Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Tử Y phẫn hận nhìn hắn, lạnh lùng nói, "Cho dù giữa nàng và Minh Nguyệt phát sinh chuyện gì, ngươi vẫn khăng khăng một mực như vậy?"

Phong Mạc Thần liếc nhìn Minh Nguyệt đang trầm mặc bên cạnh, mắt phượng thoáng qua một tia tàn ác, hắn nắm trường kiếm của Tử Y đang không ngừng dùng sức, ở bên trong bàn tay, máu chảy không ngừng, "Ta không thèm để ý!"

Giọng điệu của hắn dị thường kiên định, nếu như muốn để ý, chỉ có thể trách mình không bảo vệ tốt nàng, hắn khó có thể tưởng tượng, nàng bị khuất nhục mấy ngày này, làm thế nào chịu được, hơn nữa hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, tại sao ở nàng thấy hắn cùng Nhan Tiểu Ngọc thành thân, mắt lộ ra dáng vẻ thê lương, cùng với tuyệt vọng khi nàng cắt cổ tay.

Đẩy ra trường kiếm của Tử Y ra, hắn quay đầu lại nhìn Minh Nguyệt, "Không cần đi theo chúng ta, cũng không cần buộc ta phải hận ngươi!"

Minh Nguyệt không nói gì, Phong Mạc Thần buông trường kiếm, giữa ngón tay máu quanh co chảy xuống, hắn đi thật nhanh về phía nơi Bạch Ly Nhược chạy đi, trong rừng rậm lưu lại một chuỗi vết máu dài đẹp đẻ.

"Ta nói rồi, ngươi như vậy, không chia rẽ được bọn họ!" Minh Nguyệt thản nhiên, trên khuôn mặt anh tuấn, lộ ra một tia khổ sở, có lẽ, nên nói cho bọn hắn biết chân tướng.

Hắn xoay người chậm rãi rời đi, Tử Y ở sau lưng hắn hô to, "Này, chất độc trên người của ngươi......"

Minh Nguyệt không có trả lời, chỉ hờ hững đi về phía trước, bóng lung cô tịch, từ từ hòa hợp vào rừng cây.

Tử Y có chút nghi hoặc nhìn Minh Nguyệt, nàng vì uy hiếp Minh Nguyệt, đã hạ độc trên người của hắn, nếu như hắn không có trúng độc, tại sao phải chịu uy hiếp của nàng? Nếu như hắn trúng độc? Nhưng khi hắn hoàn thành phân phó của nàng, tại sao lại không muốn thuốc giải?

Bên thác nước, Bạch Ly Nhược khom lưng khóc lớn, tiếng vang khổng lồ bao phủ lấy âm thanh của nàng, nước mắt của nàng rơi trên mặt đất, cùng những gọt nước của thác nước xung quanh văng lên tan ra chung một chỗ, trong khoảnh khắc đó liền biến mất không thấy gì nữa.

Phong Mạc Thần từ phía sau ôm chặt lấy nàng, hắn buộc nàng ngẩng đầu nhìn hắn, Bạch Ly Nhược bị buộc phải xoay người, ánh mắt trong veo gợn sóng tiến vào bên trong đôi mắt phượng thâm thúy, nàng muốn trốn tránh, liền nhanh chóng dời mắt đi.

Phong Mạc Thần lại nắm được cằm nàng, đau đớn khiến nàng nhìn thẳng vào mắt phượng của hắn, nàng thấy lửa giận trong mắt của hắn, "Nàng đang làm gì? Nàng không tin chính mình, hay là không tin ta?"

Bạch Ly Nhược nghẹn ngào, Phong Mạc Thần nâng ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt nàng, giọng nói trầm thấp của hắn mang theo tức giận không biết tên, "Giữa các ngươi thật ra cái gì cũng không xảy ra, tại sao nàng lại tin Minh Nguyệt?"

Bạch Ly Nhược chậm rãi ngẩng đầu, có chút không tin nhìn hắn, Phong Mạc Thần thở dài lắc đầu, "Nàng thật là, đối với chuyện người khác thì tinh thông, nhưng đối với chuyện của mình thì lại hồ đồ, Minh Nguyệt nếu quả thật chạm nàng, nàng nghĩ hắn sẽ cùng Tử Y đi đối chất với nàng sao?"

Bạch Ly Nhược vẫn không hiểu, ánh mắt trong veo, kinh ngạc nhìn Phong Mạc Thần, Phong Mạc Thần nâng lên tay phải bị thương, kéo Bạch Ly Nhược, đứng lên nói, "Đi, nàng theo ta đi gặp Minh Nguyệt, để tự hắn chính miệng nói cho nàng biết chân tướng sự thật, ta không hy vọng nàng vẫn sống trong thống khổ tự trách!"

Bạch Ly Nhược trực giác muốn trốn, lại bị Phong Mạc Thần kéo tay thật chặt, nàng sợ tay của hắn sẽ chảy máu nhiều hơn, cũng không dám dùng sức giãy giụa, Phong Mạc Thần lại như không cảm thấy đau đớn, cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó lạnh giọng hô, "Minh Nguyệt, ra ngoài đi, ta biết rõ ngươi ở gần đây!"

Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh của thác nước, chảy thẳng xuống dưới, hắn lần nữa trầm giọng hô, "Minh Nguyệt, ngươi ra ngoài, nếu không, chúng ta trở về Huyền Thiên, tìm sư phụ nói rõ ràng!"

Hắn vừa dứt lời, Minh Nguyệt với một thân áo trắng xuất hiện ở trước mắt của hắn, vẻ mặt thủy chung nhàn nhạt, có chút không biết làm gì, "Sư huynh, những thứ này không liên quan tới sư phụ, hắn chỉ là chỉ điểm đường sáng, để ta nghĩ biện pháp kêu ngươi cho Nhan Hán Tam trừ độc, tất cả, đều là do ta."

"Minh Nguyệt, ta bất kể ngươi có lý do gì, ngươi bây giờ nói cho Ly Nhược biết, giữa các ngươi, cái gì cũng không có xảy ra!" Phong Mạc Thần nghiêm nghị lên tiếng, con ngươi sắc bén, không hề chớp mắt  nhìn chăm chú vào Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt cười khổ, "Sư huynh, tại sao ngươi lại chắc chắn như vậy?"

" Minh Nguyệt, ta hiểu rất rõ ngươi!" Phong Mạc Thần chắc chắn nói, kéo Bạch Ly Nhược đang ở sau lưng, nhìn chằm chằm Minh Nguyệt, "Ngươi nói cho nàng biết, chân tướng sự thật!"

Minh nguyệt cười khổ, thở dài nói, "Bạch Ly Nhược, ngươi là nữ nhân ngu xuẩn nhất mà ta gặp, thật ra thì giữa chúng ta, căn bản không có gì xảy ra, ngươi còn nhớ rõ giấc chiêm bao ngàn năm sao? Đó là loại huyễn thuốc, nó sẽ khiến người làm cùng nhau gặp cơn ác mộng sợ hãi nhất, cho nên giữa chúng ta, là trong sạch, ta chỉ muốn như vậy, như vậy chia rẽ ngươi và sư huynh!"

Bạch Ly Nhược đột nhiên mở lớn đôi mắt, môi mềm khẽ nhếch, cắn răng nhìn Minh Nguyệt, Minh Nguyệt vẫn như cũ cười, "Ngươi không cần nhìn ta như thế, thật ra thì, ta chỉ vì các ngươi, chết có cái gì tốt? Chết rồi, cái gì cũng không có, chỉ có khi còn sống, còn sống mới có hi vọng......"

Hắn chậm rãi xoay người, đi về một nơi xa xôi, Bạch Ly Nhược sững sờ nhìn bóng lưng của hắn, nàng không biết người này, hắn có thể tàn nhẫn mang nàng đi làm mồi bắt độc vật, cũng có thể dùng máu tươi của mình thậm chí sinh mạng để cứu nàng, thế nhưng hắn lại trăm phương ngàn kế chia rẽ nàng và Phong Mạc Thần, hắn đến tột cùng, là có mục đích gì? Lại còn sống, hắn căn bản cũng không có mục đích, hắn thật sự theo như lời hắn nói, chỉ vì bọn họ sao?

"Chỉ có còn sống, còn sống mới có hi vọng......" Lời nói của Minh Nguyệt lại vang lên ở bên tai nàng, nàng nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Phong Mạc Thần, ngập ngừng nói, "Lúc mới bắt đầu, chàng cũng tin là vậy sao?"

Phong Mạc Thần nhìn thật sâu vào Bạch Ly Nhược, gật đầu, "Không sai, vừa bắt đầu, ta xác thực tin, nhưng là ta không quan tâm, coi như thật sự xảy ra, ta cũng vậy không quan tâm, ta quan tâm,là ta cư nhiên lại không thể nào bảo vệ nàng."

"Vậy làm thế nào thấy được sơ hở của Minh Nguyệt?" Bạch Ly Nhược nắm lấy tay Phong Mạc Thần, thương tiếc nhìn vết thương trên tay của hắn.

Phong Mạc Thần mỉm cười, "Minh nguyệt có một khuyết điểm, hắn vừa nghe thấy máu liền chột dạ, thời điểm hắn chột dạ, luôn cau mày sau đó lộ ra vẻ mặt bất lực."

"Minh nguyệt có lẽ, thật sự là vì tốt cho chúng ta!" Bạch Ly Nhược xé ra một miếng váy, giúp Phong Mạc Thần băng bó vết thương.

"Hắn vẫn luôn vì chúng ta, chỉ là chúng ta lại không hề cảm kích." Phong Mạc Thần thở dài, nhìn vải trắng trên tay, lạnh nhạt nói, "Đi thôi, ra khỏi Bắc Mạc thành, chúng ta liền mua con ngựa, sớm chạy về Tuyết Sơn."

"Thần," Bạch Ly Nhược nhàn nhạt, nhìn Phong Mạc Thần nói, "Ta nghĩ, chúng ta không thể trốn tránh, chúng ta phải sống chung một chỗ cho tốt, nên chúng ta trở về Bắc Man thôn đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui