Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn


(*Kế 16 trong binh pháp Tôn Tử :Muốn bắt mà lại thả ra)
Bích Thủy nhìn Tống thị nhăn mày, khóe mắt lướt nhìn ra bên ngoài, thấy mọi người đều không để ý tình hình trong phòng , cúi đầu nói một câu: "Có người nói, tiểu thư phúc thọ không dài."
Tống thị khiếp sợ nhìn Bích Thủy , Bích Thủy cúi đầu, mím miệng.
Nhưng đầu óc Tống thị trống rỗng, trong đầu không ngừng kêu ông ông , phúc thọ không dài, phúc thọ không dài, đây rõ ràng là nguyền rủa nữ nhi của nàng, nếu như có người nhân cơ hội này xuống tay, đến lúc đó, là quy tội cho phúc thọ không dài, hay là nói ác nhân tác quái?
Tống thị không tự chủ được xoắn mạnh khăn tay, "Tin này từ đâu đến?"
Bích Thủy cúi đầu đáp: "Tây Khóa viện, người ở nơi đó hỗn tạp nhất."
Đúng vậy, Tây Khóa viện, chính mình phái người ở bên trong canh chừng, chẳng lẽ lại không có người sắp xếp nhân thủ vào sao, nếu như lúc này có người ở bên cạnh nữ nhi động tay động chân, sau đó giá họa cho người ở Tây Khóa viện , đến lúc ấy, lão gia là cần đứa bé còn trong bụng kia, hay là cần công đạo một chút ý nghĩa cũng không có đây? Đến cuối cùng, chuyện này sẽ bị vứt sang một bên, còn nữ nhi lại trở thành vật hi sinh cho cuộc đấu đá giữa bản thân nàng và người khác .
"Ngươi đi sang viện của tiểu thư nói, nói ta không khoẻ, ngày mai, tiểu thư không cần lại đây thỉnh an ." Tống thị đột nhiên nói với Bích Thủy, sau đó ôm trán kêu lên: "Ai u, đầu ta đau quá, Bích Thủy, ngươi còn không đi thỉnh đại phu đến?"
Tin tức Tống thị sinh bệnh, rất nhanh liền truyền khắp Tô phủ.
Tô Giáng Thần vội vàng đòi đi thăm mẫu thân , Phỉ Thúy lại ngăn cản, "Tiểu thư, phu nhân trong người không khoẻ, đang cần phải tịnh dưỡng, người bây giờ đi qua, chẳng phải sẽ quấy rầy phu nhân tĩnh dưỡng sao?"
Tô Giáng Thần làm sao nghe vào, chỉ nói: "Ta tự có chừng mực, ngươi tránh ra."
"Tiểu thư." Phỉ Thúy không cam lòng, còn khuyên nhủ: "Phu nhân bên người nhiều người hầu hạ như vậy, thiếu tiểu thư một người cũng không sao."
Lời vừa thốt ra, Tô Giáng Thần ngẩng mạnh đầu nhìn nàng, ánh mắt giống như một thanh kiếm sắc bén, nháy mắt chặt đứt câu nói tiếp theo của nàng .
"Ngươi sai rồi, bên người phu nhân cần nhất một người chính là ta." Nói xong, đẩy Phỉ Thúy ra đi thẳng về phía viện của mẫu thân .
"Nương." Nghe được tiếng gọi ôn nhu của Tô Giáng Thần , Tống thị mở mắt nói: "Sao con lại tới đây, không phải không cho con tới sao?"
"Nương sinh bệnh, nữ nhi làm sao yên tâm được?" Sờ sờ trán Tống thị , thấy trán của nàng không nóng, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: "Nương, ngươi phải tĩnh dưỡng thật thốt, nữ nhi đêm nay muốn ở trong này cùng người, có được không?"
Ở kiếp trước, nàng đến nhìn Tống thị một lần cuối cùng cũng không được, đơn giản là vì ngày ấy chính là ngày nàng cùng Tống Tử Tuấn thành thân, vì không muốn chậm trễ việc nàng thành thân, cũng sợ nàng ngày sau không có chỗ dựa, Tống thị lúc ấy gắng gượng thân mình đến Tống phủ, muốn người Tống phủ đáp ứng thành thân trước thời gian , mà hết thảy, kỳ thật đều đúng với ý của người trong Tống phủ. Đáng thương thay ẫu thân nàng bị đưa về nông thôn, không qua nổi một ngày, liền từ biệt nhân thế, hiện tại nàng đã được trọng sinh , liền quyết tâm sẽ không để ẫu thân phải nhẫn nhịn chịu đựng cô khổ vô y(* khổ cực không nơi nương tựa), cũng quyết sẽ không ở lúc mẫu thân ốm đau mà bỏ lại nàng một mình.
"Hảo hài tử, tấm lòng hiếu thảo của con, nương biết, nhưng con ở lại trong phòng mẫu thân cũng không thuận tiện." Tống thị dừng một chút, thấy sắc mặt lo lắng của nữ nhi, cười cười vuốt đầu nữ nhi nói: "Bích Thủy đã an bài phòng cho , con đi theo Bích Thủy xem thử xem, được không?"
Tô Giáng Thần kinh ngạc, vì sao trong nháy mắt, Tống thị liền thay đổi thái độ, trong lòng nàng bắt đầu nghi ngờ, nhưng không hề biểu lộ ra ngoài, ngược lại tính tình trẻ con gật gật đầu nói: "Nương, con đây có phải cũng coi là chăm sóc người bệnh?"
Tống thị nghe vậy, nhoẻn miệng cười nói: "Ngươi đứa nhỏ này, rõ ràng là tới tranh công ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui