Khí Phi Không Dễ Làm

Thấy Bích Quỳnh nơm nớp lo sợ, nàng có chút đau lòng, "Ta tin tưởng ngươi."

Bích Quỳnh nghe xong cảm kích nhìn nàng, chạy đi cầm lấy cây chổi, nàng nhìn bóng lưng của nàng không nhịn được run rẩy, Bích Quỳnh, ngươi ngàn vạn lần không được phản bội ta, ngàn vạn lần không được.

Dọn dẹp sạch sẽ xong, nàng bảo Bích Quỳnh vào trong phòng thương lượng một chút.

“Trà này là ngươi pha sao?"

Ánh mắt Bích Quỳnh có chút tránh né, "Đúng, là nô tỳ pha."

Sắc mặt nàng có chút không tốt, "Thật sự là ngươi pha sao?"

Thấy Bích Quỳnh không nói gì, nàng thở dài, "Ngươi là người duy nhất mà hiện tại ta có thể tin tưởng, nếu như ngay cả ngươi đều không nói thật với ta, làm sao sau này ta còn có thể tin tưởng người khác?"

Bích Quỳnh lộ vẻ xúc động, vội vàng hướng nàng dập đầu nói: "Nương nương bớt giận, nương nương bớt giận, đúng, đúng Bích Thanh pha trà. Nương nương ~ Bích Thanh cùng nô tỳ giống nhau, luôn chân thành phục vụ nương nương, tuyệt sẽ không hãm hại nương nương!"

Nàng gật đầu một cái, rốt cuộc đã chịu nói thật, nàng liền đoán được là Bích Thanh nha đầu này, "Ta đâu có nói là nàng hạ độc, kêu nàng tới, ta hỏi nàng một chút."

Bích Quỳnh đem Bích Thanh dẫn theo tới đây, trên đường hình như Bích Quỳnh nói qua chuyện này với Bích Thanh, làm Bích Thanh bị sợ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

"Nương nương, không phải nô tỳ hạ độc a! Nô tỳ......"

Nàng khoát tay áo, "Biết không phải là ngươi, chớ lắm chuyện, ta hỏi ngươi cái gì thì ngươi đáp cái đó, không được bỏ sót, biết không?"

Bích Thanh ngây ngốc gật đầu một cái.


"Ngươi pha trà cho ta lúc nào?"

"Khi biết nương nương đã trở lại."

"Trước đấy ngươi đang làm cái gì?"

"Đang cùng tiểu Cúc nói chuyện phiếm, sau đó tiểu Cúc dạy nô tì chải đầu."

"Lúc ngươi pha trà có bỏ đi đâu không?"

Bích Thanh lắc đầu một cái, "Pha trà đâu có mất bao nhiêu thời gian, dĩ nhiên nô tì không hề rời đi."

"Pha xong liền giao cho Bích Quỳnh? Giữa đó có người nào nhận lấy từ tay ngươi hay không? Hoặc là nói...... Tiểu Cúc có đến gần ngươi hay không?" Mặc dù không muốn nghĩ theo hướng kia, nhưng nàng cũng không muốn bỏ qua một chút dấu vết.

Bích Thanh cẩn thận suy nghĩ một chút, "Không có, nô tỳ pha xong liền giao cho Bích Quỳnh rồi, lúc ấy tiểu Cúc một mực trong nhà chờ nô tỳ."

Có chút may mắn, không phải nàng là tốt rồi.

"Nước pha trà lấy từ đâu tới? Mang ta đi xem một chút."

Đi tới bên cạnh giếng, Bích Thanh chỉ chỉ bên trong, "Chính là chỗ này, trước đó nô tỳ vẫn uống, không có độc chứ."

Không thể nào, nếu quả thật là hạ độc với nàng, không thể nào lại không có điểm sơ sót nào như vậy.

Thấy nàng trầm tư, Bích Thanh cũng nghiêm túc suy luận, "Nước trà tổng cộng theo nô tỳ cùng Bích Quỳnh, có hai người chạm qua, không phải là nô tỳ hạ độc, vậy......" Bích Thanh một ngón tay hướng về phía Bích Quỳnh, mang theo bộ mặt mà không thể tin, "Ngươi...ngươi, làm sao ngươi có thể làm chuyện như vậy a!"

Bích Quỳnh bị sợ đến mức lập tức quỳ xuống, nước mắt không ngăn nổi nữa chảy ra, "Nương nương minh xét, nô tỳ, nô tỳ oan uổng!!"

Bích Thanh cũng gấp đến độ muốn khóc, "Muội muội, ngươi...ngươi tại sao có thể làm chuyện như vậy, nương nương đối với chúng ta không hề tệ bạc"

Nàng đem tay nhéo lấy mặt Bích Thanh, làm Bích Thanh đau kêu ầm lên, "Nương nương ~ thật là đau"

"Ngươi sớm muộn gì cũng hại chết muội muội của ngươi!"

Bích Thanh ủy khuất nhìn nàng, hình như không biết mình sai chỗ nào.

"Ngươi thấy được Bích Quỳnh hạ độc?"

Bích Thanh lắc đầu một cái.

"Vậy sao ngươi sao nói là nàng hạ độc?"

Bích Thanh cúi đầu, "Theo chúng ta hai người, ngoại trừ ta ra, đương nhiên là nàng."

Nàng bất đắc dĩ nhìn về phía Bích Thanh, nha đầu này thế nào ngay cả điểm này đều không thông!


Một bên Bích Quỳnh cảm kích nói, "Nương nương đừng trách Bích Thanh, chỉ cần nương nương không nghi ngờ nô tỳ...nô tỳ cũng rất mãn nguyện rồi."

"Các ngươi đứng lên đi."

Mắt đau muốn chết, không biết có phải vì mấy ngày nay không có nghỉ ngơi tốt hay không.

Bích Quỳnh gặp thấy nàng hình như có chút mệt mỏi, "Nô tỳ đưa nương nương đi nghỉ ngơi thôi."

Nàng gật đầu một cái.

Là ai ở trà của nàng hạ độc?

Bích Quỳnh nha đầu này mặc dù thông minh, nhưng lại không hề phòng bị với tỷ tỷ Bích Thanh, cho nên nàng ấy chưa bao giờ từng nghĩ nước trà sẽ có vấn đề.

Bích Thanh nha đầu này quá đơn thuần, mọi việc cái gì cũng chậm nửa nhịp, cho nên trung gian có người nào hạ độc nàng khẳng định cũng không phát hiện ra được.

Tiểu Cúc thật sự chỉ là ở trong phòng chờ Bích Thanh sao? Nàng ta lúc ấy cũng không chứng cớ ngoại phạm.

Tỉnh dậy, đã là ngày hôm sau, tại sao nàng lại ngủ thiếp đi? Cảm giác toàn thân không có một chút hơi sức, mắt vẫn khô khốc như cũ, đầu cũng mờ mịt.

Nàng mò mò đầu giường, A Hu sao lại không thấy rồi.

"Bích Quỳnh"

Bích Quỳnh lập tức đẩy cửa ra đi vào, "Nương nương gọi nô tỳ?"

"Nhìn thấy A Hu không?"

"Nó đang ở trong hậu viện chơi cùng bọn vịt”

Nó chơi cùng lũ vịt? Chỉ sợ là chồn chúc tết gà mà thôi.


Đi tới hậu viện, nàng chỉ thấy A Hu cùng lũ vịt đang yên lặng đứng ở đó, ai cũng không động.

Không trách được hôm nay lại an tĩnh như vậy.

"A Hu"

A Hu vừa nghe là nàng gọi nó, lập tức vui vẻ chạy về phía nàng, nhảy vào trong lòng của nàng.

"Cạc cạc ~~" lũ vịt lại bắt đầu loạn lên, lại bắt đầu một ngày làm loạn hội đồng.

Tiếp tục như vậy làm sao mà được? Kiền Sở Vương vẫn còn ở trong cung!

"Ngừng! ~~!" Sau khi nàng rít lên một tiếng, lập tức yên lặng như tờ.

Trong đình uống trà, Hoa Dư nhìn về phương xa một chút, mỗi ngày hắn đều sẽ nghe thấy cái âm thanh này, này không biết trong hoàng cung có cái gì kỳ hoặc?

"Nương nương, nên dùng đồ ăn sáng rồi." Bích Quỳnh tới đây gọi nàng.

Nàng nhìn những thức ăn phong phú trên bàn, có chút không dám hạ miệng, chuyện ngày hôm qua vẫn còn sờ sờ ở trước mắt.

"Nương nương, sao người không ăn" Bích Thanh thấy nàng vẫn không nhúc nhích đũa, hình như có chút chột dạ.

Bích Thanh hình như có chút chột dạ, có chút không giống với bình thường, "Ngươi có lời gì muốn nói chứ?"

Bích Thanh nhìn Bích Quỳnh một cái, lắc đầu một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận