăng nhanh, thân thể hơi run lên, là khẩn trương? Hay là kích động?

Mới có một thời gian không thấy, trong mắt của hắn lộ ra đầy sự mệt mỏi, là bởi vì tìm nàng sao?


Tim của nàng có chút đau, nàng lại nhớ đến cái tát mà hắn cho nàng ở trong cung kia. Những thứ này đều do hắn tự chuốc lấy!

"Trẫm đã tới đây rồi, ngươi đã thoả mãn chưa?"

Điều làm cho nàng ngạc nhiên là hắn cũng không thèm trả lời câu hỏi của nàng mà là nhìn về phía Thiện Xá.

Nàng có chút không giải thích được nhìn Thiện Xá đang đứng một bên, trong lòng có cảm giác không tốt.

Tu Hồng Miễn cười lạnh, "Nữ nhân ngốc, chẳng lẽ nàng bị người khác lợi dụng mà còn không biết sao!"

Trong mắt của nàng tràn đầy sự nghi ngờ và khiếp sợ, chẳng lẽ......"Ngươi vất vả tìm mọi cách đem ta ra khỏi cung, chính là vì muốn dụ Tu Hồng Miễn tới đây sao?"

Thiện Xá ngây ngẩn cả người.

"Trả lời ta!"

"Ngươi hãy nghe ta nói......"

"Đừng! Ta mặc kệ lý do của ngươi là gì, ngươi chỉ cần trả lời có hoặc không thôi!"

Ánh mắt Thiện Xá có chút tránh né, "Dung nhi, lúc vừa mới bắt đầu......"


"Có hay không!"

Cuối cùng, Thiện Xá thở dài, "Có"

Nàng cười khổ gật đầu một cái, "Rất tốt."

"Dung nhi......"

"Bích Quỳnh "

"Tiểu thư có chuyện gì?" Bích Quỳnh đang bận việc trong phòng bếp chạy ra, vừa nhìn thấy Tu Hồng Miễn đã bị doạ cho sợ đếm mức bùm một cái quỳ trên mặt đất, "Nô, nô, nô tỳ tham kiến hoàng thượng."

"Đứng lên đi, nơi này không có Hoàng thượng nương nương gì cả, mau thu dọn đồ đạc, chúng ta đi thôi!"

Bích Quỳnh không biết phải làm thế nào, nhưng nghe thấy giọng Hạ Phù Dung kiên quyết như thế, liền đứng lên, chuẩn bị vào nhà dọn dẹp.

"Đợi đã!" Thiện Xá gọi Bích Quỳnh lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận