Một đêm ngủ ngoài trời, chờ nàng tỉnh lại mặt trời đã sớm lên cao.
Mở mắt ra, áo bông chẳng biết lúc nào đã trùm lên trên người nàng, nàng giương mắt liền nhìn thấy Tu Hồng Miễn vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, khờ khạo cười một mình.
Nàng có chút lúng túng cũng cười nói, "Thế nào, sáng tinh mơ đã nằm nhìn ta rồi cười?"
Tu Hồng Miễn thấy nàng tỉnh, liền thu lại nụ cười gật gật đầu, "Trẫm là đang suy nghĩ...... Long tử của trẫm lúc nào thì có thể có"
Nụ cười của nàng lập tức thu lại, "Thật hết chỗ nói."
Tu Hồng Miễn vừa nghe, có chút tức giận, "Cái gì mà hết chỗ nói, tối hôm qua nàng đem tay ta làm gối đầu cả đêm, nàng định không hảo hảo báo đáp báo đáp ta sao?"
Nàng lắc đầu một cái, "Ngươi xem lại ngươi một chút, làm hoàng đế căn bản không biết nỗi khổ của dân chúng, tự mình bỏ ra vốn chính là chuyện đương nhiên, nào có cái gì là phải báo đáp. []"
"Không được, phải hảo hảo báo đáp."
Ơ? Còn tới sức lực rồi, "Không được."
Tu Hồng Miễn híp híp mắt, tràn đầy uy hiếp hỏi, "Nàng xác định không được?"
Nàng đang nghĩ tình cảnh của mìn bây giờ, rừng núi hoang vắng, địch mạnh ta yếu. Ừ, "Không biết...... Có chuyện gì thì cùng thương lượng nha, đúng không?" Nàng vừa nói vừa đem một cái tay khoác lên trên vai của hắn, trông giống như giang hồ huynh đệ.
Tu Hồng Miễn hài lòng cười cười, "Vậy không bằng liền hiện tại......"
Hiện, hiện tại?! Nàng lập tức cúi đầu làm bộ xấu hổ, "Hoàng thượng, ngài cũng không phải không biết, nữ nhân mỗi tháng luôn có vài ngày như vậy......"
Tu Hồng Miễn khóe miệng kéo kéo, "Lại dùng chiêu này? Nàng không thể đổi một câu nói khác sao?"
Nàng ngửa đầu nghĩ thật lâu, thật sự không tìm được lý do nào tốt hơn.
Tu Hồng Miễn cũng không còn để ý, "Ha ha, được, bắt đầu tính từ ngày hôm nay, năm ngày sau đó, mặc kệ nàng có cớ gì đều vô dụng."
Thấy vậy Tu Hồng Miễn cũng học cách lựa chọn thông minh, "Tu ~ không nên như vậy ~~" nàng kéo ống tay áo của hắn, không ngừng lắc lắc.
Tu Hồng Miễn đối với sự dịu dàng bất thình lình của nàng có chút không thích ứng ngay được, nhưng mà hắn vẫn cười nói, "Hảo hảo hảo, không như vậy, chỉ cần ngươi vui, trẫm không sao cả."
Nàng rất ghét những kẻ giả bộ nữ sinh, đặc biệt là cái loại không có việc gì ngay cả nói chuyện cũng ỏn à ỏn ẻn.... Nhưng là nàng không thể không thừa nhận, khi nam nữ hai người ở chung, thỉnh thoảng cũng muốn nũng nịu chút, cảm giác như vậy rất tốt. Đặc biệt là nam nhân sau khi nghe những lời này, cái gì cũng đồng ý, như vậy sẽ làm cho nữ nhân có cảm giác thoả mãn.
Tựa như hiện tại nàng đây, cười đến ngu xuẩn. Thấy phản ứng của Tu Hồng Miễn nàng cũng có chút hoài nghi có phải tài nghệ của nàng có vấn đề gì hay không?
Hai người lại lập tức cưỡi ngựa, trở về trong cung.
"Tại sao vào lúc tình hình đặc biệt như vậy nàng lại chọn trẫm?" Hắn vẫn cho là nàng sẽ chọn Hồ nhi luôn như hình với bóng với nàng, thì ra trong lòng nàng hắn có địa vị cao hơn Hồ Nhi đấy! Xem ra tình cảm của hắn dành cho nàng không hề uổng phí.
"Ngươi là vua một nước, nếu như mà ta lựa chọn A Hu rồi chạy trốn, hắn đem ngươi giết, giang sơn sẽ đổi chủ, đến lúc đó ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, kết quả chắc chắn rất bi thảm."
Gương mặt Tu Hồng Miễn phút chốc cứng đờ, "Không có những nguyên nhân khác sao?"
"Còn có thể có nguyên nhân gì khác? Có lẽ ngươi không biết, ta lúc đi vào cùng A Hu nói nó chờ ta trở lại, nó lúc ấy thật đáng thương mà nhìn ta, thực sự ta cũng không muốn bỏ nó lại, lúc ấy thật muốn mang theo nó cùng đi, may nhờ sự tự chủ của ta rất mạnh, là một người biết lấy đại cục làm trọng!"
Lúc nàng đang bên này vô cùng tự đắc nói, lại thấy khuôn mặt Tu Hồng Miễn lạnh tanh.
Thấy hắn nửa ngày không thèm để ý tới nàng...nàng có chút kỳ quái, "Tu? Ngươi không sao chứ?"
"Không có việc gì."
"Vậy sao ngươi không để ý tới ta?"
"Không có việc gì."
"Này! Ngươi rốt cuộc thế nào?"
"Không có việc gì."
......
"Tu, ta đói rồi."