Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Ban đêm, Huyền Diệp lại một mình tắm trong bể tắm, Bạch Ly Nhược thừa dịp lấy y phục cho hắn tiến vào, Huyền Diệp sợ hãi liền ôm mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thét to "Thẩm thẩm, sao ngươi có thể tiến vào?"

Bạch Ly Nhược nhíu mày "Ta vì cái gì không thể tiến vào?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Huyền Diệp chợt đỏ bừng, cả thân thể cuộn lại ở trong nước, lắp bắp nói "Nam nữ thụ thụ bất thân!"

"Ồ, đi thư phòng vài ngày, học được mấy từ này à? Vậy nửa tháng trước ai vẫn quấn lấy ta muốn ngủ chung?" Bạch Ly Nhược cầm lấy khăn, đi tới bên cạnh Huyền Diệp, bắt đầu tắm cho hắn.

Huyền Diệp nhanh như chớp né tránh, hận không thể chôn cả khuôn mặt ở trong nước, "Thẩm thẩm, ngươi đi ra ngoài, mau đi ra!"

Bạch Ly Nhược không nói chuyện, ánh mắt rơi vào những vết xanh tím trên người hắn, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói "Lại đây, cho ta xem, trên người ngươi sao lại bị như vậy?"

Huyền Diệp ngẩng mặt lên, phồng miệng, từng bước từng bước đến trước người Bạch Ly Nhược "Thẩm thẩm, ta không sao, mấy ngày nữa sẽ hết."

Bạch Ly Nhược kéo cánh tay của hắn, thấy trên thân thể gầy teo của hắn, toàn bộ là vết nhéo, thậm chí sau lưng có một vết, giống như bị bàn ủi ủi qua.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Ly Nhược lên giọng, ánh mắt trong veo đã đầy bọt nước, đứa nhỏ này, rốt cuộc đã nhận bao nhiêu thống khổ mà nàng không biết?

"Thẩm thẩm, ta không sao, chỉ là nghịch ngợm ở học đường, đánh nhau với đồng học, ta đánh không lại bọn họ, sau này ta sẽ không đánh nhau nữa, thẩm thẩm ngươi không cần phải thương tâm." Huyền Diệp đưa tay lau nước mắt trên mặt Bạch Ly Nhược.

"Huyền Diệp, là đồng học khi dễ ngươi sao? Sau lưng ngươi bị phỏng, là chuyện gì xảy ra?" Bạch Ly Nhược nhẹ nhàng, cẩn thận kiểm tra vết thương trên người hắn.

"Đồng học đều không thích ta, tiên sinh cũng không thích ta, bọn họ đều muốn ta làm ngựa cho bọn họ cưỡi, ta không đồng ý, bọn họ sẽ đánh ta, không cho ta ăn cơm, chỉ cho ta ăn bùn, thẩm thẩm, bọn họ đều là người xấu, ngươi có thể hay không nói với hoàng thúc, ta không muốn đi thư phòng đọc sách nữa." Huyền Diệp thận trọng, nhìn sắc mặt của Bạch Ly Nhược, sợ sơ ý chọc Bạch Ly Nhược tức giận.

Bởi vì khi hắn nói với hoàng nãi nãi, không muốn đi thư phòng, hoàng nãi nãi rất tức giận, hận không thể cầm gậy đuổi hắn đến học đường.

Bạch Ly Nhược nghẹn ngào, lau khô thân thể Huyền Diệp, gật đầu nói, "Không đi, chúng ta không bao giờ đi nữa."

"Nhưng thẩm thẩm, không đi học, ngươi có phải sẽ rất thương tâm không, nếu như vậy, ta sẽ đi, cố gắng học thật tốt, tương lai chăm sóc Huyền Đại, ngươi cùng hoàng nãi nãi!" Huyền Diệp mặc cho Bạch Ly Nhược giúp hắn mặc y phục, như ánh mắt của con nai, vụt sáng, có chút lo lắng, có chút sợ sệt.

Hắn đã mất đi quá nhiều người thân, hoàng nãi nãi thường soi gương ngẩn người cả nửa ngày, hắn chỉ còn thẩm thẩm là có thể dựa vào.

"Đứa nhỏ ngốc, thẩm thẩm sẽ không thương tâm, chỉ cần Huyền Diệp vui vẻ, thẩm thẩm liền vui vẻ!" Bạch Ly Nhược ôm Huyền Diệp, thật chặt, giống như muốn hắn nhớ kỹ liền nói "Huyền Diệp, ngươi nhớ kỹ, thẩm thẩm sẽ làm mẫu thân của ngươi, bất kể xảy ra chuyện gì, thẩm thẩm đều vĩnh viễn đứng sau lưng ngươi, sau này ai dám khi dễ ngươi, ngươi liền nói cho thẩm thẩm biết, thẩm thẩm sẽ giúp ngươi trừng phạt hắn, có được không?"

Huyền Diệp ở trong ngực Bạch Ly Nhược cọ nhẹ, nỉ non "Mẫu thân, mẫu thân."

Bạch Ly Nhược ôm Huyền Diệp, ôm vào trong ngực thật lâu, cho đến khi hắn ngủ say, mới đặt hắn ở trên giường.

Trên người hài tử cần bôi thuốc, nếu tiếp tục như vậy, vết thương sẽ thối rữa, Bạch Ly Nhược đắp kín mền cho Huyền Diệp và Huyền Đại, sau đó nói Thượng Quan Viện một tiếng, đi tìm thuốc.

Nàng nhớ ở Lưu Vân điện có Kim Sang Dược thượng hạng, lúc Phong Mạc Thần bị thương, đều từ cửa sổ lén đến tìm nàng bôi thuốc mỗi ngày, còn sót lại một ít, để trong ngăn kéo ở Lưu Vân điện.

Từ khi nàng chuyển đi, Lưu Vân điện liền trống rỗng, ban đêm tối đen, lạnh lẽo như quỷ cốc.

Nàng mang theo đèn lồng, cẩn thận đi vào trong điện, tìm dược trong các ngăn kéo, một đôi mắt trong chỗ tối, vẫn nhìn chằm chằm nàng từ lúc nàng vào cửa, hai mắt sáng lên, như chấm nhỏ trong bóng đêm.

Bạch Ly Nhược tìm được dược, quay người lại, gương mặt lạnh băng tuấn tú xuất hiện ngay trước mắt, nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, lui về phía sau mấy bước không ngừng thở gấp kinh ngạc, vỗ ngực nói "Làm ta sợ muốn chết, sao ngươi lại ở đây?"

Phong Mạc Thần khom lưng nhặt bình dược lên, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng, cả người tản ra mùi rượu nồng nặc, bên cạnh có không ít vò rượu không, thản nhiên nói "Là ai bị thương?"

Bạch Ly Nhược chưa hết hoảng hồn, cầm lấy dược trong tay Phong Mạc Thần, thở dốc nói "Huyền Diệp, hắn bị người ta khi dễ tại học đường, trên người có rất nhiều vết thương."

Đôi môi Phong Mạc Thần giật giật, muốn hỏi cái gì đó, cuối cùng cũng không hỏi ra miệng.

Bạch Ly Nhược mang theo đèn lồng chuẩn bị rời đi, Phong Mạc Thần tiến lên ngăn nàng lại "Ly Nhược, cho ta thêm một cơ hội cuối cùng có được không?"

Bạch Ly Nhược quay đầu lại nhìn hắn, khuôn mặt tuấn mỹ từ trước đến nay chưa từng có vẻ yếu ớt như vậy, lại nhìn những vò rượu không trên đất, lạnh nhạt nói "Một mình ngươi uống nhiều như vậy sao?"

"Ta không có say!" Phong Mạc Thần quả quyết, sắc mặt có chút không vui.

"Không có say thì tránh ra." Bạch Ly Nhược tránh tay của hắn, muốn đi ra ngoài.

Cả thân thể Phong Mạc Thần che ở trước mặt, tức giận nói "Sao ngươi không hỏi ta tại sao lại ở Lưu Vân điện, tại sao ngươi không quan tâm ta vì cái gì lại uống nhiều rượu như vậy? Những bình rượu trên đất, không phải chỉ uống trong một đêm, ta ở Lưu Vân điện liên tục uống cả một tháng nay, vì sao ngươi lại thờ ơ như vậy?"

Âm thanh của hắn gần như gào thét, ánh mắt bi thương, giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ, muốn đem tòa băng sơn Bạch Ly Nhược này đốt cháy hòa tan.

Bạch Ly Nhược quét mắt nhìn vò rượu, mấy chục cái, quả thật không giống như một đêm có thể uống hết, khóe môi vẽ ra một nụ cười giễu cợt "Phong Mạc Thần, ngươi như vậy, là muốn chiếm được sự đồng tình của người khác sao? Tổn thương chính mình, chỉ khiến cho kẻ thù của ngươi càng vui vẻ hơn!"

Phong Mạc Thần bỗng nhiên nổi giận, nghiến răng nói "Kẻ thù? Ly Nhược, chúng ta bây giờ đã biến thành kẻ thù rồi sao?"

"Không, không phải kẻ thù, mà là người xa lạ." Bạch Ly Nhược với một thân áo trắng, trong trẻo mà lạnh lùng đứng ở đó, đèn lồng trong tay tản ra ánh sáng mông lung, chiếu rọi nàng, giống như Vân Trung Tiên Tử.

Phong Mạc Thần tức giận không ngừng run rẩy, cúi người xuống, thở hổn hển, thời điểm ngồi dậy, sắc mặt đã trắng bệch, khóe môi có vết máu tươi, nhắm mắt lại nói "Rất tốt, người xa lạ, Bạch Ly Nhược, ngươi đã quên ở trên tàng cây đêm đó, uyển chuyển hầu hạ ở dưới người ta là ai sao? Ngươi quên, chúng ta từng hứa hẹn Thiên Trường Địa Cửu sao? Chỉ vì một Phong Mạc Nhiên không quan hệ, ngươi liền muốn, liền muốn vứt bỏ ta sao?"

"Thần" Đây là lần đầu tiên, bọn họ gặp lại nhau, nàng chịu kêu tên của hắn "Không phải là ta vứt bỏ ngươi, mà là ngươi, Phong Mạc Thần vứt bỏ Bạch Ly Nhược."

Bạch Ly Nhược lạnh lùng, nói rõ ràng từng chữ từng chữ một, giống như nện vào tim hắn, khiến hắn muốn nôn ra máu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui