Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Phong Mạc Thần gục đầu xuống, tóc đen như nhuộm mực rũ xuống bờ vai hắn, trong ánh sáng mông lung, không nhìn ra bất kỳ biểu tình gì, nhưng hắn trầm mặc, khiến Minh Nguyệt thấy được sự cố chấp của hắn, cố chấp giống như Bạch Ly Nhược, hắn thở dài, "Vô luận thế nào, trước tiên huynh phải chữa trị cho tốt trọng thương cùng kỳ độc trên người mình, bỏ qua cơ hội lần này, có thể cả đời ngươi không tốt lên được!"

"Ta không rõ, ngươi có ý gì?" Phong Mạc Thần nhàn nhạt, ngước mắt nhìn Minh Nguyệt, Minh Nguyệt khẽ mỉm cười, nói như ca ngọi, "Ngươi hiểu, ngươi vô cùng hiểu, chỉ là ngươi có muốn làm hay không?"

Hắn dừng một chút, lạnh lùng nói, "Sư huynh, ngươi biết Nhan Hán Tam gặp được cao nhân là ai? Ngươi biết tất cả, là ý tứ gì?"

Trong lòng Phong Mạc Thần đã nghĩ tới người kia, nhưng vẫn không tự chủ được hỏi ra lời, "Là ai?"

"Sư phụ, là sư phụ, lão nhân gia luôn nhọc lòng, sư huynh, ngươi muốn cô phụ một mảnh tâm ý của người sao?" Minh Nguyệt cau mày, có chút buồn bã mà nói, hắn chưa bao giờ từng thấy sư phụ vì một đệ tử nào, mà phải khổ cực như vậy.

Phong Mạc Thần không nói gì, chỉ là ánh mắt bất đắc dĩ, đã nói rõ tất cả, nhưng Minh Nguyệt không nhìn nhận ra ánh mắt hắn, vẫn trầm giọng nói, "Sư huynh, quý trọng trước mắt đi, tiểu Ngọc là một cô nương tốt, bây giờ đang một mình ở trúc lâu khóc, ngươi đi xem nàng xem, không nên tổn thương nàng nữa!"

Phong Mạc Thần trầm mặc hồi lâu, đứng lên, chậm rãi hướng chỗ ở của Nhan Tiểu Ngọc  đi tới, Minh Nguyệt đã rời đi trước, đom đóm quần kết bay múa như mưa trong rừng trúc.

Nhan Tiểu Ngọc ngồi trên giường, mắt do khóc mà đỏ bừng, nha hoàn không ngừng đưa khăn tay cho  nàng, nàng khóc đến mức thở không ra hơi, một vị nam tử tuấn tú đứng bên cạnh, ngọc thụ lâm phong, gương mặt lạnh lùng, vừa nhìn chính là lâu ngày tập võ hình thành sát khí, thấy Phong Mạc Thần vào cửa, hắn đẩy tay Nhan Tiểu Ngọc một cái, Nhan Tiểu Ngọc cầm khăn tay che mắt, nghẹn ngào, "Đừng hìn ta, ta không phải muội muội của ngươi, không phải!"

Mặt Nhan Huyền Phong đầy hắc tuyến, là hắn lượm Nhan Tiểu Ngọc từ ven đường về, nhưng nàng thủy chung không chịu thừa nhận mình chính là muội muội của hắn, hắn nhìn Phong Mạc Thần, khẽ mỉm cười, chắp tay nói, "Phong công tử, để ngươi chê cười rồi!"

Phong Mạc Thần khẽ vuốt cằm, áy náy nói, "Là do ta không tốt, chọc Nhan cô nương thương tâm."

Nhan Tiểu Ngọc vừa nghe tiếng nói của Phong Mạc Thần, nhất thời dừng tiếng khóc, bụm mặt liền lật người nằm ở trên giường, để lại cho hai người chỉ nhìn thấy một bóng lưng.

Nhan Huyền Phong ngoắc ngoắc khóe môi, hướng về phía nha hoàn hầu hạ nháy mắt, nhìn Phong Mạc Thần một thân áo vải thô vẫn như cũ tỏa ra khí chất vương giả, trong mắt hiện ra biểu tình thưởng thức, gật đầu nói, "Xá muội tính tình xảo trá, thỉnh xin Phong công tử bao dung nhiều hơn!"

Phong Mạc Thần nói một câu khách khí, nhìn Nhan Huyền Phong cùng nha hoàn rời khỏi, tay chân có chút luống cuống nhìn nữ tử còn lại.

Hắn chất phác nói xin lỗi, "Nhan cô nương, thật xin lỗi!"

Nhan Tiểu Ngọc đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, hai mắt trừng lớn nhìn Phong Mạc Thần, nức nở nói, "Không nên gọi ta là Nhan cô nương, ta ghét nghe ngươi nói thật xin lỗi!”

Phong Mạc Thần cúi đầu, nhất thời không biết nên nói tiếp gì, Nhan Tiểu Ngọc nhảy dựng từ trên giường xuống, đi tới bên cạnh Phong Mạc Thần nói, "Chỗ nào của ta, để cho ngươi ghét, ngươi nói cho ta biết, ta sẽ thay đổi, có được hay không?"

Phong Mạc Thần lẳng lặng nhìn nàng, nhưng lại chậm rãi lắc đầu một cái, "Ngươi rất tốt, không cần thay đổi."

"Vậy tại sao ngươi không thích ta?" Nhan Tiểu Ngọc thút thít, mắt lại hồng hồng, mắt thấy lại sắp khóc lên.

"Thật xin lỗi." Phong Mạc Thần nhàn nhạt, giọng nói nhẹ cơ hồ nghe không hiểu tiếng động.

"Ta đã nói, ta không muốn nghe ngươi nói thật xin lỗi!" Nhan Tiểu Ngọc lần nữa khóc ra tiếng, không ngừng dậm chân.

Phong Mạc Thần cầm lấy khăn tay sạch sẽ, giúp Nhan Tiểu Ngọc lau đi nước mắt, Nhan Tiểu Ngọc không hề khóc thút thít nữa, nhìn chằm chằm hắn, hắn đưa tay đặt khăn tay vào trong tay Nhan Tiểu Ngọc, thản nhiên nói, "Tại sao lại thích ta?"

Nhan Tiểu Ngọc liền giật mình, thích một người còn cần lý do sao? Nàng nhìn chằm chằm hắn, bắt đầu suy tư, tại sao mình thích hắn.

Phong Mạc Thần nhìn đom đóm thỉnh thoảng bay qua ngoài cửa sổ, có chút chua sót nói, "Ta đã từng yêu một nữ nhân, chỉ là hiện tại ta đã quên nàng, nhưng mà ta nhắm mắt lại, không cần suy nghĩ, mà có thể nói ra rất nhiều đặc điểm của nàng. Nàng thích đồ ngọt, thích màu trắng, thời điểm nàng vui vẻ chỉ biết mỉm cười nũng nụi, thời điểm không vui nàng thích cau mày, nàng sợ lạnh, cũng có chút nhát gan, gặp chuyện tình khổ sở, luôn là khiếp sanh sanh co rúc, nàng sẽ rơi nước mắt mê mang  gọi ta Thần, mỗi lần gây gổ với ta, nhất định người nhận lỗi trước là ta, nhưng thương tâm nhất nhất định là nàng......"

Phong Mạc Thần nhàn nhạt, mắt phượng tuyệt mỹ  tựa hồ vô hạn tưởng niệm, nhớ lại nhưng lại trống rỗng, hắn không nhớ ra nàng nhìn ra sao, cũng không nhớ ra được bọn họ đã trải qua chuyện gì, càng không biết hiện tại đến tột nàng ở đâu, chỉ là, trong lòng hắn in dấu một người như vậy, hòa tan trong máu của hắn, khắc vào trong xương tủy hắn, hắn chỉ biết, hắn yêu nàng......

Nhan Tiểu Ngọc không nói gì, nhìn vẻ mặt ngẩn người của hắn, Phong Mạc Thần nhìn nàng, có chút buồn bã sợ hãi nói, "Xem đi, ngươi căn bản cũng không thích ta, một người đối với người mình thích, không thể nào có loại biểu tình không biết này!"

"Không có, ta thích, ta thích chính là thích!" Nhan Tiểu Ngọc dùng sức dậm chân, cau mày nhìn Phong Mạc Thần.

Phong Mạc Thần lắc đầu, thở dài, nàng còn là một hài tử, cùng A Nhã không khác nhau nhiều lắm, có thể căn bản chưa rõ, sự khác biệt giữa thích và tình yêu, hắn buông tay xuống, thản nhiên nói, "Như vậy chúng ta liền thử lui tới một đoạn thời gian, nếu như ngươi phát hiện, người trong lòng ngươi không phải là ta, chúng ta tùy thời kết thúc, được không?"

Nhan Tiểu Ngọc hưng phấn gật đầu, mắt bị nước mắt tẩy rửa, càng phát ra ánh sáng sáng ngời, nàng cười nói, "Vậy có thể hay không, chúng ta dùng phương thức thời đại lui tới?"

Phong Mạc Thần gật đầu, "Không sao cả."

Tóc Nhan Tiểu Ngọc rối loạn, "Thời đại chúng ta, nam nhân không thể gọi nữ nhân là Nhan cô nương, ít nhất, phải gọi là tiểu Ngọc."

"Tiểu Ngọc." Phong Mạc Thần nhàn nhạt, nhìn Nhan Tiểu Ngọc, ánh mắt không sóng không gió.

"Thời đại chúng ta, hai người quen nhau nam nhân phải nắm tay nữ nhân!" Nhan Tiểu Ngọc có chút xấu hổ, cúi đầu, dùng ánh mắt thẹn thùng nhìn Phong Mạc Thần.

Phong Mạc Thần tựa trên vách tường vẫn không nhúc nhích, Nhan Tiểu Ngọc đợi hồi lâu, thấy hắn không có động tĩnh, giơ tay mình lên khoác vào cánh tay của hắn, cười "Ha ha" một tiếng nói, "Như vậy đây!"

Phong Mạc Thần mặc nàng khoác cánh tay của mình, bình tĩnh nói, "Kế tiếp thì sao?"

"Kế tiếp, chúng ta đi ra ngoài ước hẹn!" lúm đồng tiền Nhan Tiểu Ngọc như hoa, liền kéo Phong Mạc Thần hướng bên ngoài đi tới.

Hai người đến rừng trúc bay đầy đom đóm, Nhan Tiểu Ngọc không ngừng đuổi đom đóm, Phong Mạc Thần chỉ lẳng lặng ở bên cạnh nhìn, đột nhiên, lục lạc bên hông hắn  chấn động một cái, ngực một hồi đau đớn, giống như trái tim bị khoét đi một mảnh, tròng mắt hắn, nhìn biệt ly.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui