Khí Phi Không Dễ Làm

"Uy ~! ~" nàng cắt đứt hai người đang kịch liệt tranh chấp, "Các ngươi xem ta là không khí sao! Chẳng lẽ không muốn hỏi một chút ý kiến của ta hay sao?!?"

Hai người nhìn nàng một cái, ngay sau đó quay đầu tiếp tục tranh chấp, "Ngươi dám nói Long tự của trẫm là huyết thống không thuần chính sao?!"

"Ta cũng không có nói Long tự của ngươi là huyết thống bất chính......"

Nàng ủy khuất nhìn bọn họ, thế nhưng bọn họ thật sự coi nàng như không khí ~! ~

"Khàn ~~" Nàng một tiếng kêu đau, rốt cuộc lại có thể làm cho hai người bọn họ im miệng.

Thiện Xá mới vừa nhấc chân, đã bị Tu Hồng Miễn vượt lên trước mấy bước nhảy tới chỗ nàng, làm hắn đành phải ngượng ngùng đem chân thu về.

"Thế nào?" Tu Hồng Miễn nhìn nàng nói.


"Không có việc gì, chỉ là vừa mới vừa không cẩn thận khẽ động tới vết thương."

Tu Hồng Miễn nghe xong chau mày, "Rốt cuộc ngươi bị thương những chỗ nào?" Nói xong câu đó, Tu Hồng Miễn không đành lòng nhìn thoáng qua chân của nàng, chân mày càng lúc càng khóa chặt hơn.

"Trên người nàng bị quấn đầy dây gai, đinh bản dưới chân thì ghim vào đến tận xương, đến bây giờ cũng không có đại phu nào dám rút ra." Thiện Xá nói xong những lời này, trong mắt tràn đầy đau lòng, "Lúc ta đến, nhìn thấy bọn họ đang dụng hình với nàng, ta đã đem tất cả những kẻ đó giết ngay tại chỗ, đáng tiếc......"

"Đáng tiếc một đao bị mất mạng, không thể hảo hảo hành hạ bọn họ!" Nàng lập tức tiếp lời nói, nếu để cho Tu Hồng Miễn biết Lục gia chính là kẻ đã dụng hình với nàng sau đó trốn chạy, nhất định sẽ đem hắn đâm chết, chẳng phải quá tiện nghi cho hắn ta đi?!

Thiện Xá phức tạp nhìn ta, rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Ánh mắt của Tu Hồng Miễn chợt thay đổi khi nhìn thấy quần áo của nàng, "Nha hoàn của ngươi đâu?"

"Trong cung, không phải ngươi nói sẽ chăm sóc tốt các nàng giúp ta sao?"

Nắm đấm của Tu Hồng Miễn nhất thời siết chặt hơn, quay đầu nhìn Thiện Xá, "Ngươi giúp nàng rút gai ra sao?!"

Thiện Xá cười một tiếng, "Ngoại trừ ta ra, còn có người khác sao?...... Ừ ~"

Chưa kịp nói xong đã bị Tu Hồng Miễn hung hăng đấm một phát vào miệng, chỉ nghe Thiện Xá một hồi kêu rên.

"Tu ~" Nàng theo phản xạ có điều kiện mà nghĩ tới chuyện bò dậy, lại đụng phải vết thương trên người mà thêm một hồi đau đớn.

Thiện Xá từ trên mặt đất đứng lên, ngay sau đó cười khẽ, "Là Tần phi của ngươi thì như thế nào, hiện tại nàng cũng không còn là một thân thanh bạch không phải sao? Ta là người đầu tiên thấy thân thể của nàng, nàng là của ta đấy, thủy chung cũng nên thuộc về ta!"


Tu Hồng Miễn tức giận lại hướng Thiện Xá đánh tới, Thiện Xá lần này đã có sự chuẩn bị, vừa đúng lúc chặn lại một nắm đấm. Tu Hồng Miễn lần nữa đánh qua, Thiện Xá chiêu nào cũng chặn lại, hình như còn đang chuẩn bị phản công.

"Dừng tay! ~ Tu ~ gai là do Thiện Xá giúp ta rút ra, nhưng y phục của ta là do hắn nhờ một phụ nhân bán quần áo giúp ta đổi! Ngươi hiểu lầm rồi!" Vốn dĩ thể lực nàng cũng không quá tốt, không nên ép cho nàng phải hét to lên.

Động tác của Tu Hồng Miễn cứng đờ, Thiện Xá thuận thế cho hắn một chưởng, khiến cho Tu Hồng Miễn phải lui lại vài bước mới đứng vững.

"Tu ~~" Nàng có chút khẩn trương nhìn Tu Hồng Miễn.

Một chưởng này hoàn toàn chọc giận Tu Hồng Miễn, hắn lại lập tức vận khí, liền tấn công Thiện Xá mãnh liệt.

Thiện Xá cũng không chút nào yếu thế, nhiều chiêu đem hết toàn lực.

Nàng bất đắc dĩ nhìn lên trần nhà, xem ra cảm xúc của hai người bọn họ đã chất chứa quá lâu, không đánh thì không được.

Gần tối, Thiện Xá đang chuẩn bị rửa chân, bị nàng đột nhiên đi đến từ đằng sau bị sợ đến trong nháy mắt sắc mặt trắng xanh.

"Hư......" Chữ ‘ hư ’ của nàng còn chưa kịp nói ra, đã bị một cái tất thối bay ngay vào đầu.


Thiện Xá rốt cuộc phản ứng kịp là nàng, lập tức xông lại ôm nàng lên.

Nàng ủy khuất cầm chiếc tất thối của hắn lên, "Thiền...... Ta tân tân khổ khổ chịu đựng đau nhức, bò lâu như vậy mới bò qua đây, làm sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy ~~~" dứt lời, đem tất thối của hắn giơ lên.

Thiện Xá lúng túng mặt đỏ bừng, nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải.

Chờ hắn dìu nàng lên trên giường nằm xong, nàng mới bắt đầu nở nụ cười, chưa bao giờ nàng thấy Thiện Xá luống cuống như vậy.

Gương mặt Thiện Xá luôn lạnh lùng, sắc mặt quanh năm không thay đổi đỡ tay nàng nằm xuống.

"Khàn ~~" nụ cười của nàng liền ngừng lại.

Nhìn hắn vẻ mặt nàng hài lòng, nàng nhấc quai hàm lên, "Này, ta có lời muốn hỏi ngươi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận