Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

"Nhược nhi, ta muốn đưa Huyền Đại đi biên cương rèn luyện, nàng thấy thế nào?" Phong Mạc Thần đưa tay cầm bàn tay mềm mại của Bạch Ly Nhược, cùng nhau đi vào trong điện.

Bạch Ly Nhược mỉm cười, "Hoàng thượng tự mình quyết định là được rồi, nô tì không dám nói bừa......"

Phong Mạc Thần thở dài, nắm tay của nàng, chỉ cảm thấy nguội lạnh từ lòng bàn tay đến trong lòng, hắn không nói chuyện, chỉ kéo nàng vào trong điện.

Đỡ nàng ngồi xuống, cung nữ tiến lên pha trà, Phong Mạc Thần ngăn cản nhẹ giọng nói, "Nhược nhi, nếu như thời gian của ta chỉ có một năm, nàng vẫn tiếp tục không quan tâm như vậy sao?"

Đôi mắt trong veo của Bạch Ly Nhược khẽ nâng, ánh mắt khác thường nhìn Phong Mạc Thần, nàng biết hắn trúng độc tình, nhưng Minh Nguyệt đã đi tìm thuốc giải, hơn nữa hắn có thể đi tìm hoàng hậu của hắn hóa giải cổ độc, nàng đã không còn quan trọng.

"Nàng không tin, ta sẽ chết sao?" Phong Mạc Thần đưa tay vuốt ve gò má của Bạch Ly Nhược, đáy mắt là bất đắc dĩ cùng thương tiếc, bọn họ đã trải qua khó khăn gian khổ, hắn không hy vọng, bọn họ lại tiếp tục sai lầm.

Bạch Ly Nhược không động, nhưng lông mi khẽ rũ xuống, bỗng nhiên, lại nâng lên, cung kính nói, "Hoàng thượng thân mình vạn kim, nhất định không có việc gì, huống chi quốc sư đã đi tìm thuốc giải......"

"Không có thuốc giải, tại sao nàng vẫn không rõ, cổ độc là không có thuốc giải, trừ phi người chết cổ mới chết, Nhược nhi, thật sự tới chết nàng cũng không chịu tha thứ cho ta sao?" Phong Mạc Thần cau mày, mắt phượng tuyệt mỹ hiện lên tuyệt vọng đau lòng, bàn tay vuốt ve gương mặt của Bạch Ly Nhược cũng vô lực hạ xuống.

Hắn thản nhiên nói, "Ta biết rõ, nàng hận ta, một khắc kia khi chân tướng được vạch trần, nhìn vào ánh mắt của nàng, ta biết, cả đời này, có thể mất đi nàng, nhưng Nhược nhi, ta không tin, nhiều đêm thân cận như vậy, chẳng lẽ nàng thật sự không có một tia lưu luyến nào sao? Chúng ta đã có một hài tử, Đại nhi......"

"Hoàng thượng, xin dùng trà......" Bạch Ly Nhược pha trà, nâng ly ngang lông mày, cung kính dâng lên trước mắt Phong Mạc Thần.

Phong Mạc Thần thở dài một tiếng, nhận lấy trà nhẹ nhàng để xuống, hắn đứng lên, "Nàng đã không muốn trò chuyện, vậy thì thôi đi."

"Nô tì cung tiễn hoàng thượng!" Bạch Ly Nhược khom lưng thi lễ, nhiều năm như vậy, duy nhất thứ nàng học được, chính là quy cũ nhiều hạn chế ở cổ đại này, từng nhớ rõ, mấy năm đầu nàng tới đây, khinh bỉ nhất là quy củ ở nơi này, nhưng ăn nhiều đau khổ như vậy sau lại đụng cho đầu rơi máu chảy, nàng đã học được cách nghe lời rồi.

Phong Mạc Thần khẽ quay đầu nhìn nàng, thần sắc thống khổ chợt lóe rồi biến mất, sau đó dưới ánh nắng chiều chậm rãi rời đi.

*

Bạch Thanh loan cùng Vân Cảnh Mạch như đánh một trận chiến ở trên giường, hai người thở hổn hển chồng lên nhau, thời điểm Phong Mạc Thần đến, cung nữ liền hoảng sợ, thái giám cất cao giọng, "Hoàng thượng giá lâm!"

Phong Mạc Thần cau mày, lạnh lùng nói, "Không cần kêu, ta biết rõ bọn họ làm cái gì ở bên trong, đi xuống đi, không cần hầu hạ......"

Bạch Thanh Loan ở trên giường lập tức nhảy dựng lên, mặc y phục thật nhanh, Vân Cảnh Mạch quấy rối ở bên cạnh, lúc Phong Mạc Thần tiến vào, hai người vẫn còn ở trên giường vừa mặc áo vừa đánh nhau loạn thành một đoàn.

"Hôm nay lâm triều, đã buộc tội Bạch lão tướng quân, chỉ sợ bọn họ nghĩ đối phương là ngươi, Thanh Loan, bây giờ ngươi có tính toán gì?" Phong Mạc Thần nghiêng dựa vào vách tường của tẩm cung, đôi tay ôm ngực, hơi mệt mỏi nhìn Bạch Thanh Loan cùng Vân Cảnh Mạch.

Vân Cảnh Mạch cười nhạo ra tiếng, không nhanh không chậm mặc quần áo, sắc mặt của Bạch Thanh Loan trắng bệch, lạnh lùng nói, "Còn ngươi, ngươi muốn xử lý như thế nào?"

"Cho ngươi hai con đường, hoặc là mang theo Vân Cảnh Mạch rời đi, hoàng hậu bệnh nặng qua đời, từ đó trên đời không còn Bạch Thanh Loan, hoặc là ngươi tiếp tục giữ vững vị trí hoàng hậu, khi Bạch lão tướng quân tháo giáp chầu trời, bất quá Vân Cảnh Mạch phải chết......" Phong Mạc Thần nhìn cũng không nhìn Vân Cảnh Mạch một cái, ánh mắt hứng thú rơi trên người Bạch Thanh loan, hắn đáp ứng cho nàng vị trí hoàng hậu, đã làm được, về phần nàng muốn chọn thế nào, chỉ nhìn một cách đơn thuần cũng biết nàng đối với Vân Cảnh Mạch là có tình ý gì rồi......

"Phong Mạc Thần, ta hỏi ngươi, từ lúc hao tổn tâm cơ quen biết ta, sau đó tìm mọi cách sủng ái ta, chỉ vì ta với Bạch Ly Nhược có dáng dấp giống nhau như đúc sao?" Bạch Thanh Loan mặc xong y phục, đứng dậy mang giày.

Phong Mạc Thần rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào nàng, chậm rãi lắc đầu, "Ta biết rõ ngươi không phải là nàng!"

"Cũng may, ta chỉ thích ngươi, không có yêu!" Bạch Thanh Loan mỉm cười, chậm rãi đến gần Phong Mạc Thần, lạnh nhạt nói, "Thả Vân Cảnh Mạch, ngươi không sợ, hắn sẽ ngóc đầu trở lại sao?"

Phong Mạc Thần khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt hứng thú rơi trên mặt Vân Cảnh Mạch, nhìn thấy nụ cười khiêu khích của hắn, cười lạnh một cái, "Hoan nghênh hắn ngóc đầu trở lại!"

"Như vậy, ta chọn Vân Cảnh Mạch, chỉ là cha của ta bên kia......" Bạch Thanh Loan chậm chạp bước, nàng đã nhìn thấy nụ cười đắc ý của Vân Cảnh Mạch, nhưng trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi, sau này hắn sẽ cười không nổi.

"Về phần Bạch lão tướng quân ngươi có thể yên tâm, có ta ở đây, chỉ cần ngươi không làm gì, không ai động được!" Phong Mạc Thần thả tay xuống, chuẩn bị rời đi.

Hắn xoay người nhìn Bạch Thanh Loan, "Mẹ ta ở đó, ngươi cũng phải chăm sóc cho tốt, nếu không nàng sẽ phái người của Đông xưởng ám sát các ngươi!"

Bạch Thanh Loan gật đầu, nàng chính là thích dáng vẻ thẳng thắn của hắn, đại nam nhân thì phải như thế, nhưng Hoa Hinh dường như có chút quá mức, lần thứ nhất Phong Mạc Thần lên ngôi, chuyện ngoài mặt xử lý không được, Hoa Hinh sẽ dùng thủ đoạn đẫm máu tới xử lý, mặc dù để lại cho Phong Mạc Thần, chỉ là danh tiếng Đông xưởng, đã càng ngày càng xấu.

Nhưng lại không ai biết, giám sát Đông xưởng, Tử Y thật ra là nữ nhân, hơn nữa là Hoa Thái hậu năm đó tung người nhảy vào hố lửa.

"Người đã đi, còn nhìn?" Vân Cảnh Mạch đứng lên, lạnh lùng giễu cợt.

Bạch Thanh Loan xoay người lại, khẽ hí mắt, "Ngươi chừng nào thì làm việc, có thể như Phong Mạc Thần quang minh lỗi lạc, cũng coi như một đời anh hùng......"

"Phi!" Vân Cảnh Mạch ngắt lời Bạch Thanh Loan, ôm ngực nói, "Ngươi chờ xem, ta sẽ khiến anh hùng của ngươi quỳ xuống cầu xin ta!"

Bạch Thanh Loan liếc hắn một cái, chỉ hừ lạnh không nói thêm gì, buổi tối khi nàng đang chuẩn bị đồ đạc, lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

Bạch Ly Nhược nhẹ nhàng cuối đầu về phía Bạch Thanh Loan, Vân Cảnh Mạch khinh bỉ, xoay người rời cung điện.

"Tỷ tỷ, ta có một chuyện muốn nhờ!" Bạch Ly Nhược bình tĩnh nhìn Bạch Thanh Loan, nắm tay của Bạch Thanh Loan.

Bạch Thanh Loan cau mày, thản nhiên nói, "Ngươi nói đi, chuyện gì? Giúp ngươi chạy trốn..., không cần mở miệng, Phong Mạc Thần sẽ ăn tươi nuốt sống ta!"

"Mấy ngày nữa Huyền Đại sẽ đi biên cương rèn luyện, ngươi giúp ta, mang phong thư này tới biên cương, tự tay giao cho Đại nhi!" Bạch Ly Nhược móc ra phong thư từ trong người, bình thản đặt trên tay của Bạch Thanh Loan.

Bạch Thanh Loan nhìn phong thư màu lam nhạt, phía trên có mùi thuốc mát lạnh, mùi hương này rất quen thuộc, nàng sợ hãi kêu, "Vân Thiên Mạch cũng ở trong hoàng cung? Ngươi muốn chạy trốn cùng hắn?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui