Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn


"Di nương nói lời này." Một bà tử âm dương quái khí nói: "Không biết , còn tưởng rằng làm nô tài thấy tiền liền sáng mắt, khó xử di nương, truyền đến tai phu nhân , chỉ sợ không tránh khỏi đòn roi."
"Xem xem, đều là ta không biết nói chuyện." Yên di nương lại lấy ra một khối bạc vụn nói: "Chỉ là một chút thành ý, không có ý tứ gì khác, vẫn xin mọi người nể mặt mũi, cho ta một chút thể diện."
"Di nương nói thế là thế nào, người là chủ tử, người thưởng cho nô tài một chút thể diện, nô tài sao lại có đạo lý không nhận . Người cũng không cần để ý tới mấy câu chi chi cha cha mà bọn già nói, vẫn là nhanh trở về nghỉ ngơi, miễn cho để lại bệnh căn cũng không tốt." Bà tử đứng đầu, khuôn mặt hiền lành, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự khinh thường cùng lạnh lùng.

Yên di nương dù sao cũng là người biết nhìn nét mặt , biết đám bà tử này đều cố chấp cứng đầu, nhưng chuyện gì nên làm, nàng cũng phải làm, miễn cho ngày sau lại rơi vào trong tay đám bà tử này,đến lúc đó , muốn sống cũng không thể, mà muốn chết cũng không xong.
Tiểu Đào đỡ Yên di nương từng bước từng bước rời đi , một trong số bà tử nhìn theo bóng dáng của Yên di nương , oán hận nói: "Ả đàn bà lẳng lơ này, hôm nay để cho nàng ta thoát khỏi một kiếp, ta xem nàng có thể kiêu ngạo được bao lâu? Một ngày nào đó, ta phải để nàng ta nếm thử hương vị của nước ớt."
"Được rồi, được rồi, bản thân quản không xong nam nhân của mình, hiện tại lại lấy một nữ tử yếu ớt trút giận có ích lợi gì? Còn không bằng nhanh trở về nhà khóa chặt nam nhân của ngươi, đem hắn giắt vào trên thắt lưng quần của ngươi, miễn cho lại bị đám hồ ly tinh thanh lâu dụ dỗ câu đi." Lời vừa thốt ra, chúng bà tử nhất tề cười, chỉ còn lại mỗi bà tử kia mặt đỏ tai hồng, càng thêm phẫn hận không thôi.
Một hồi liền đi đến Thủy Vân các, tiểu Đào lập tức chỉ huy các tỳ nữ khác chuẩn bị hết thảy, đợi đến lúc Yên di nương tắm rửa xong đi ra, liền nhìn thấy đầy bàn đều là thức ăn nóng hôi hổi. Yên di nương lập tức rơi lệ, lôi kéo tay tiểu Đào nói: "Ở trên nhân thế này, chưa từng có người nào giống như ngươi đối với ta tốt như vậy. Hôm nay để cho ngươi chịu ủy khuất rồi ."
Tiểu Đào vội vàng,đôi mắt ửng đỏ nói: "Lão gia mua nô tỳ tặng cho người, là muốn nô tỳ chiếu cố người thật tốt . Đây đều là việc mà nô tỳ nên làm , đều là bổn phận của nô tỳ. Cái gì ủy khuất không ủy khuất , tiểu Đào cũng không cảm thấy, chỉ cần chủ tử không thấy ủy khuất, nô tỳ cũng sẽ không có cái gì ủy khuất ."

Nhắc tới lão gia, Yên di nương thở dài , nói: "Lão gia đối ta dù có tốt hơn chăng nữa, thì cũng chỉ là nhất thời , đợi đến lúc ta lớn tuổi, sắc đã tàn phai, chỉ sợ ta tên gọi là gì, lão gia cũng nhớ không nổi. Tiểu Đào, ngày sau ngươi đi theo ta, chỉ sợ còn phải chiụ khổ dài dài."
"Di nương đừng suy nghĩ quá nhiều, lão gia đối với ngươi nhưng là thật tâm thực lòng , người xem, các thứ được bài trí ở đây, chẳng phải là lão gia tự mình phân phó xuống dưới hay sao." Tiểu Đào an ủi nói: "Cho dù là phu nhân, lão gia cũng chưa từng dùng tâm như vậy ."
"Tiểu Đào!" Yên di nương vội vàng nhìn xung quanh, thấy bên ngoài không có bóng người nào , tựa hồ như đều đang bận rộn với công việc của mình, nàng lập tức hạ giọng nói: "Về sau những lời này, vạn vạn không thể nói ra, nếu không, tánh mạng ngươi cùng ta chỉ sợ đều khó bảo toàn."
Tiểu Đào lập tức trợn to mắt, tựa hồ bị dọa sợ .

"Trước kia ta cũng nghĩ nếu hoàn lương , là có thể một đời an ổn, hiện tại ngẫm lại, thật đúng là ngây thơ." Yên di nương âm thầm thở dài, "Tánh mạng của ta cho tới bây giờ cũng không nằm ở trong tay của chính mình, trước kia là ở trong tay ma ma, nay là nằm ở trong tay phu nhân , chỉ cần ta làm không hợp ý nàng , chỉ cần một câu, liền đủ ta chịu đủ đau khổ, buồn cười là, ta cư nhiên còn nghĩ rằng, chỉ cần được lão gia sủng ái , ta liền có thể không sợ một ai, nay nghĩ đến, thật sự là ngay thơ."
"Di nương." Tiểu Đào lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng bất lực của Yên di nương .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận