Khí Phi Tái Giá: Quân Thần Phân Tranh

Đêm khuya lên đường, họ rất là mệt mỏi.

Dao nhi nghiêng dựa vào trên xe ngựa, hai mắt mệt mỏi không mở ra nổi. Dao nhi nhẹ giọng hỏi: "Lục Nhi có người đuổi theo không?"

"Không có, phu nhân!" Lục Nhi vén rèm cửa xe ngựa lên, không cảm thấy hơi thở khác thường trong đêm tối. Nghe vậy, Dao nhi cũng an tâm, bảo người đánh xe dừng lại, đốt đống lửa trên đất bằng, phu xe xua lạnh ở bên cạnh, còn Dao nhi và Lục Nhi thì ở trong xe ngựa, nhắm lại hai mắt nghỉ ngơi.

Chợt, Dao nhi cảm thấy trong lòng sôi trào khó chịu, muốn ói lại ói không ra, nàng mệt mỏi chống thân thể lên, nói với Lục Nhi: "Lục Nhi, lấy quả mơ trong rương cho ta!"

"Dạ, phu nhân!" Lục Nhi nhìn mặt tái nhợt của Dao nhi, không dám trì hoãn lập tức kiểm tra toàn bộ. Chợt một bức họa hấp dẫn ánh mắt Dao nhi. Mang theo lòng hiếu kỳ, nàng đưa tay lấy bức họa ra, sau khi mở ra lập tức trợn tròn mắt. Là Đằng Long đồ, trong lòng nàng thoáng qua một dự cảm chẳng lành, đôi tay cũng khẽ run, dùng giọng điệu khẩn trương hỏi: "Lục Nhi, sao lại mang bức họa này đi theo?"

Lục Nhi ngẩng đầu liếc nhìn, lại vùi đầu tìm kiếm quả mơ ở đáy rương, đồng thời thuận miệng nói: "Ngày thường thấy phu nhân quý như bảo bối, cho nên tự chủ trương mang đi ra, thế nào phu nhân?"

Tìm được quả mơ, Lục Nhi thấy bộ dáng kinh sợ của phu nhân, trong lòng rất là nghi hoặc, cặp mắt nhìn chằm chằm, không hiểu!

"Xảy ra chuyện lớn rồi!" vẻ mặt Dao nhi khẩn trương khủng hoảng, giữa hai lông mày đều là vẻ lo lắng. Dao nhi không phải đe dọa, Đằng Long đồ là bảo vật mà người giang hồ tranh nhau, nếu có người phát hiện trên người các nàng có, nhất định đưa tới họa sát thân!

Lục Nhi vừa nghe, liền nhắc lên lòng cảnh giác, hối tiếc mình mang tai họa đi theo. Lục Nhi cắn môi dưới, bất an nhìn chằm chằm Dao nhi.

Liếc thấy vẻ hối tiếc của Lục Nhi, Dao nhi cười nhạt một tiếng, an ủi: "Không có sao Lục Nhi, binh đến tướng chắn, chớ tự trách."

Cũng thuận tay bỏ một quả mơ vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt, cảm giác khó chịu lập tức mất tích không còn dấu vết. Cảm xúc bất an sợ hãi cũng tan mất.

Trong mắt tỏa ra ánh sáng tự tin, mặc dù nàng không phải đệ nhất giang hồ, nhưng tiểu tặc bình thường nàng căn bản không để vào mắt, nếu không mất mạng của mình, còn mất mặt mũi sư phụ. Vừa nghĩ tới bộ dáng bướng bỉnh của sư phụ, Dao nhi cười khúc khích. Tâm tình cũng vui vẻ rất nhiều.

Lục Nhi nuốt lo lắng vào trong bụng, bởi vì phu nhân không xảy ra chuyện, bởi vì nàng thề sẽ bảo vệ phu nhân.

Nói cái gì tới cái đó, họ vừa ra cung liền bị người theo dõi, chỉ đợi tìm kiếm thời cơ thích hợp xuống tay. Thế gian có rất nhiều người bị tham niệm chi phối, bất kể truyền thuyết Đằng Long đồ là thiệt giả, bọn họ đều chạy theo như vịt, bởi vì không muốn dựa vào đôi tay chính mình đánh liều một mảnh trời đất, chỉ muốn đầu cơ trục lợi.

Nước lấy dân làm cơ sở, dân lấy thực làm đầu. Quốc cường dân phú, là giang sơn an bình. Đỡ giang sơn, giàu dân chúng. Đạo làm vua là ở yêu dân như con, mà không phải dựa vào truyền thuyết gì là có thể trở thành một bá chủ nhất thống thiên hạ. Tư tưởng ngu muội ngu ngốc của cổ nhân Dao nhi không dám khen tặng, hơn nữa xì mũi coi thường.

Ở trong ban đêm lạnh lẽo đau khổ, Lục Nhi ngủ say sưa, nhưng Dao nhi lại trằn trọc trở mình, bóng dáng Hoàng Phủ Hiên trong đầu vẫn quấy rầy nàng, khiến nàng cả đêm không yên ổn.

Sau khi trời sáng, cho phu xe một chút bạc rồi đuổi hắn đi, họ mặc cho xe ngựa hành sử ở đường nhỏ giữa núi rừng, thỉnh thoảng Lục Nhi đảm đương phu xe, Dao nhi thì ngủ trong xe, không biết tại sao, gần đây nàng phiền lòng nôn nóng, thích ngủ, cả người lười biếng một chút tinh thần cũng không có.

Con ngựa dong ruỗi trên đường nhỏ, Dao nhi ngủ say chợt nghe được Lục Nhi hô to ‘rít.... ’, lập tức mở ra cặp mắt mông lung, hỏi: "Lục Nhi thế nào?"

"Phu nhân, không có gì!" Lục Nhi ổn khí, nhưng khẩn trương lo lắng trong giọng nói lộ ra ngoài rồi. Giữa hai lông mày Lục Nhi lộ ra hung ác, tựa hồ muốn một lưới bắt hết kẻ địch.

Dao nhi cũng cảm nhận được khí ác trên người Lục Nhi, vén rèm lên, quả nhiên là trông thấy mười người áo đen chặn lại đường đi của họ, mọi người hung thần ác sát, tay cầm kiếm bén sáng loáng, chém sắt như chém bùn.

Dao nhi đưa ra nửa cái đầu, cười yếu ớt hỏi: "Không biết anh hùng ngăn trở đường đi của chúng ta là có ý gì?"

Người dẫn đầu lạnh lùng trừng mắt, khinh thường dùng lỗ mũi hừ ra, lạnh lùng nói: "Ít nói nhảm, giao Đằng Long đồ ra đây, nếu không sẽ đưa bọn ngươi đi gặp Diêm Vương!"

Dao nhi không nhanh không chậm xuống xe ngựa, nhẹ nhàng vén sợi tóc bị gió thổi đến trên mặt lên, cười nhạt, khi giơ tay nhấc chân nhàn nhã tự đắc, căn bản không có sợ hãi như lâm đại địch, mà là nhã nhặn lịch sự tự đắc.

Lục Nhi lập tức nhảy xuống xe ngựa, thời khắc chuẩn bị liều mạng bảo vệ phu nhân, Dao nhi nghịch ngợm nháy mắt, mắt to uất ức quét trên người người bịt mặt, đáng thương hít hít lỗ mũi, hỏi: "Có phải giao Đằng Long đồ cho các người, là chúng ta có thể sống rời đi hay không?"

"Uh!" Người dẫn đầu do dự một lát, sau đó bảo đảm chắc chắn, chủ nhân giao phó chỉ cần lấy được Đằng Long đồ là tốt rồi, cũng không có hạ lệnh diệt trừ họ, nên coi như là để họ một con đường sống!

Dao nhi nghe vậy, thay đổi vẻ e ngại, ngửa đầu cười to, nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Ha ha ha.... Nếu ta không cho?"

Chỉ chớp mắt Đằng Long đồ đã ở trong tay Dao nhi, mắt người bịt mặt nhìn chằm chằm, hai mắt tham lam khóa ở trên tay nàng, Dao nhi cười nhạt một tiếng, dùng sức quăng Đằng Long đồ lên không trung, người bịt mặt rục rịch ngóc đầu dậy, kinh ngạc nhìn về bầu trời, vận sức chờ phát động, nhưng tốc độ Dao nhi nhanh hơn, nàng vừa ra tay, chưởng lực tập trung vào người, trong nháy mắt đốt thành tro bụi.

Dao nhi cười yếu ớt tiếp nhận ánh mắt như sói như hổ của người bịt mặt, hai quả đấm giấu ở trong tay áo đã chuẩn bị xong công kích.

Đằng Long đồ hủy! Trời đất chợt biến.

Mắt thấy Đằng Long đồ bị hủy, người bịt mặt thấy trở về cũng không xong, không bằng giết chết các nàng. Vì vậy rối rít quơ múa kiếm bén đánh về phía Dao nhi.

Hai cô gái yếu đuối, công phu không kém. Hơn nữa tinh xảo, qua một cuộc chiến đấu, người bịt mặt bị thương nặng, hừ! Trừng mắt nhìn hai người bọn họ! Quyết tâm liều lĩnh đánh cuộc.

Hai phe đánh túi bụi, trên một đường nhỏ khác, tuấn nam mỹ nữ cưỡi ngựa chạy vội, chợt cô gái nắm chặt dây cương, con ngựa dừng lại, cô gái nhíu mày, hỏi: "Tiêu đại ca, huynh nghe được tiếng đánh nhau không?"

"Không có! Là tiếng gió!" Tiêu Phong cũng dừng ngựa, nghiêng tai nghe, cái gì cũng không nghe thấy.

Trong lòng cô gái có một cỗ dự cảm mãnh liệt, nhịp tim bất an đập lên, nàng khẩn trương nói: "Huynh hãy cẩn thận lắng nghe!"

Tiêu Phong nghiêng tai nghiêm túc nghe, quả nhiên tiếng đánh nhau kịch liệt truyền vào trong tai, nhưng hắn cũng không muốn xen vào việc của người khác. Thúc giục cô gái: "Chớ để ý, chúng ta lên đường!"

Cô gái trừng mắt liếc hắn một cái, rống giận: "Không thể thấy chết mà không cứu!" vì vậy không để ý ngăn trở, cô gái giục ngựa bay đi. Tiêu Phong không yên lòng, chỉ đành phải đuổi theo.

Khi cô gái chạy tới, xa xa trông thấy hai nữ tử bị mười người bịt mặt vây khốn ở chính giữa, nàng vốn nhìn không quen lấy nhiều khi ít, cô gái vận khí đan điền, thân thể thoát khỏi con ngựa, gia nhập đọ sức. Khi nhìn thấy người bị vây, nàng kinh ngạc kêu lên: "Tiểu thư.... "

Nghe tiếng, Dao nhi ghé mắt, lúc liếc thấy bóng dáng quen thuộc, ngây ngẩn cả người, không thể tin được cảnh trước mắt: "Lan nhi? Tại sao là ngươi?"

"Giải quyết xong phiền toái lại nói!" Lan nhi nhướng lông mày lên, căm tức nhìn kẻ địch. Kiếm bén trong tay ra khỏi vỏ, nhiều chiêu lấy mạng, nhiều chiêu hung ác, đến mức máu chảy thành sông!

Tiêu Phong đến sau thấy bộ dáng hung ác của Lan nhi, không vui nhíu mày, gia nhập chiến đấu. Bốn người võ nghệ cao cường, kẻ địch rất nhanh tan rã, từng người bị diệt. Máu tanh nhiễm đỏ trời chiều. Gió thổi tới, bụi đất che giấu máu tươi trên mặt đất. Anh hùng vạn cốt khô!

Giải trừ phiền toái xong, Lan nhi nhào vào trong ngực Dao nhi khóc lớn, đã lâu không gặp, nàng rất nhớ tiểu thư: "Tiểu thư, muội cho là đời này không gặp được người nữa! Ô ô.... "

Dao nhi cười yếu ớt, vỗ nhè nhẹ lưng Lan nhi, an ủi: "Được rồi Lan nhi, sao lại giống đứa trẻ vậy!"

Lan nhi từ trong ngực nàng chui ra, xoa xoa lỗ mũi, bĩu môi uất ức nói: "Trẻ con thì thế nào? Muội thích!"

Lan nhi ăn vạ, khiến ba người còn lại đều che miệng mà cười. Chợt Tiêu Phong cảm thấy nụ cười của Dao nhi rất quen thuộc, giống như đã từng thấy. Hắn lẳng lặng suy tư, rốt cuộc kinh ngạc kêu to: "Là ngươi! Bên trong phủ Cảnh vương!"

Dao nhi nghi ngờ quan sát Tiêu Phong, trong đầu hoàn toàn không có ấn tượng. Lan nhi hỏi: "Tiêu đại ca, ngươi biết tiểu thư?"

"Biết! ân cứu mạng trong phủ Cảnh vương năm đó tại hạ không thể quên, lúc ấy còn giữ lại ngọc bội làm tín vật!" Tiêu Phong nhớ lại quá khứ, nghe vậy, Dao nhi lập tức nghĩ tới. Cười nhạt một tiếng, dịu dàng nói: "Ta nhớ ra rồi, không nghĩ tới chúng ta có duyên như vậy.... "

Nói còn chưa dứt lời, Dao nhi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, té xỉu. Rơi vào trong ngực một người, trước khi bất tỉnh nàng nghe được thanh âm nóng nảy của bọn họ.

"Tiểu thư...... "

"Phu nhân...... "

Lan nhi gấp gáp đến nước mắt rớt xuống, thúc giục: "Tiêu đại ca, mau cứu tiểu thư của ta!"

Tiêu Phong gật đầu một cái, cho họ ánh mắt an tâm, ôm Dao nhi lên xe ngựa, đặt nàng nhẹ nhàng ở trên nệm ngồi mềm mại, tay che trên mạch của nàng.

Tiêu Phong cau mày, thần sắc nặng nề, hai người ngoài xe ngựa gấp gáp chờ đợi. Lan nhi và Lục Nhi trăm miệng một lời hỏi: "Như thế nào?"

Tiêu Phong xoay người lại, nhàn nhạt cười một tiếng, nói: "Không có sao, chỉ là mệt nhọc quá độ, nghỉ ngơi một chút là tốt!"

Hô.... Hai người rốt cuộc yên tâm. Triển lộ nụ cười.

Vì vậy, bốn người cùng nhau lên đường, Tiêu Phong đảm đương phu xe, sợ Dao nhi bị choáng tỉnh, vì vậy Lục Nhi ôm Dao nhi, để Dao nhi ngủ ở trên chân nàng.

Lan nhi lại cười hì hì tranh thủ quyền lợi của mình: "Lục Nhi, ta theo tiểu thư sớm hơn ngươi, cho nên ngươi phải gọi ta tỷ tỷ!"

Lục Nhi không rõ chân tướng nhìn Lan nhi một cái, từ trong lỗ mũi hừ lạnh: "Ta lớn tuổi hơn ngươi!"

Bị Lục Nhi đạp một cái, Lan nhi cảm thấy như bị bao vây ở trong hầm băng, toàn thân phát run, bất mãn nói thầm nho nhỏ: "Hả! Giống như Mai nhi, lạnh như băng. Thật không rõ sao tiểu thư chọn thứ người như thế ở bên người!"

"Lạnh tốt hơn ngu!" Lục Nhi nhanh chóng hồi kích một câu, Lan nhi giả vờ giận, nhìn chằm chằm Lục Nhi. Quơ múa quả đấm. Rống giận: "Ngươi mới ngu!"

Lục Nhi cười lạnh, quay mặt qua chỗ khác. Không để ý tới Lan nhi nữa. Nhưng trong lòng Lục Nhi lại rất cao hứng. Nàng từ trước đến giờ đều chỉ một thân một mình, chưa từng cãi nhau với ai. Nhưng hôm nay nàng cảm nhận được niềm vui thú chưa từng thể nghiệm trong cuộc sống.

Lan nhi bĩu bĩu môi, cúi đầu, nuốt lời mỉa mai của Dao nhi vào từng chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui