Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Phong Mạc Thần cắn răng thở dài, muốn nói rồi lại thôi, Bạch Ly Nhược được hắn ôm trong lòng, thỏ thẽ nói "Thần, chúng ta đều không sao, chàng yên tâm."

"Có đôi khi, nàng thông minh khiến người ta vô kế khả thi, nhưng cũng có đôi khi lại ngu muội khiến cho người ta nghiến răng nghiến lợi, Nhược Nhi, nàng như vậy, chỉ làm cho lực phản kháng của nàng giảm xuống, không thể khống chế được tiếng sáo." Phong Mạc Thần lạnh lùng trách Bạch Ly Nhược.

Bạch Ly Nhược chỉ mỉm cười, dựa vào ngực hắn, im lặng không nói.

Phong Mạc Thần ngồi xếp bằng vận công bức độc, Bạch Ly Nhược dựa vào lưng hắn chợp mắt, chân khí hắn vận hành quanh thân thể, võ học đạo gia thuần túy phát ra màu vàng ở lòng bàn tay hắn.

Đột nhiên hắn mở mắt, bàn tay giương lên, làm tắt lửa trong động, trong bóng đêm, khói trắng từ đống lửa tàn từ từ bốc lên bay vào mũi.

Bạch Ly Nhược che miệng nói "Sao vậy?"

"Có người đang đến gần, người này võ công không kém." Vẻ mặt Phong Mạc Thần nghiêm trọng, khẩn trương.

Bạch Ly Nhược đứng dậy cầm lấy y phục bên cạnh đống lửa tàn, vừa mặc vừa nói "Có bao nhiêu người đến? Có thể tìm ra nơi này không?"

"Có ba người đến, trong đó hẳn có một nữ nhân, bọn họ chắc không tìm thấy sơn động này, cho nên lục soát bên ngoài." Phong Mạc Thần thản nhiên, chân mày có sát khí đông lại, nội lực trong lòng bàn tay thu lại, miệng vết thương trên bả vai đã cầm máu.

Bạch Ly Nhược xả những dây leo màu xanh trước cửa động xuống, Phong Mạc Thần làng lùng nói "Vô dụng, bọn họ đã hạ hàn độc trên người ta, loại độc này luyện từ trên thân rắn, chỉ cần bọn họ thả loại rắn này ra, rắn sẽ tự tìm đến chúng ta."

Tay Bạch Ly Nhược khẽ run, sắc mặt tái mét, quay đầu nhìn Phong Mạc Thần, sắc mặt hắn trên mặt trắng bệch không có miếng máu nào, vậy mà so với quần áo trắng trên người vẫn còn trắng hơn.

Phong Mạc Thần có chút không nỡ, đứng lên đi đến bên cạnh nàng, trầm giọng nói "Đừng lo, hàn độc trên thân ta nhiều hơn, chờ một chút ta ra ngoài đánh lạc hướng những con rắn ấy, nàng đứng ở đây, bọn họ chắc sẽ không tìm thấy nàng."

Bạch Ly Nhược nhíu mày nhỉn hắn, có chút khó tin nói "Vì sao bây giờ chàng còn sử dụng biện pháp xả thân cứu người ngu dốt như vậy? Chẳng lẽ chàng không biết, chàng xảy ra chuyện, ta có thể sống một mình sao?"

Phong Mạc Thần thở dài như có như không, đôi mắt sâu lắng sáng trong bóng đêm như hai viên trân châu, môi hắn nhúc nhích, như muốn nói gì đó nhưng lại không, chỉ thản nhiên "Ta không sao, chỉ cần nàng ngoan ngoãn trong động chờ ta, ta cam đoạn, trời vừa sáng, ta nhất định sẽ trở về."

"Không thể nào. Nếu chàng nắm chắc như thế, thì mang ta cùng đi, khi ta tỉnh lại trong lòng Vân Thiên Mạch nhìn thấy chàng đầy máu, ngay lúc đó ta đã quyết định cho dù sống hay chết cũng sẽ không rời chàng nửa bước, dù cho ta sẽ trở thành gánh nặng của chàng." Bạch Ly Nhược bình tĩnh nhìn hắn, đôi mắt kiên định chưa từng có.

Phong Mạc Thần gật đầu miễn cưỡng, mím môi, có chút nghẹn ngào, tay hắn run rẩy nắm tay nàng, trong mắt dường như có nước "Nhược nhi, ta từ nhỏ đã lớn lên trong thù hận, mẫu phi chỉ dạy ta phải đạt được thiên hạ này. Ta không biết yêu một người là như thế nào, cũng không biết yêu là gì. Nếu có một ngày, ta làm tổn thương nàng, nàng phải nhớ kỹ những lời ta nói hôm nay, ta chắc chắn không phụ nàng, những lời hứa hẹn với nàng, nhất định sẽ làm được."

Bạch Ly Nhược lau lệ ngay khóe mắt, nàng dựa vào ngực hắn, nói xa xôi "Nếu chàng đã vì ta vứt bỏ thiên hạ, ta còn gì không tin chàng nữa? Thần, ở lại trong động, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, chúng ta cùng sống cùng chết."

Phong Mạc Thần nắm tay nàng, gật đầu không ngừng, có những lời nàng, như vậy là đủ rồi.

Rắn chưa đến, nhưng tiếng sáo khiến người ta sợ hãi đã đến, Bạch Ly Nhược đau đến đổ mồ hôi lạnh, Phong Mạc Thần ôm nàng, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng, nếu nàng động tĩnh quá lớn, tất là đưa đến cao thủ bên ngoài. Nhưng mà trong lòng đau đớn như vậy, hắn không biết, nàng có thể chịu đựng nỗi hay không.

Ngón tay Phong Mạc Thần cho vào miệng nàng, nàng hung hăn cắn, máu tươi theo yết hầu nàng chảy xuống, hốc mắt nàng đầy nước, nhưng vẫn mỉm cười như cũ.

Phong Mạc Thần ngẩng đầu thở dài "Nhược Nhi, nàng kêu lên đi, để cho bọn họ thả rắn ra, chúng ta rõ ràng là không trốn thoát."

"Còn cơ hội, chúng ta sẽ không thể buông xuôi như vậy." Khóe môi Bạch Ly Nhược tràn ra tơ máu, bây giờ, chính là máu của nàng, từ từ, máu tươi cũng theo hơi thở của nàng mà ào ra, Phong Mạc Thần ôm nàng trong lòng, không đành lòng hôn lên lông mày của nàng.

"Ly Nhược, xin lỗi nàng." Phong Mạc Thần điểm huyệt khúc trì của nàng, lại nhanh chóng điểm vào cổ họng nàng một cái, Bạch Ly Nhược gào thét "A."

Nàng có thể chịu được đau đớn mà tiếng sáo mang lại cho nàng, lại không thể nào đau đớn hắn mang lại cho nàng, Bạch Ly Nhược khó hiểu nhìn hắn, khóe môi ngày càng chảy nhiều máu, Phong Mạc Thần cúi đầu hôn môi nàng "Chúng ta không hẳn là không thoát được, mà là trốn không được."

Dây leo che giấu sơn động, trong động dấy lên ánh lửa, toàn thân Bạch Thanh Loan mặc y phục màu đen đứng trước cửa động, cười lạnh nhìn Phong Mạc Thần, chiết phiến trong tay Vân Cảnh Mạch khẽ lay động, chỉ có bộ dáng hoàn toàn nhìn không ra là một người lòng dạ rắn rết.

Bên cạnh là Tử Y hộ pháp La Sát Môn, ống sáo xanh biết trong tay, hắn nghiêm mặt lạnh lùng, nhìn Phong Mạc Thần ôm Bạch Ly Nhược trong động, gặp cao thủ chân chính, không cần so chiêu, cũng đã suy nghĩ đến đối phương.

"Tiểu bạch xà của ta còn chưa thả ra, Phong Mạc Thần, ta đúng là vẫn còn xem trọng ngươi." Vân Cảnh Mạch mỉm cười, trong mắt lạnh lẽo vô cùng.

"Đúng vậy, ngươi quả thật xem trọng ta, ta chỉ là một người dân dã sống lang thang, lại khiến Lăng Vương đại giá như vậy, quả nhiên là áy náy." Phong Mạc Thần thản nhiên lau vết máu trên môi Bạch Ly Nhược, đỡ nàng dựa vào vách tường, đứng lên nói "Mạng của ta có thể cho ngươi, nhưng ta muốn ngươi lấy ngân châm trong đầu Ly Nhược ra."

"Kiêm điệp tình thâm, bội phục bội phục." Vân Cảnh Mạch gật đầu, chiết phiến phóng ra một chút sắc bén, Phong Mạc Thần vung tay áo "Thình thịch, thình thịch, thình thịch." 3 cái rớt xuống, ngân châm sắc nhọn đã đóng trên vách tường đá, căm sâu vào đá ba phân.

"Võ công của ngươi, càng làm ta bội phục" Vân Cảnh Mạch gật đầu như cũ, nhìn Phong Mạc Thần thưởng thức, hắn liếc nhìn Bạch Thanh Loan một cái, thản nhiên nói "Có người vì ngươi cầu tình, cho nên hiện tại ta không muốn cho ngươi chết, chỉ cần ngươi đồng ý nuốt thất tâm hoàn của ta, ta buông tha Bạch Ly Nhược."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui