Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam

"Em sống ở một thế giới hoàn toàn khác nơi này, sau đó không giải thích được xuất hiện ở nơi này." Lý Mộ Tư suy nghĩ một chút, bắt đầu giải thích.

Cây cột chỉ trời của Ma Da đâm vào cái mông của Lý Mộ Tư, sau khi được "chăm sóc", trong cổ họng vừa phát ra âm thanh hồng hộc hồng hộc, vừa buồn buồn hỏi: "Khác nhau chỗ nào?"

Ưmh. . . . Chuyện này thật đúng là không dễ nói, giống như bạn không có biện pháp nói với người nguyên thủy cái gì gọi là người ngoài hành tinh. Vì vậy, Lý Mộ Tư quyết định sửa cách nói.

"Cũng tỷ như em, em gọi là phụ nữ, không giống giống cái ở đây."

Ma Da hơi mê mang: "Phụ nữ? Cái gì gọi là phụ nữ?"

Lý Mộ Tư nhíu chặt mày, hơi phát điên: "Là. . . . Là. . . . Có thể sanh con đấy!"

Ma Da bừng tỉnh hiểu ra, ngón tay lén lén lút lút sờ tới cúc hoa của Lý Mộ Tư, bồi hồi vuốt ve ở lối vào —— làm một người thú, hắn thật thật thích nơi này, nhưng Lý Mộ Tư lại không cho vào.

Ma Da thầm than trong lòng, dựa lưng vào trên vách động phía sau, nắm lấy tiểu JJ của mình lắc lắc về phía Lý Mộ Tư ý bảo Lý Mộ Tư nhổ củ cải lần nữa: "Vậy cũng không khác giống cái mấy!"

Lý Mộ Tư: ". . . . . ."

Năng lực biểu đạt! Cô cần năng lực biểu đạt!

Lý Mộ Tư xoay quanh trong chốc lát, dứt khoát gạt váy da thú của mình lên, lộ ra 34C của cô, rồi chỉ chỉ phía dưới: "Thấy chưa? Phụ nữ chúng em không có tiểu JJ!" Lại chỉ phía trên, ngạo nghễ ngẩng cằm lên, "Nhưng có ngực! 34C!" Cô không ngừng cường điệu trọng điểm này.

Ma Da xem xem ngực cô, hôn một cái, Lý Mộ Tư ưm một tiếng, che ngực, chợt đỏ mặt, cũng không dám khoe nữa.

Chỉ thấy Ma Da cúi đầu nhìn qua chất lỏng màu đỏ chảy xuôi xuống dưới người cô, chậm rãi trừng mắt nhìn, chậm rãi nói: "Hiểu, giống cái không có tiểu JJ!"

Lý Mộ Tư: ". . . . . ." Quay đầu, té nhào vào đệm giường da thú phát ra tiếng rên khổ sở vì đàn gảy tai trâu.

Lăn lộn dùng sức giày xéo tóc của mình, Lý Mộ Tư chợt hiểu, tinh thần bất khuất bò dậy, chỉ vào chất lỏng màu đỏ trên đùi mình hả hê nói: "Thấy không? Thấy cái này chưa! Em còn có dì cả, mỗi tháng đều có một lần, uy lực bá đạo, giống cái không có!"

Chú ý tới tầm mắt hoài nghi của Ma Da, Lý Mộ Tư hơi tỉnh ngộ, xấu hổ giận mắng: "Khốn kiếp! Đây mới không phải di chứng sau khi bị thương! Anh đang nghĩ cái gì?"

Ma Da đầu chậm rãi nâng lên, trong đôi mắt vèo toát ra một đám tia lửa, sáng đến khiến Lý Mộ Tư kinh hãi, cô lật người lui về sau một bước, Ma Da lại đột nhiên tiến lên, ôm lấy cô xoay vòng tại chỗ, trong cổ họng bộc phát ra một tiếng cười to giống như thú rống, còn không ngừng nói: "Lúc nãy em nói em có thể sanh con? Em có thể sanh con? Trước kia em gạt anh phải không? Ha ha ha ha!"

Lý Mộ Tư liền ngừng lại động tác đấm đầu vai Ma Da, cô xin lỗi mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Ưmh, đúng, việc này. . . . việc này xác thực cũng là lừa gạt anh. Nhưng, em không cố ý đâu, ai bảo em không giống các anh? Em sợ chứ sao."

Ma Da hồn nhiên không để ý thân thể trần trụi của mình, xoay mấy vòng liên tiếp mới ngừng, vùi đầu hôn mạnh mấy cái lên mặt Lý Mộ Tư, hôn đến hai chân Lý Mộ Tư đạp đạp, oa oa kêu to: "Khốn kiếp! Nước miếng! Tất cả đều là nước miếng của anh! Gào khóc ngao, em đã nói không muốn hôn anh rồi! Tên khốn kiếp này!"

Ma Da không để ý chút nào, sảng lãng cười to, lồng ngực chấn động không ngừng, một đôi mắt vàng lập lòe sáng lên: "Mộ Tư, sinh con cho anh đi! Giống đực cũng tốt, giống cái cũng tốt, phụ nữ cũng tốt, không có tiểu JJ cũng được, giúp anh sinh con đi!"

Đây là lần đầu tiên Lý Mộ Tư thấy hắn lộ ra cười to không chút nào khắc chế, bị tiếng cười của hắn lây, Lý Mộ Tư không chút nghĩ ngợi liền gật đầu lia lịa: "Được được được, sinh! Chúng ta nhất định sinh! Anh. . . . Anh mau buông em xuống, đầu em choáng quá, choáng quá thật sự choáng quá. . ."

Chính cô cũng không nhớ đến, lần thẳng thắn này sao lại thay đổi thành như thế. Nhưng chút gánh nặng trong lòng, rốt cuộc trở thành hư không rồi.

Về phần trong bộ lạc đột nhiên lưu truyền ra tin Lý Mộ Tư mang thai, thì cả đám đều lộ ra vẻ mặt ghen tỵ vây xem, hơn nữa mãnh liệt yêu cầu vuốt ve bụng và cúc hoa của Lý Mộ Tư, khiến Lý Mộ Tư đen mặt: bụng cô còn có thể miễn cưỡng dâng hiến, cúc hoa hả! Sao cô có thể để người ta sờ tới sờ lui cúc hoa? Mặc dù cô đã dâng tặng xử nữ X cho xe đạp, nhưng cô vẫn là hoàng hoa khuê nữ không hề giả!

Sùng bái sinh sản của bộ lạc nguyên thủy thật ghê tởm! Tiên sư bố nó đấy!

Ai dám đột nhiên toát ra tới sờ cúc hoa của cô, cô liền bấu rơi tiểu JJ cắm vào hậu môn hắn!

Sau khi Lý Mộ Tư căm giận giải thích, thấy tình huống vẫn không có thay đổi, không khỏi vừa vội vàng làm hai cái quần lót mới và băng vệ sinh cho mình, vừa âm thầm ôm ý nghĩ hạ lưu đó trong lòng.

Mấy ngày qua, mặt trời bắt đầu thường xuyên hiện ra, biểu thị mùa mưa dần dần qua, cũng biểu thị khoảng thời gian gian nan chót nhất của mùa mưa đến rồi.

Trên mặt nước chậm rãi lan tràn ra quả thai chín, vô số động vật sống dưới nước bắt đầu tụ tập, cướp đoạt trái cây ngon. Mỗi ngày, màu máu trên mặt nước đều chưa từng tản đi, tiếng nước chảy rào rạt cũng chưa từng ngừng nghỉ, liếc nhìn lại, khắp nơi đều tràn ra bọt nước, từng đóa từng đóa, phiếm sóng nước trong veo, nhìn như mỹ lệ lại biểu thị tử vong.

Lúc này đám cá ăn thịt trốn trong quả thai luôn hung bạo khác thường, điên cuồng lùng giết tất cả động vật bị quả thai hấp dẫn.

Trong đoạn thời gian trước khi quả thai kết quả, cá ăn thịt đói bụng không thể không tự giết lẫn nhau, điều này làm cho số lượng của bọn nó giảm bớt không ít, nhưng lại khiến cá ăn thịt sống sót càng thêm tàn bạo và hung ác, bây giờ thức ăn đầy đủ, cắn ăn thị lại bắt đầu chung sức hợp tác, đồng loạt xông lên, dã thú hung mãnh hơn cũng đảo mắt đã thành xương khô --- cả xương cũng sẽ bị mấy con cá hung ác này gặm thành bụi phấn.

Nhưng quả thai vẫn giống như ma túy hấp dẫn đông đảo loài cá, động vật tre già măng mọc.

Sắc mặt các người thú dần dần nghiêm túc, bọn họ cơ hồ là cả đêm không ngủ, mở mắt xanh ra nhìn chằm chằm mặt nước, chuẩn bị tranh đoạt trái cây với vô số người thú ở bộ lạc khác khi quả thai vừa chín.

Làm người thú, bọn họ cũng không quá e ngại hàm răng của cá ăn thịt, nhất là người thú sống dưới nước có giáp cứng như Ni Lỗ, hàm răng sát khí của cá ăn thịt cũng không thể làm gì họ, nhưng, bọn họ lại không có nắm chặt cướp được trái cây trước tiên từ trong miệng ngàn vạn loài cá tham ăn.

Đây chính là thời điểm thức ăn bắt đầu thiếu hụt, phân ra người chờ đợi quả thai chín kết quả khiến thức ăn càng thêm thiếu hụt, cho dù là người thú cường tráng cũng sẽ dần dần suy yếu. Một khi va chạm với các người thú đến tìm quả thai từ các bộ lạc khác, cũng không ai biết sẽ là hậu quả gì.

Thật may là có Bảo La gia nhập bộ lạc, Lý Mộ Tư liền có sáng kiến, lớn mật đề nghị, cả cá ăn thịt cũng biết ôm cây đợi thỏ, nếu như để cho Bảo La công kích cao và Ni Lỗ phòng thủ cao phối hợp, dùng một quả thai đã chín làm mồi, không sợ câu không được vô số cá.

Đề nghị này các người thú kiên quyết không đồng ý, ở trong mắt của người thú, quả thai có thể giúp giống cái mang thai, không có gì có thể quan trọng hơn điều này, nhưng Lý Mộ Tư vô sỉ liên lạc tất cả giống cái, thuyết phục bọn họ trước một bước, các người thú cũng chỉ có thể đồng ý.

Thức ăn, quả thai, đây mới là hai vấn đề lớn mà một bộ lạc muốn phát triển phải giải quyết.

Lý Mộ Tư cau mày cảm thấy dưỡng khí trong không khí càng ngày càng ít trong ánh mặt trời chiếu xuống.

Mùa mưa sắp hết, không khí bắt đầu nóng bức, dưỡng khí bốc hơi, vô cùng dễ dàng tạo thành gió lớn. Đến lúc đó chung quanh sẽ thành bùn lầy, mãnh thú bị đói bụng cả mùa mưa lại cực kỳ hung tàn bắt đầu ẩn hiện, đường xá di chuyển trở về chỉ sợ càng thêm khó khăn hơn lúc mùa mưa mới đến.

Lý Mộ Tư nhìn chằm chằm mấy quả thai trong cái ao nước được đào trước huyệt động mà mất hồn.

Cô nhớ tới Ma Da từng nói, quả thai chỉ có ở trong nước chảy mới có thể kết quả. Điểm này đã được chứng thật. Tựa như những cây quả thai này, mặc kệ dáng vẻ tươi tốt thế nào, nhưng từ đầu đến cuối không có một quả, ngay cả mấy đóa hoa trắng nở trên rễ cây lúc đầu cũng rất mau héo tàn. Trừ có thể cung cấp thức ăn gia súc cho động vật ăn cỏ ra, không còn tác dụng khác. Nhưng Lý Mộ Tư nghĩ, lại là làm sao sinh sôi nảy nở.

Có phải là cô quá tham hay không? Lý Mộ Tư chà xát mặt, nhìn lại huyệt động một cái, thầm nghĩ chuyện này còn phải thảo luận với chuyên gia một chút.

Cô đỡ tường kết thúc sự ngắm nhìn hôm nay, nện bước con cua bước run rẩy đi vào huyệt động, chuẩn bị nhờ bọn Mễ La chỉ dẫn.

Bắp đùi của cô vẫn hơi không khép lại được, vừa động liền đau như rút gân. Việc này đều do Ma Da, kể từ khi biết cô có thể sinh con, liền ngày ngày tinh X lên não, khiến cô nhổ củ cải đến tên tay, hận hận quyết định về sau không ăn củ cải nữa! Nào ngờ, tên kia còn than thở đếm đầu ngón tay đợi dì cả của cô trở về.

Té ——

Dám ghét bỏ cô!

Cô nhổ không tốt sao? Nhổ không tốt sao? Cô cũng không tin cô thực hành lâu vậy còn nhổ không tốt! Làm người không nên quá mức! Làm người thú cũng không thể!

Vì vậy, mấy ngày sau, đợi dì cả của cô trở về rồi, Ma Da liền không kịp đợi OOXX với cô. Tình cảnh lúc ấy, thật là nghe mà đau lòng người nghe rơi lệ —— quả nhiên, cái gì trước hoa dưới trăng cũng không sánh nổi tốn tiền dưới trời (XXOO ý =]]). Đáng thương cô chỉ mới thu một cây ngọc, lại bị bán rẻ thế.

Nhưng cô là ai chứ? Cô là Lý Mộ Tư kiên cường! Dù sao sớm muộn đều có một ngày như thế, cô kẹp ngọc cũng lâu rồi, không phải là vừa nhắm mắt đã mở mắt lên sao? Cứ thế đi!

Vì vậy, cô cứ như thế bị XX, còn mỗi ngày bị XX.

Tang thương rơi lệ ~

Thật may là, trải qua trui luyện, rốt cuộc cũng thành công thoát khỏi đảng Lạp Đăng (ý chỉ tác giả viết văn, vừa viết thì trời sáng) vừa nhắm mắt đã mở mắt, bắt đầu có thể nếm đến một chút xíu niềm vui thú rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui