Khí Phi Không Dễ Làm

Ngày thứ hai, Tu Hồng Miễn vì Hạ Phù Dung mà gọi đại phu tới , "Tạ hoàng thượng quan tâm , mạt tướng thật sự không ngại, không cần làm phiền đại phu rồi."

"Ngày hôm qua nếu không phải trẫm tận mắt nhìn đến cũng không dám tin tưởng, ngươi cả người đều là máu , còn nói không có việc gì, để đại phu nhìn xem chút."

"Mạt tướng không ngại, không cần xem đại phu." Hạ Phù Dung biết Tu Hồng Miễn là quan tâm nàng , nhưng là nếu để cho đại phu xem bệnh thì giới tính của nàng liền bại lộ , đến lúc đó cũng không phải chỉ là một chữ chết .

"Trì phó tướng không cần ngại, lão phu làm nghề y nhiều năm, chưa bao giờ thấy qua việc khấp huyết, chính là muốn vì Trì phó tướng nhìn một cái, có bệnh thì chữa còn không có thì coi như kiểm tra mà thôi." Đại phu thấy Hạ Phù Dung cự tuyệt, liền cung kính nói.

"Không cần ! Ta nói không có việc gì thì là không có việc gì, chẳng lẽ bản thân ta ta cũng không rõ ràng sao! Chẳng qua là bi thương quá độ mà thôi, không có gì cần kiểm tra ." Hạ Phù Dung đề cao âm lượng, dùng thanh âm che giấu bản thân chột dạ.

Đại phu xấu hổ nhìn về phía Tu Hồng Miễn, thấy Tu Hồng Miễn gật gật đầu, hắn liền hành lễ lui xuống.


"Ngươi theo trẫm đến." Nói xong, Tu Hồng Miễn cho lui người bên người hắn , một mình tự đi ra ngoài.

Hạ Phù Dung biết hành động của bản thân vừa mới có chút quá khích, không biết Tu Hồng Miễn có phải vì vậy mà tức giận hay không ? Nghĩ lại, hắn tức giận hay không đâu có chuyện gì liên quan tới nàng?

Cùng hắn đi tới một vách núi , nơi này đã không có đường , chỉ thấy hắn thả người nhảy một cái , liền lên núi đỉnh.

Hạ Phù Dung ngẩng đầu hướng lên trên vừa thấy, kém chút làm cho nàng ngã xuống , núi này cũng quá cao thôi!

" Sao còn chưa lên? Đừng nói với ta một người có dũng khí tàn sát hàng loạt binh lính trong thành , lại lên không nổi sườn núi nhỏ này ." Giọng nói của Tu Hồng Miễn từ phía trên truyền đến, cùng với một hồi tiếng vọng.

Cảm thấy một trận ác hàn, sườn núi nhỏ? ! Thật đúng là đủ"nhỏ " , một chút cũng không"Cao" . . . . . .

Tuy rằng biết hắn là dùng phép khích tướng, nhưng nàng thật hưởng thụ, Hạ Phù Dung nỗ lực điều hòa hơi thở, điều động mạch đập, ý đồ phát huy nội lực hướng lên trên nhảy. Đến lưng chừng núi liền ngừng lại , xem ra chính mình chỉ có ở tình thế cấp bách thì mới là lúc phát huy khả năng tiềm ẩn của bản thân , nhớ lúc ở Phồn Lăng thành, nội lực vận dụng tự nhiên, mà hiện tại. . . . . . Cảm giác bản thân sắp rơi xuống, liền bắt được mỏm đá , mượn lực lại vọt lên trên , chỗ hòn đá nàng vừa mượn lực liền rơi xuống , thật lâu sau mới nghe được tiếng động rơi xuống đất .

Đi đến đỉnh núi, Tu Hồng Miễn cảm thấy kỳ quái không thể tin , Trì Tô này rõ ràng hẳn là có võ công và nội lực rất thâm hậu , nhưng là vì sao, hắn như là. . . . . . không biết sử dụng ? Hạ Phù Dung cố gắng điều chỉnh hô hấp ra vẻ không cần thở gấp, lén lút làm vài cái hít sâu.

"Ngươi xem." Tu Hồng Miễn nói xong, nhìn về phía xa xa.

Chỉ thấy bốn phương một mảnh trắng như tuyết, nhất thời có một loại cảm giác khí thế hào hùng . Nhìn về phía tây, trước đây quân doanh to như vậy , hiện thời chính là một chấm nhỏ như hạt đậu mà thôi.


" Khi ngươi cho rằng ngươi gặp khó khăn , đó là bởi vì ngươi đứng ở nơi thấp nhất ." Nghe xong lời nói của Tu Hồng Miễn , Hạ Phù Dung quay đầu, xem hắn chắp tay mà đứng , dáng người cao ngất đứng ở đỉnh núi cao nhất, lộ ra một cỗ khí phách thản nhiên . Hắn quay đầu nhìn nàng , " Khi ngươi đứng ở trên đỉnh núi , sẽ phát hiện hết thảy đều là nhỏ bé, bất cứ chuyện gì cũng chỉ là thường thôi."

Trong lòng nhất thời hiểu rõ, phương thức hắn an ủi người thật là đặc biệt. Bất quá không thể phủ nhận, quả thật thật thực dụng, mỉm cười, "Thệ giả như tư phù (1) , yên tâm đi, ta sẽ gượng dậy được ." Dù sao có một thành binh lính vì hắn chôn cùng, tin tưởng Đại Cá Tử trên đường tới âm phủ , sẽ không cô đơn đi.

Tu Hồng Miễn gật gật đầu, "Ngươi là người đặc biệt nhất mà ta từng thấy . Ngươi quật cường, cũng không ngoan cố. Ngươi có cừu oán tất báo, cũng không để ý tiểu tiết."

Hạ Phù Dung sững sờ.

"Lần đầu tiên gặp ngươi ta còn có một cảm giác quen thuộc , hình như chúng ta đời trước từng thấy quá." Tu Hồng Miễn nhìn Hạ Phù Dung nghiêm cẩn nói.

Không phải đời trước, mà là đời này mới thấy qua ~ Hạ Phù Dung nói thầm ở trong lòng . Ngoài miệng lại nói, "Đại khái đây là chỉ hận không gặp sớm đi."

Hắn làm như giật mình, chỉ hận không gặp sớm? Trong lòng mặc niệm , cười, "Đúng , xem ra Trì huynh cũng có cảm giác này?"


Trên mặt Hạ Phù Dung chảy đầy mồ hôi , thế nào một chút liền biến thành Trì huynh rồi. Bất quá hoàng đế mặt mũi không thể không cấp, hắn nói là Trì huynh thì phải là Trì huynh , "Không dối gạt hoàng thượng, thật có cảm giác này."

Hắn ha ha cười, " Được ! Gặp lại tức là duyên, ta gọi Tu Hồng Miễn, ta hẳn là so ngươi lớn hơn năm sáu tuổi, ngươi có thể gọi ta Miễn huynh, ta kêu ngươi Tô đệ được chứ?"

Miễn huynh? Tô đệ? Sao mà nghe kỳ quái thế nào ấy , " Này. . . . . . Chỉ sợ ở trước mặt chúng tướng sĩ không tốt lắm đâu."

"Vô phương, có thể xưng hô lúc có ngươi và ta , còn có Thiện tướng quân, Thiện Xá, hắn cũng so ngươi lớn hơn vài tuổi . Về sau ta chính là đại ca, hắn là nhị ca, mà ngươi chính là tam đệ rồi !" Thấy biểu tình sung sướng của Tu Hồng Miễn , trong lòng Hạ Phù Dung thật bất đắc dĩ, nếu hắn biết phi tử của mình luôn luôn cùng hắn xưng huynh gọi đệ, không biết có phải bị tức đến hộc máu hay không ?

(1) Thệ giả như tư phù, bất xả trú dạ - Tử Hãn

Thời gian đi qua như dòng nước chảy suốt cả ngày đêm không ngừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận